Chương 10: Thời gian của cảm xúc
"Nora bị cha Akairi đuổi ra khỏi dinh thự Ileiser...
Trong khi đó, Kerji lại trao được tình cảm của cậu cho Katrina...
Katrina liệu có thay đổi cảm xúc của mình sau hai nụ hôn trên giường đó?!...."
----------------------------------------------
Buổi sáng, trời đẹp. Có tiếng chim hót nhẹ nhàng đâu đó trong vườn dinh thự Horltias. Katrina đã thức dậy, nhưng nhỏ vẫn nằm lì trên giường. Nhỏ kéo chăn che gần nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Nghĩ ngợi một lúc, nhỏ hất chăn rồi ra ngồi nhìn mình trước gương. Nhỏ thu hai chân lên ghế, tay chạm vào vêt thương trên cổ, cúi đầu nghĩ ngợi. Bàn trang điểm đã được sắp xếp lại ngăn nắp.
-"Đi học không, Kattha?!"
Katrina nhìn vào gương. Đó là Kerji. Cậu đã mặc đồng phục đường hoàng, có vẻ thời gian không còn sớm nữa rồi.
Katrina lắc đầu.
-"Lúc cậu ngất xỉu trong vòng tay tớ, tớ đã đánh Akairi chảy máu đầu, không biết cậu ta giờ ra sao...?"
Kerji chỉ nói hờ hững đến vậy, ấy mà lại khiến Katrina day dứt. Katrina nhìn vào gương, một con nhỏ tóc nâu với bộ đồ ngủ, tóc rối...
-"Yasu, lấy đồng phục cho tôi!"
Kerji đứng đợi ở cổng. Câu giờ tay nhìn đồng hồ, có vẻ vẫn còn thời gian. Katrina xách cặp từ trên lầu bước xuống.
-"Đi học được không Kattha?!"-Tanaka nhìn Katrina lo lắng hỏi.
Katrina gật đầu. Kerji mở cửa xe cho cô. Trông Katrina khá suy tư.
Akairi cũng vậy, cậu đang ngồi như một tên mất hồn trong lớp học. Cả lớp xôn xao bàn tán, lo lắng nhìn Akairi.
Nora hậm hực bước từng bước trên hành lang trường học. Cô đang bước tới lớp học của bạn trai mình, nhưng cô không hề đủ tư cách gọi cậu ấy là bạn trai.
Nora hẹn với Akairi đến một chỗ vắng người.
-"Akairi....em..."-Nora cố tỏ vẻ đáng thương trước mặt Akairi.
Nora không nói gì nữa, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống. Akairi nhìn Nora, cậu lấy hai tay gạt nước mắt trên má người con gái mình yêu, rồi ôm chầm lấy Nora. Cậu xiết chặt cô ấy, như là cậu và cô ấy sắp phải xa nhau mãi mãi vậy.
-"Nora....anh tin em mà...đừng khóc nữa người con gái đáng thương của anh..!"
Nora xiết chặt Akairi, cô cố khóc lớn hơn. Trông khuôn mặt cô lúc này thật giả tạo.
-"Em...em không thể sống thiếu anh..."
Hai người buông nhau ra. Akairi nắm chặt lấy cánh tay Nora, nhìn cô vẻ thương xót.
-"Nhìn này, nhan sắc em nhợt nhạt quá.... Anh sẽ tìm cách đưa em về Ileiser."
Đạt được nguyện vọng của mình, Nora cười nhếch mép trông thật đáng ghét. Akairi xoa đầu Nora, cô lại nhìn Akairi bằng ánh mắt ngoan ngoãn.
-"Vết thương trên trán anh sao rồi? Ai đã đánh anh vậy?"-Nora nhìn Akairi, với một vẻ lo lắng giả rối.
-"Nhớ em lắm, Nora!"-Akairi ghé mặt sát mặt Nora, cậu khẽ hôn lên trán cô ta.
