Tầm trưa chiều, Ngôn Hành Nhất nhận được cuộc điện thoại của một người quen đã lâu không gặp. Anh quay sang nhìn Tiêu Chi Viễn đang thiêm thϊếp trên sofa, sợ đánh thức hắn nên hạ giọng thật nhỏ.
"Chị còn nhớ có đứa em này à?"
"Mới mấy ngày không gọi cho em thôi mà, xem em nói kìa." Đầu bên kia điện thoại là giọng nữ êm dịu trong trẻo.
"Chị dâu, dạo này khỏe không?"
"Ôi thôi em vẫn cứ gọi chị là đàn chị đi, nghe em gọi chị dâu chị tằm kì chết luôn!"
Ngôn Hành Nhất không nhịn được bật cười: "Đã kết hôn lâu thế rồi mà còn là đàn chị của em được à?"
"Ầy..."
Nghe thấy tiếng thở dài của người kia, Ngôn Hành Nhất biết chị muốn nói gì, im lặng.
"Anh em tới tìm em phải không, chắc là lại nói mấy thứ khó nghe nữa rồi. Em đừng chấp nhặt anh ấy làm gì."
"Sao mà được, em tức quá là tức đây này. Sao chị vẫn chưa ly hôn với anh ấy thế!"
"Hồi đấy chẳng biết ai giới thiệu hai đứa với nhau ha, thiệt thằng bé này."
"Thôi thôi, em hối hận xanh ruột rồi đây."
Hai người nói qua nói lại mấy chuyện chẳng có chút nghĩa lý gì, cứ như mấy đứa con nít cãi nhau nhưng vô cùng vui vẻ. Nếu có người ngoài nghe được, khéo còn nghĩ hai người phải là chị em ruột mới đúng?
Ngoài mẹ ra, nếu như trong nhà Ngôn Hành Nhất còn ai khiến anh vừa thấy ấm áp vừa thấy lo lắng không yên tâm, cũng chỉ có người chị dâu giống như chị gái này mà thôi.
"Được rồi, không nói linh tinh nữa. Thật ra, chị muốn đánh tiếng trước với em..."
"Gì vậy chị?"
Ngôn Hành Nhất nghe thấy giọng chị dâu nặng nề đi đã biết ngay chuyện liên quan đến người nào.
"Mấy hôm trước, người kia gọi điện thoại cho chị nói muốn biết địa chỉ của em."
"Không phải nói cho cậu ta!" Ngôn Hành Nhất không ngờ giọng nói của mình sẽ trở nên sắc nhọn như thế, quên cả Tiêu Chi Viễn còn đang ngủ phía sau lưng mình.
"Em bình tĩnh nào, Hành Nhất! Đương nhiên chị không nói."
Anh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định tâm trạng.
"Lúc cúp điện thoại chị có gọi điện cho mọi người. Nghe nói hôm ấy lúc em ra khỏi bệnh viện cậu ta hỏi thăm em khắp nơi... nhóm nhỏ tụi mình chắc chắn không nói rồi, nhưng chưa biết chừng cậu ta biết chuyện từ ai khác. Dù sao... lúc trước ồn ào một trận to..."
Ngôn Hành Nhất gần như muốn bóp nát điện thoại ra.
Cuộc gọi đã kết thúc từ rất lâu rồi, vậy mà tay Ngôn Hành Nhất vẫn khựng lại không động đậy, như thể cánh tay đã đã hoàn toàn đơ cứng.
Anh biết Tiêu Chi Viễn chắc chắn đã tỉnh, quay sang nhìn hắn cười khổ: "Hình như gần đây anh hơi bị xui xẻo ấy."
"Sao vậy?"
Ngôn Hành Nhất chậm rãi lắc đầu, dù có đang cau chặt mày hay nụ cười miễn cưỡng thấy rõ đang treo cứng trên môi, anh vẫn đáp bằng câu cũ: "Không phải việc gì to tát -- Cuộc sống mà, kiểu gì cũng phải gặp người mình chẳng muốn gặp mấy."
"Là người vô cùng không muốn gặp phải không."
Ngôn Hành Nhất sửng sốt chốc lát, gật gù: "Đúng thế, vô cùng cực kỳ chả muốn chạm mặt."
"Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Chi Viễn im lặng hồi lâu, hỏi anh. Sau đó lại như sợ Ngôn Hành Nhất không vui, hắn nhìn anh bằng ánh mắt nhuốm bứt rứt bất an.
Tất nhiên anh không sẽ không nổi giận, thấy vẻ lo lắng của thiếu niên trước mặt mình mà gần như chẳng kiềm lòng được muốn tìm kiếm an ủi từ đứa nhỏ này.
Nhưng nội tâm có giằng co với nhau thế nào đi chăng nữa, cuối cùng anh lựa chọn phần lý trí vẫn chưa méo mó tăm tối.
"Kể ra thì dài dòng lắm, về sau có cơ hội sẽ nói cho nhóc."
Ngôn Hành Nhất hy vọng cơ hội cho thứ ham muốn ấy vĩnh viễn đừng bao giờ trỗi dậy.
