- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Gió
- Chương 47: Gánh nặng của anh
Ngày Gió
Chương 47: Gánh nặng của anh
Phong ngồi xuống nhìn lên cô gái mặt đang đỏ hồng.
“Không rủ anh uống cùng mà lại uống một mình ở đây sao?”
Lam nhìn ly rượu “Vì anh bận nói chuyện với bạn”
Anh ôm Lam vào lòng “Về phòng thôi, lạnh rồi ốm mất”
Lam lắc đầu đẩy anh ra, ánh mắt buồn rười rượi. “Anh cứ đi đi, đi đâu thì đi, em không cản”
“Giận anh sao?”
“Không có chuyện gì để giận, người yêu cũ thường ngon hơn bất cứ cái gì mà”
Phong vừa buồn cười vừa thương, con mèo nhỏ này cũng biết ghen sao, thật là đáng yêu hết sức.
“Không ngon bằng em được”
Lam thở dài “Chị ấy đẹp hơn em, quyến rũ hơn em, lại còn thông minh nữa”
Nói rồi lại đưa ly rượu lên miệng đổ vào miệng. Rượu trôi xuống cổ nóng rát. Cô ngước mắt lên nhìn Phong. Sao anh lại có thể đẹp trai như vậy, mũi cao mắt sâu thẳm lông mày rậm. Nhưng...anh ấy làm cô đau.
Phong dứt khoát ôm Lam về phòng, vừa đóng cửa lại đã áp sát cô vào tường và hôn môi. Khoang miệng cô vẫn còn mùi rượu nho lạnh, thanh mát dễ chịu. Đúng là rượu ngon nhất khi uống từ miệng phụ nữ. Đôi môi cô là thứ ngon nhất anh từng thử, mềm mại ngọt ngào trơn mịn, chạm vào không muốn dứt.
Lam có vẻ đã uống nhiều rượu nho, cô dính chặt vào người Phong không thể đứng thẳng được, giọng nói khàn khàn giận dỗi đáng yêu vô cùng.
“Anh đi đi, đi với người ta đi, không cần anh ở đây, em về Sài Gòn, không yêu anh nữa, em đi tìm người khác”
Phong bất lực nhìn cô gái trong lòng trút hết ghen tuông bực bội. Nước mắt đã trào ra. Anh đưa tay lau nhẹ.
“Em dám đi yêu người khác anh chặt chân thằng đó”
“Anh vô lý. Anh yêu thì được em không yêu được sao. Người tán tỉnh em xếp hàng dài một con phố chưa hết” cô dài giọng giận giữ.
“Một hàng dài anh cũng chặt, ai dám yêu em anh xoá sổ”
“Xoá gì mà xoá, anh không yêu giữ lại làm gì, anh gặp cô ta là buông em ngay không thấy sao? Em không cần, không cần tình yêu thay thế”
Lam vẫn nằm trong lòng Phong, nhưng đôi tay đã bực bội vò nát cà vạt trên cổ anh. Nước mắt chực trào ra.
Phong không biết làm sao với con mèo hoang giận dỗi này nữa. Bình thường rất ít khi cô thể hiện thái độ, có lẽ hôm nay có chút rượu trong người nên cô gái của anh mới có lá gan này, nhưng như thế này anh lại cảm thấy vô cùng thú vị, cô thật sự rất quan tâm đến anh.
“Anh xin lỗi, từ nay không như vậy nữa. Anh và Anna đã kết thúc rồi, tin anh được không. Dù quá khứ anh có ai cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại và tương lai anh có em là được, đúng không?”
“Không được nói chuyện với gái, không được nhìn gái, không được buông tay em, chỉ được nghĩ đến em”
“Được, được, dành cho em hết”
Đôi mắt to tròn của Lam nhìn anh, trong mắt anh thật sự chỉ có hình ảnh của cô. Ánh mắt này của cô làm anh say mê say mệt.
Lam cười khúc khích, thoả mãn với câu trả lời của anh.