Đằng sau bức tường, Katrina đang cúi mặt, tay mân mê miếng băng trên cổ. Katrina rất buồn và tuyệt vọng. Cô buông thõng tay mình như bị gãy, những giọt nước mắt lăn trên má, lăn xuống bờ môi cô. Cay đắng, mặn chát...cô bỏ đi mà không ngoái đầu lại.
Trên lớp học của Katrina.
-"Hatice, cậu ổn chứ?!"-Những bạn gái xúm lại hỏi Katrina.
-"Ừm, tớ không sao rồi!"-Katrina gật đầu tươi cười nói, làm cho bạn bè của cô được yên lòng hơn.
Katrina sắp lại sách vở trên bàn học, quay sang bên cạnh nhìn Kerji. Cậu ấy đang gúc đầu xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Katrina. Bắt gặp ánh mắt của cậu, Katrina lúng túng quay đi chỗ khác.
-"Nói dối, trên má có vệt nước mắt kìa.."
Katrina vội vã lấy cặp mình ra rồi tìm chiếc gương cầm tay nhỏ. Cô đưa lên soi mình. Trông cô vẫn chẳng khác nào hồi mới ngủ dậy, tệ hại, ngốc nghếch, chỉ có tóc là đã được chải mượt. Cô lấy khăn giấy ướt lau đi vệt nước mắt.
-"Ra ngoài đi, nhớ thay luôn cả miếng dán vết thương ấy..."-Kerji quay mặt đi, cố tỏ ra không quan tâm.
Katrina đi ra ngoài. Cô dừng lại ở một vòi nước trong vườn trường, lấy tay và khăn rửa mặt. Trông cô khá hơn một chút.
Katrina bóc miếng dán trên cổ. Vết thương của cô vẫn còn tím. Cô ấn nhẹ nó, vẫn còn đau lắm. Những vết hằn thì đã mất đi rồi.
-"Katrina...Hatice...!"
Akairi đột nhiên xuất hiện trước mặt Katrina. Katrina vội vã dán miếng băng mới vào cổ. Cô muốn tránh mặt Akairi.
-"Đừng đi, Katrina Hatice!"-Akairi nắm lấy tay Katrina.
Katrina quay mặt lại nhìn Akairi. Cô không đỏ mặt, không thấy bồn chồn như mọi khi, và cô cũng tránh ánh mắt của Akairi.
-"Cậu không sao chứ...?"-Akairi nhìn vào vết thương trên cổ Katrina.
Cậu định đưa tay mình lên để xem xét vết thương do chính tay cậu gây ra trên người Katrina. Nhưng không, Katrina hất tay cậu ta ra, không cho cậu chạm tới. Akairi sững sờ nhìn Katrina. Không nói một lời nào, cô bỏ đi, không quên để lại cho Akairi một ánh nhìn thất vọng.
Vườn trường vắng vẻ, ít cây cối và nắng. Akairi đứng một mình với cái bóng, cái bóng đen của ban ngày....
----------------------------------------------
Trên đường về nhà.
Katrina không chút biểu cảm, ngồi kế bên Kerji ở dãy ghế sau.
-"Tớ đã hẹn ký hợp đồng với ông bà Takahashi, cậu có muốn đi luôn không?"-Kerji nhìn đồng hồ.-"Giờ này chắc Tanaka và Haru cũng đang ở đó!"
Katrina gật đầu. Cô đang ngắm cảnh hai bên đường. Cứ như là những hàng cây, những dãy nhà đang chạy còn cô với chiếc xe vẫn đừng yên vậy. Bất chợt có những giọt nước bắn vào cửa kính.
-"Mưa rồi ư..."-Katrina buồn bã nói.
Kerji nhìn cô. Cậu đang lo lắng cho tâm hồn của cô lúc này.
Cơn mưa vẫn đang xen lẫn cảnh vật. Những bông hoa cẩm tú xanh tím đang thích thú dưới hạt nước của trời. Mưa không lớn, nhưng đủ để cô gái cảm thấy buồn với nền trời âm u, cảm thấy thật lạnh lẽo, trống vắng.
Katrina đưa hai tay lên ôm lấy mình. Thật cô đơn, buồn tủi....
