Lam Vân ở bên cạnh chăm sóc mẹ đến năm giờ chiều phải đi làm. Cậu rời phòng bệnh và gọi cho cô y tá tên Ngân Trà, đàn em lúc trước của cậu, chăm sóc mẹ. Ra khỏi bệnh viện, đang định gọi taxi để đến chỗ làm vì xe của cậu chưa lấy về thì một chiếc xe… sang trọng đến gần cậu. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt Bạch Phong từ từ hiện ra.
– Cậu lên xe đi! Tôi đưa cậu đến chỗ làm.
– Không cần, tôi có thể đi taxi – Lam Vân trả lời.
– Lên xe đi, cùng đường mà. Và nhân tiện tôi cũng muốn trao đổi với cậu về bệnh tình của mẹ cậu.
Nói đến đây, Lam Vân đưa đôi mắt trách móc nhìn anh. Tại sao lúc cậu còn ở bệnh viện không nói, đợi đến lúc này lại bảo “cần trao đổi”. Lam Vân thừa biết đó chỉ là cái cớ để bắt cậu lên xe.
Cậu hậm hực mở cửa sau bước lên. Chưa kịp bước vào thì nghe giọng Bạch Phong ra lệnh:
– Ngồi ở phía trước đi!
Rầm! Lam Vân đóng mạnh cửa sau. Loại người công tư bất phân như anh ta luôn khiến cậu ghét bỏ. Nhưng Lam Vân nào hay, cậu đã là con mồi ngon trong mắt hổ đói rồi. Khó lòng thoát khỏi!
– Anh muốn nói gì? – Lam Vân lên tiếng.
– Nóng quá đó! Tôi không tiện nói với cậu lúc sáng vì lúc ấy cậu đang ngủ – Giọng Bạch Phong đầy mỉa mai.
– Còn cả chiều thì cậu chăm sóc người bệnh rồi nên tôi cũng không báo với cậu. Giờ chẳng lẽ chỉ một ít phút ngắn ngủi, cậu cũng không muốn nghe?
Nghe đến câu “cậu đang ngủ” Lam Vân thoáng đỏ mặt. Cậu quá mệt mỏi nên thϊếp đi. Và cậu cũng không biết anh ta lại khám bệnh nhanh thế. Lúc cậu tỉnh dậy thì anh ta và y tá đã rời đi. Cậu ngỡ rằng, Bạch Phong sẽ gọi mình lên phòng để nói về bệnh tình của mẹ nhưng cả ngày cậu cũng không nghe thông báo.
– Thế bệnh tình của mẹ tôi thế nào? – Lam Vân đè cảm xúc xuống.
– Tôi thấy khả năng mẹ cậu sẽ hồi phục nhanh thôi – Bạch Phong từ tốn nói.
Lúc này gương mặt cậu trở nên bừng sáng và đôi mắt như biết nói, quay sang nhìn Bạch Phong.
– Thật sao? Thế bao lâu nữa? Mẹ tôi có thể chữa thật sao?
– Còn tùy vào thể trạng của mẹ cậu nữa. Nhưng nếu người bệnh có ý chí thì chỉ cần hai năm là sẽ khỏi hoàn toàn.
Bạch Phong nói với vẻ mặt rất thản nhiên. Anh không hay biết lòng của cậu đang ngổn ngang trăm mối.
“Hai năm, đã là thời gian nhanh nhất rồi. Mình sẽ cố gắng. Mẹ sẽ khỏi bệnh. Hai mẹ con sẽ có cuộc sống mới. Gian nan cách mấy mình cũng sẽ vượt qua… chỉ cần mẹ khỏi bệnh.” Cậu thầm nói với mình.
Với những gia đình có điều kiện thì hai năm đã là bao. Nhưng với cậu đó sẽ là khoảng chi phí khổng lồ. Cậu sẽ tìm việc làm thêm, sẽ cố gắng. Có điều thời gian đâu mà làm? Giờ một ngày cậu chỉ ngủ có bốn tiếng. Đến nỗi bản thân tàn tạ cũng không quan tâm. Cậu ước gì mình là robot, không biết mệt, không biết đói thì đã có thể kiếm thêm rồi. Trước mắt, cậu sẽ cố gắng làm tăng doanh thu cho quán bar để sếp lên lương cho mình. Sau đó thì… sau đó thì tính sau.