“Anh yêu em từ lúc nào?”
Ngón tay Phong vuốt nhẹ chiếc cằm gầy mỏng của cô “Từ lúc thuyết trình, nhìn em lúc đó rất bướng bỉnh nhưng đầy sức hút”
Lam lật nằm trên người Phong hạnh phúc cười díp mắt “Thật sao”
Phong lại lật cô xuống nệm “Thật, sau trận ốm thì không thể phủ nhận tình cảm được nữa. Yêu, rất yêu”
Lam hạnh phúc chủ động rướn người lên đặt môi vào môi anh. Môi cô như cánh chuồn dán trên mắt trên mũi trên má trên cổ anh, không hề biết cách hôn nhưng lại gây ra phản ứng dữ dội. Cả người Phong bốc hỏa, du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ.
Anh lật cô nằm dưới, kéo mạnh và vạt vất sang một bên, cúi xuống vùng hõm cổ thơm mịn của cô mà cắи ʍút̼. Lam có máu buồn, cô cười khúc khích.
Ngay lập tức anh nuốt trọn tiếng cười của cô vào miệng, chiếc lưỡi len lỏi khắp khoang miệng thơm quấn quýt trêu đùa đến tê dại. Đôi môi dịch chuyển đến tai nhỏ thì thầm.
“Anh yêu em, yêu hơn tất cả những gì anh có trên đời này”
Hơi thở nóng ấm của Phong khiến cả người Lam run nhẹ. Phong nhìn cô gái mặt đỏ như quả cà chua chín mỉm cười, bàn tay luồn dưới lưng cô kéo khoá chiếc váy, tất cả vướng víu trên người cô bị anh vất hết xuống sàn nhà. Anh say đắm cơ thể mềm mại đẹp đẽ này, chưa bao giờ anh cảm thấy ăn cô là đủ, ăn thế nào cũng không đủ.
... Và rồi cả hai quấn lấy nhau. Một đêm tình nồng thật ngọt.
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
***
Sau chuyến đi chơi Phong rất bận. Hình như công ty đang gặp phải vấn đề gì đó. Lam hỏi anh không nói, chỉ nói cô an tâm, mọi việc trong tay anh đều có thể giải quyết. Nhưng Lam vẫn thấy có dự cảm không lành.
Vào giờ gần ăn trưa, khi đang nói chuyện với chị Thuận Thy về đám cưới của chú Thành và chị sắp tới thì điện thoại reo. Là Diệp Anh.
“Chị gọi tôi có chuyện gì không?”
“Tôi có chuyện rất quan trọng về Phong cô muốn biết chứ?”
Lam nhíu mày, chuyện về Phong sao? Cô ta có thể bày được trò gì nữa đây?
“Tôi nhắn địa chỉ. Muốn biết thì cứ đến, đảm bảo ngạc nhiên”
Lam đắn đo mãi. Cuối cùng xách túi đi đến chỗ hẹn. Một quán trà hoa kín đáo trong một khu hẻm nhỏ.
Diệp Anh đã đến trước, đang nhàn nhã uống trà ăn bánh.
“Chị có gì nói đi. Tôi không có nhiều thời gian”
“Từ từ đã, làm gì vội thế. Ăn cái bánh”
Lam ngồi xuống ghế, lòng như lửa đốt.
“Cô có biết Phong đang gặp khó khăn trong công việc không?”
Lam hơi nhíu mày, đúng là gần đây anh và cô ít gặp nhau hơn, nhưng vẫn gọi điện thoại mỗi sáng mỗi tối. Chỉ là cô không hiểu về kinh doanh, nên cũng không rõ Avenue khó khăn đến mức nào. Chỉ biết cổ phiếu đang bị rớt giá.