-"Lạnh sao Kattha?"-Kerji đặt tay lên vai Katrina, làm cô cảm thấy ấm áp lạ lùng.
-"Không..."-Katrina lắc đầu.
Vừa hay chiếc xe đã tới khách sạn, nơi cậu hẹn ký hợp đồng. Vệ sĩ của Horltias cũng đã có mặt ở đây. Hai người vệ sĩ cầm ô tới mở cửa xe cho Kerji và Katrina.
-"Kerji tới rồi thưa ông bà Takahashi!"-Tanaka đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống.
Ông bà Takahashi đang ngồi trước một chiếc bàn tròn lớn sang trọng. Bà Takahashi nổi bật với nhiều trang sức trên mình, trông rất sang trọng, ông Takahashi bận bộ vest đen lịch lãm với chiếc nơ ở cổ. Họ cũng đưa con gái mình đến. Đó là một thiếu nữ đẹp diễm lệ trong bộ đầm trắng tinh khôi. Vẻ đẹp kiêu hãnh của một tiểu thư đài các càng được tôn lên bởi đôi mắt xanh biếc và mái tóc dài kẹp nơ đá quý. Cô ấy là tiểu thư Aiko Takahashi.
Kerji và Katrina bước vào phòng. Aiko ngước nhìn Kerji. Như trúng tiếng sét ái tình, cô đỏ mặt nhìn Kerji một cách đắm đuối, nhưng có vẻ Kerji không để ý cô ấy lắm. Bà Takahashi nhìn con gái mình, mỉm cười.
-"Tôi sẽ ký hợp đồng này một cách nhanh chóng thưa ông bà Takahashi!"-Cậu kéo ghế ngồi xuống, tay cầm tập giấy hợp đồng. Cậu toát ra khí chất của một người lãnh đạo.
Katrina đặt cặp sách xuống ghế rồi bước tới gần cửa sổ.
-"Kattha em không ngồi chút sao?!"-Haru hỏi.
Katrina lắc đầu. Cô muốn nhìn trời mưa. Kerji đang mải mê với công việc của mình. Cậu đang bàn bạc với bà Takahashi về hợp đồng, nhắc lại một số điều kiện quan trọng, còn cô gái tên Aiko đang chống tay lên bàn nhìn cậu.
-"Kia hẳn là tiểu thư nhà Hatice?"-Ông Takahashi chỉ Katrina đang đừng gần cửa sổ và hỏi Tanaka.
-"Vâng, là tiểu thư Katrina Hatice."-Tanaka lễ phép trả lời ông.
Ông Takahashi nhìn ngắm Katrina. Katrina đang nhắm mắt lại, cô muốn nghe tiếng mưa qua khung cửa kính.
-"Đẹp thật, con bé trông rất giống mẹ nó!"-Ông Takahashi ghé tai nói nhỏ với bà Takahashi.
Kerji ký xong hợp đồng, cậu sắp xếp ngay ngắn những tờ giấy lại rồi đưa cho bà Takahashi.
-"Xong rồi thưa bà."-Kerji nói, lúc này cậu mới để ý cạnh bà là một thiếu nữ, đang ngồi nhìn cậu.
-"À.....đó là..."-Kerji bối rối hỏi, Aiko giật mình. Lúc này cô mới tỉnh lại.
-"Là con gái tôi, Aiko."-Bà Takahashi vuốt tóc Aiko và nói.-"Có chút tài liệu tôi muốn cậu xem qua, chúng tôi sẽ đi lấy nó nhanh thôi cậu Ryohaku.
Ông bà Takahashi rời khỏi phòng gặp mặt. Tanaka bưng chén trà nóng để trước mặt Kerji, cô cũng không quên mời Aiko một chén và để trước ghế của Katrina một chén.
-"Anh chị cũng uống đi."-Kerji cầm chén trà nói.
-"Ừ, chúng tôi muốn xuống tầng trệt dùng cà phê."-Tanaka nói. Cô và Haru cũng rời khỏi phòng.
Kerji tay lật cuốn sách, một tay cầm tách trà. Aiko không dùng trà, cô chỉ cầm nó, mắt nhìn Kerji.
