Chương 5

Cốc!… Cốc!… Cốc!

Tiếng gõ cửa kéo Bạch Phong thoát khỏi trạng thái mơ màng do tối qua không được ngủ đủ giấc.

– Mời vào!

Nắm cửa xoay nhẹ, một nữ y tá bước vào với bìa hồ sơ bệnh án trên tay.

– Dạ dây là hồ sơ bệnh nhân đang điều trị hậu đột quỵ ở phòng săn sóc đặc biệt mà bác sĩ yêu cầu. – Cô y tá chìa bệnh án về phía Bạch Phong.

– Cám ơn cô! Cô có thể quay về làm việc của mình.

Cô y tá nhẹ nhàng xoay bước, trả lại anh không gian yên tĩnh lúc ban đầu. Bạch Phong giở từng trang hồ sơ, từ thông tin cá nhân, ngày nhập viện, quá trình điều trị, các hình ảnh và chuẩn đoán cho bệnh nhân… Anh xem qua một lượt và ghi nhớ tất cả. Trí nhớ siêu việt chính là điều mà mọi người thường ngưỡng mộ ở anh, chỉ nhìn qua một lần sẽ ghi nhớ đến từng chi tiết. Bạch Phong không biết đó là may mắn hay bất hạnh nhưng cá nhân anh cảm thấy rất mệt mỏi với khả năng của mình. Vì sao? Vì anh có thể nhớ từng chi tiết nhỏ những thứ mà anh đã xem, những cảnh vật mà anh đã đi qua và cả… những người mà anh muốn quên đi. Nhắc đến “những người muốn quên đi” thì hình ảnh người đàn ông đó lại hiện rõ mồn một trong đầu anh.

Anh đóng bìa hồ sơ lại, tựa người vào ghế và nhắm mắt. Bạch Phong cố chuyển suy nghĩ đến một dòng thông tin [Họ tên người thân: Cao Lam Vân]. Nhớ đến đây, Bạch Phong phì cười với ý nghĩa vừa thoáng qua, Lam Vân, tên đẹp nhỉ?

Hình ảnh hoảng hốt của cậu trong nhà vệ sinh lúc sáng vẫn còn đọng lại và khiến Bạch Phong rạo rực không yên. Một lần sao có thể thỏa mãn? Và với người trước nay “muốn gì được nấy” như anh thì làm sao có thể bỏ qua “miếng mồi” thơm ngon như thế?! Nhưng Bạch Phong đã hứa và anh sẽ giữ lời.

Anh đứng lên đi về phía khu điều trị đặc biệt. Thôi thì… không ăn cũng có thể ngắm mà. Bạch Phong giữ nụ cười lãng đãng suốt dọc hành lang mà anh đi qua. Tất nhiên, không ít nữ y tá bị nụ cười mỉm đó hớp hồn. Họ trông theo bóng lưng của anh mà không khỏi ảo tưởng. Nhưng mấy ai biết rằng, con người có nét mặt hút hồn đó lại chứa một tâm hồn ma quỷ bên trong. Và con mồi mà anh ta nhắm tới chắc chắn khó lòng mà thoát khỏi móng vuốt ấy.

Một ngày đầu xuân, gió lành lạnh thổi qua, áo blouse cứ nhẹ bay trong gió tạo nên dáng vẻ của một lãng khách giang hồ. Nhưng Bạch Phong lại là một cơn gió đông, chỉ khiến người ta cảm thấy e sợ mà thôi.

– Đến giờ khám bệnh, mời người thân bước ra ngoài. – Y tá bước vào phòng và lên tiếng.

Phòng điều trị đặc biệt này chỉ có mỗi mẹ con Lam Vân nhưng ngày nào y tá cũng thông báo như thế.

Lam Vân nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa bước ra cửa thì gặp Bạch Phong bước vào. Cả hai chạm mặt nhau nhưng chỉ có mỗi cậu là ái ngại và đỏ mặt. Tại sao cậu lại đỏ mặt cơ chứ? Trong khi Bạch Phong thì vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì. Lam Vân cúi mặt bước nhanh về phía chiếc ghế đá đặt đối diện cửa phòng bệnh.

Trước đây điều trị cho mẹ cậu là một bác sĩ già. Ông đã theo dõi bệnh tình của mẹ cậu được nửa năm, từ những ngày đầu, nhưng ông ta đã đến tuổi về hưu. Nên nay, mẹ của cậu sẽ do Bạch Phong tiếp tục theo dõi.