Đây là câu trả lời tốt nhất cũng vừa là tệ nhất -- Xem ra Tiêu Chi Viễn còn thất vọng hơn cả lần trước.
Về sau có cơ hội, đây quả là một câu trả lời đa năng. Đâu phải không nói cho nhóc biết, nhưng cũng là sẽ không để nhóc biết. Anh biết rõ câu trả lời của mình quá lắt léo xảo quyệt, nhưng anh chẳng thể nào cứ thế bộc bạch cả bí mật nặng nề ấy cho Tiêu Chi Viễn còn nhỏ dại non nớt.
Vài hôm sau đó, như thể ứng với những ngày thu sắp ghé thăm, Ngôn Hành Nhất nhận ra cảm xúc mình trồi sụt sa sút thấy rõ, làm việc gì cũng mất tập trung. Một chữ bản thảo anh cũng viết không xong, nếu không có mấy chương dự trữ đăng lên cứu cánh tạm thời thì nhiều kì sau không có gì để đăng quá.
Khi đó Ngôn Hành Nhất có dự cảm rất rõ ràng, con người lẫn sự việc ảnh hưởng đến anh cả đời sẽ buộc chính anh một lần nữa đứng ra đối diện.
Và thời điểm ấy, Tiêu Chi Viễn vẫn ở cạnh bên rất hay nhìn anh bằng cặp mắt đầy cẩn trọng và âu lo.
Ngôn Hành Nhất hiểu Tiêu Chi Viễn lo lắng cho mình nhưng lại lực bất lòng tâm. Đứa nhỏ mang nội tâm tinh tế mềm mại này, thật sự đúng là điều anh cần nhất giờ khắc này.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp được người như thế, cũng chưa từng tưởng tượng đến ngày gặp lại mới phát hiện mình cần, thậm chí khao khát người thế ấy.
- - Càng không phát hiện cõi lòng mình đê hèn và u ám đến nhường nào.
Tiêu Chi Viễn quá dễ hiểu.
Dù đứa nhỏ này ngụy trang mình dưới lớp vỏ bọc xa cách lạnh nhạt, thế nhưng điều ấy không ngăn cản Ngôn Hành Nhất dễ dàng nhìn thấu. Thậm chí anh còn mường tượng ra được biểu cảm của đứa nhỏ ấy khi nghe chính miệng anh kể ra câu chuyện kia.
Tiêu Chi Viễn sẽ phẫn nộ, sẽ đau đớn, thậm chí sẽ bật khóc.
Đứa nhỏ ấy sẽ không để tâm anh là ai, chỉ một lòng muốn thay người bạn này san sẻ gánh vác hết thảy mọi nỗi buồn đau.
"Ngôn Hành Nhất, mày không thể như vậy, không thể hèn hạ như vậy được."Không phải anh sợ bóc trần mặt yếu đuối của bản thân, mà là anh sợ không khống chế được bản thân đòi hỏi bấu víu thứ dịu dàng ấy.
Người Tiêu Chi Viễn gặp từ rất lâu về trước đã không còn là Ngôn Hành Nhất của quá khứ. Giờ phút này, anh chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cán cân lý trí trước khi quả tạ cuối cùng đè nặng xuống.
Nhưng cán cân tràn ngập nguy cơ ấy đã bị ép vỡ bằng tốc độ anh không thể ngờ đến. Người Ngôn Hành Nhất không muốn gặp cả đời này, rốt cuộc đã thật sự đứng trước mặt anh.
Người này vẫn hệt như ngày đó, ngay thẳng, nghiêm túc, chín chắn, xuất sắc.
Không, phải nói y đã xuất sắc hơn cả trước.
"Hành Nhất." Y gọi.
Giọng nói của hắn như chiếc chìa khóa mở toang miền ký ức từ xa xăm, đưa chúng vào tiềm thức của Ngôn Hành Nhất.
"Đã lâu không gặp, em vẫn..."
"Gì mà đã lâu không gặp, trước đây chẳng phải chúng ta vừa chạm mặt nhau à. Trí nhớ vẫn kém nhỉ." Ngôn Hành Nhất ngắt lời không chút khách sáo.
"À, phải rồi." Y giống như ngày còn là sinh viên, thoáng vẻ luống cuống cười cười lắc đầu -- Tựa như đã từng đứng trước mặt anh nhoẻn miệng cười vô số lần.
Có chút ngượng ngùng, đan xen đôi phần bối rối, chẳng hề trưởng thành chín chắn như lời người ta nói. Ngốc nghếch đến thế, đáng yêu đến thế.
- - Tàn nhẫn đến thế.
"Em vẫn... khỏe chứ?"
"Ngài xem?" Ngôn Hành Nhất cười, "Không phải tốt đẹp vô cùng à?"
Ý cười tan mất, mọi biểu cảm trên gương mặt khuất lấp sau nỗi ưu thương giăng kín.
"Hành Nhất... tôi..." Môi y mấp máy, "Tôi" nửa ngày cũng thốt ra được một câu đầy đủ, "Tôi có lỗi với em..."
"Chu Cẩm." Ngôn Hành Nhất gọi tên y, không chút cảm xúc, "Cút."
Edit: tokyo2soul