“Vì anh ấy từ hôn với tôi cho nên bố tôi rút hết 30% cổ phần. Giờ anh ấy đang chạy vạy khắp nơi để vay tiền đập vào lỗ hổng tài chính của công ty thì các dự án mới hoạt động được tiếp tục. Cô có biết anh ấy phải thế chấp cả căn biệt thự đang ở và mấy căn chung cư không”
Lam ngây ngẩn cả người. Anh ấy thật sự gặp khó khăn đến mức như vậy sao. Cô thật sự vô tâm, chỉ nghĩ cho bản thân mình.
“Tôi nói đến đây cô đã hiểu rồi đúng không? Chỉ tôi mới có thể giải quyết được chuyện này. Rời xa Phong đi, cô không những không xứng lại còn không giúp gì được anh ấy”
(Đọc tại Facebook Lam Lam)
...
Lam không biết mình lê chân về toà soạn được như thế nào. Thuận Thy nhìn gương mặt thất thần của cô hỏi.
“Em có chuyện gì sao, mặt mày xanh xao thế này?”
“Em không, em hơi mệt em xin về trước”
Nói rồi Lam xách túi xuống tầng hầm. Cô gọi điện thoại cho Hân.
“Sao cậu không nói tình hình công ty cho mình?”
“Thật ra thì mình cũng không rõ lắm về vấn đề tài chính, hoạt động của phòng pr vẫn bình thường. Chỉ biết là cổ phiếu hạ thôi. Có chuyện này tớ không biết có liên quan không”
“Chuyện gì cậu nói nhanh đi”
“Hôm trước Triết có kể cho mình Phong của cậu huy động một số tiền lớn từ bạn bè, đâu mấy trăm tỉ”
Lam ngắt điện thoại cảm thấy cả người đứng không vững. Cô phải đứng một lúc mới bình tâm lại. Đi về nhà thay một bộ váy màu vàng nhạt nhẹ nhàng, ra siêu thị mua một ít đồ tươi sống rồi đến thẳng biệt thự của Phong. Cô bấm mã số cổng rồi vào nhà, xắn tay chuẩn bị bữa tối.
Phong đang họp thì tin nhắn đến. “Hôm nay em qua nấu ăn, anh về ăn tối nhé. Anh muốn ăn món gì để em nấu”
Phong cười mỉm nhắn lại ngay lập tức “Món gì cũng được. Em nấu gì cũng ngon”
Nhìn lướt qua bàn họp Phong lại khôi phục sự lạnh lùng vốn có.
“Về chuyện tìm cổ đông mới tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tôi yêu cầu lợi nhuận của tôi sẽ phải 20%/năm”
Các cổ đông nhìn nhau nhao lên “20% thì chúng tôi còn gì nữa”
“20% của cậu thì 80% chia cho mấy chục người ở đây sao!”
Phong lạnh giọng “Nếu vậy thì mỗi vị cắt cho tôi 0,5% cổ phần. Các vị chọn đi, nếu không được thì cất nhắc người khác lên”
Cả bàn họp yên lặng. Phong vẫn nhàn nhã dựa lưng vào ghế. Ánh mắt anh không bỏ sót biểu hiện nào của những cổ đông trên bàn họp.
Ông Nguyên ngồi ghế chủ tịch hội đồng quản trị, ánh mắt diều hâu nhìn thẳng vào Phong. Anh cũng không lấy gì làm sợ sệt, nhìn lại ông ta khıêυ khí©h. Ông ta đằng gắng một cái rồi nghẹn họng nói.
“Tôi đồng ý chia 20% lợi nhuận”
Các cổ đông nhìn nhau rồi nhìn ông Nguyên và lần lượt đồng ý.
Phong cầm tập sơ đi về phòng làm việc. Ông Nguyên nhìn anh đi ra cửa nghiến răng ken két. Được lắm, nó dám đưa bố nó vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu giờ nhấc nó khỏi cái ghế tổng giám đốc thì không biết tìm đâu ra người có thể đủ năng lực lại không phải chia cổ phần như nó. Trước mắt phải vắt kiệt hết năng lực của nó đã.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Gió
- Chương 47: Gánh nặng của anh