Bạch Phong thoáng thấy nét mặt lo lắng của cậu khi liếc nhìn sang. Anh cũng có thể đoán điều cậu lo lắng là gì. Anh đã từng gặp biết bao con người vì đồng tiền mà quỳ gối dưới chân anh, làm tất cả những điều anh muốn. Nhưng anh lại không muốn cậu sẽ vì bị đồng tiền thao túng và khuất phục. Nếu Lam Vân phải cúi đầu thì phải cúi đầu trước anh, chứ không phải trước kim tiền.
Từ nhỏ, Bạch Phong đã đứng trên vạn người. Gia tộc của anh thuộc hàng có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Anh không theo nghiệp kinh doanh đá quý của nhà họ Lãnh mà chọn con đường trở thành bác sĩ. Thật khó tưởng tượng điều gì đã khiến anh theo đuổi ước mơ đó.
Anh là con trai út trong gia đình. Mười tuổi đã theo cha và anh hai lăn lộn khắp thế giới tìm mua đá quý. Nếu không có biến cố ngày ấy, có lẽ mọi người sẽ cho rằng cuộc sống của anh toàn màu hồng. Nhưng đời ai học được chữ “ngờ”. Anh rơi vào lưới tình với một thương gia trong giới. Ông ta là một người đàn ông giàu kinh nghiệm, lớn tuổi hơn Bạch Phong nhưng lại mang một vẻ ngoài yêu nghiệt khiến anh sa bẫy. Bạch Phong đem tất cả bí mật kinh doanh của gia đình giúp ông ta trở nên giàu có và lớn mạnh. Đến mức ông ta xoay lại và hất cẳng gia tộc họ Lãnh.
Gia đình của Bạch Phong đã nhận thấy mối họa mà anh mang đến. Họ ra sức khuyên nhủ anh và tìm cách giảm thế lực của người đàn ông đó. Và kết quả, ông ta thất thế. Bạch Phong trở mặt với cả gia tộc của mình. Anh cùng người tình đi tìm chân trời mới và hy vọng giúp ông ta làm lại từ đầu. Nhưng anh không ngờ rằng ông ta lại ghi mối hận trong lòng và lên kế hoạch trả thù.
Ngày mà ông ta sát hại cả gia tộc họ Lãnh và gϊếŧ cả anh thì Bạch Phong mới biết từ trước đến nay anh chỉ là con cờ trong tay gã. Ái tình là độc dược. Đến khi nó hủy hoại tất cả thì anh vẫn không thể nhận ra đó là thuốc độc.
May mắn cha mẹ và anh trai của Bạch Phong thoát chết, nhưng anh và nhiều người khác thì không được như thế. Một viên đạn ngay tim, có phải là cái giá cho sự ngu muội của anh?
Ngỡ rằng mình đã đến cửa địa ngục vì những tội lỗi đã gây ra. Nhưng anh đã được cứu sống. Sau khi tỉnh dậy, Bạch Phong cũng nghe tin người đàn ông đó đã bị sát thủ mà cha anh thuê bắn chết. Đời có vay có trả, cát bụi rồi cùng trở về cát bụi. Anh không đau lòng, chỉ tiếc đã không thể tự tay gϊếŧ chết người đàn ông đó.
Nhiều năm đã trôi qua, nhưng nỗi phẫn nộ ngày nào vẫn còn như mới đâu đây. Và nó khiến những giấc mơ của Bạch Phong trở nên hỗn loạn. Mất lòng tin vào tình yêu, mất lòng tin vào con người, anh lao vào những cuộc ăn chơi, giẫm đạp và đày đọ những con người bị đồng tiền sai khiến. Cho đến ngày người mẹ mà anh rất mực yêu thương, nói ra tâm nguyện cuối đời là mong anh hãy tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Lúc ấy, anh đã bừng tỉnh và quay trở lại.