Thường bác sĩ kiểm tra cho mẹ cậu cũng mất khoảng ba mươi phút. Lúc nào cậu cũng nhân thời gian ấy mà chợp mắt để tối còn đi làm. Dần dần hình thành thói quen, nên chỉ khoảng năm phút sau, cậu đã đi vào giấc ngủ.



Một chút gió xuân lùa nhẹ qua cửa ở hành lang, mang theo ít bông tuyết lạnh lẽo còn sót lại của mùa đông, làm chúng vươn trên má cậu. Dưới cái nắng nhè nhẹ đang chiếu khắp mọi nơi, chúng lại tan ra. Chút lạnh và hơi nước trên mặt khiến cậu nhíu mày. Đôi mắt đã nhắm nghiền vẫn như chực mở vì lo sợ điều gì đó, khóe môi mím lại như cam chịu nhưng vẫn không làm giảm đi nét ngây thơ trên gương mặt của chàng trai trẻ.

Bạch Phong chỉ mất hai mươi phút là kiểm tra xong sức khỏe bệnh nhân. Anh quay gót chuẩn bị ra về thì bị hình ảnh Lam Vân giữ chân. Một chút nắng đang ôm lấy thân thể cậu, làm cả người Lam Vân như tỏa sáng. Trông như một thiên thần vừa rơi xuống trần gian. Sao mà chàng thanh niên ấy lại mang một vẻ trong sáng như thế? Ai đến tuổi của cậu cũng ít nhiều nhuốm mùi đời mà sinh ra vẻ từng trải. Còn Lam Vân, tại sao vẫn cứ mang một vẻ ngoài như chưa nhuốm bụi trần, khiến anh muốn vẩn đυ.c, muốn chà đạp?

Anh cứ đứng ngây ngốc nhìn cậu như thế cho đến khi cô y tá tiêm thuốc xong và bước ra. Cô ta hơi chần chừ vì Bạch Phong đứng chắn trước cửa.

– Bác sĩ Bạch, anh có việc gì thế? Không khỏe trong người?

Câu hỏi của cô ta đưa anh trở về hiện thực. Anh bước nhanh qua cậu và tiến về phòng làm việc của mình. Vừa đi anh vừa để tâm tư trôi theo từng nhịp chân. Có lẽ anh đã già rồi! Đã đến lúc lưu luyến thứ gì đó? Trước đây, Bạch Phong chưa từng giữ thứ gì quá lâu. Thậm chí anh còn rất mau chán khi đã đạt được nó, dù chỉ một lần. Giờ đây lại khác, trước chàng trai trẻ ấy, anh lại muốn độc chiếm, muốn được giẫm nát cậu ta. Dù là tà ý thì cũng là lần đầu tiên anh muốn giữ một món đồ chơi ở bên cạnh. Lẽ nào vì một đêm chưa đủ thỏa mãn mà trở nên nuối tiếc? Lẽ nào vì bản chất xấu xa muốn biến thiên thần thành ác quỷ mà sinh ra ảo tưởng? Dù là lý do gì thì chắc chắn cũng không liên quan đến “tình yêu”. Hai từ đơn giản ấy, không nằm trong từ điển của Bạch Phong và sẽ mãi mãi không xuất hiện. Với anh, một lần đau là quá đủ. Có chăng giờ chỉ còn “trả thù”, “rửa hận” mà thôi.

Từng có câu “độc ác nhất là lòng dạ đàn bà”. Nhưng Bạch Phong đã từng đính chính câu đó, với anh, độc ác nhất chính là lòng dạ của chính mình. Dù có phải gϊếŧ người đàn ông đó một lần nữa, anh vẫn muốn làm. Kẻ thù lớn nhất đời anh, cũng chính là người mang đến cho anh hai chữ “tình yêu”. Thứ tình sinh ra từ trái tim nhỏ bé, cũng nên chết theo trái tim bé nhỏ. Ngày mà Bạch Phong lãnh một phát súng lệch tim từ chính người đàn ông đó, cũng chính là ngày tình yêu non nót đó bị bóp nghẹt. Lúc đó, thật sự anh đã không cảm thấy đau đớn. Có lẽ vì trái tim đã chết nên tình yêu dù có tồn tại hay không cũng không còn cảm giác xót xa nữa.

Bạch Phong siết chặt tay thành nắm đấm. Và thay vào vẻ dịu dàng ban sáng là hình ảnh một con mãnh thú đang giương vuốt chuẩn bị một trận đại chiến. Tiếc thay, kẻ thù cũng đã không còn tồn tại nhưng nỗi oán hận thì lại vẫn cứ cháy mãi, cháy mãi.