-"Kattha, uống chút trà ấm đi, nãy tớ có cảm thấy người cậu hơi lạnh..."-Kerji gọi Katrina, nhưng Katrina không trả lời. Cô vẫn nhìn mưa, làm như không nghe thấy gì hết.
Aiko tròn mắt nhìn Katrina.
-"À, Takahashi cũng uống đi."-Kerji quay sang nhìn Aiko, mỉm cười.
-"Gọi tớ là Aiko được rồi."-Aiko uống một ngụm trà rồi nói.
Katrina liếc nhìn Aiko, cô có vẻ không vừa ý. Đặt cốc trà xuống bàn, Aiko bắt chuyện với Kerji.
-"Kerji, cậu có thấy mặt trăng cô đơn không?!"-Aiko nói, giọng cô nhẹ nhàng và vô cùng ấm áp.
Kerji nhìn Aiko-cô gái đang mỉm cười hỏi cậu một câu hỏi khó hiểu. Kerji suy nghĩ một lúc rồi đáp lại.
-"Mặt trời mới là cô đơn, Aiko à."
Kerji nói, cậu chỉ nhìn lướt qua Aiko một cách hờ hững, rồi lại cắm đầu đọc sách, hoặc nhìn cô gái đang đứng gần cửa sổ, Aiko không được vui vẻ cho lắm. Cô kéo tay Kerji và dùng hai tay của mình nắm lấy.
-"Mặt trăng có thể làm bạn với mặt trời đấy, bởi vì họ giống nhau mà!"-Aiko cười thân mật với Kerji, Katrina liếc nhìn. Con nhỏ thực sựu không vừa mắt.
Kerji lúng túng trước hành động của Aiko. Cậu cố rút lại tay của mình, nhưng Aiko nắm khá chặt, một lát sau rồi cô mới buông ra.
-"À...xin lỗi..."-Aiko cười đỏ mặt nhìn Kerji.
Kerji đã hiểu tình thế hiện giờ. Cậu không để ý và bận tâm lắm đến Aiko, nói đúng hơn là cậu biết mình phải né tránh.
-"Cầu vồng kìa Kerji!"-Katrina vui mừng khi thấy cầu vồng. Nắng đã lên sau cơn mưa, và trao tặng thiên nhiên một dải lụa nhiều màu sắc. Katrina mừng rỡ như một đứa trẻ con.
Kerji đứng dậy tới gần Katrina. Cô vui hơn hẳn làm Kerji yên lòng. Cậu xoa đầu Katrina.
Aiko thấy vậy, cô không khỏi không chút ghen tị.
Ông bà Takahashi trở lại. Sau khi bàn xong về đống giấy tờ ông bà mang lên, thì đã đến trưa.
-"Cậu Ryohaku, có thứ này phải đưa tận tay cậu."-Bà Takahashi rút ra tấm thiệp màu trắng, có đề tên Kerji Ryohaku.
-"Cái đó là...."-Kerji nhận lấy tấm thiệp.
-"Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ở biệt thự của chúng tôi, tôi đã nói với cha cậu, nhưng Aiko muốn trực tiếp mời cậu..."-Bà Takahashi liếc nhìn Katrina.-"Tôi đã đưa thϊếp mời cho ông bà Hatice rồi...."
Kerji mở tấm thiệp ra. Nó có ghi là Aiko đã đích thân mời cậu. Cậu không vui lắm.
-"Nhớ đi nhé Kerji."-Aiko nhẹ nhàng nói.
-"Kattha, cậu có đi không?! Cha mẹ cậu chắc cũng sẽ đến!"-Kerji nhìn Katrina hỏi.
"Lại là Kattha!"-Aiko nghĩ. Cô đứng dậy và theo cha mẹ ra về, không quên nháy mắt nhìn Kerji.
Kerji thở dài. Cậu đâu có để ý những cô gái khác ngoài Katrina chứ.
----------------------------------------------
-"Ồ, vậy bọn em cũng có thể đi ạ?"-Yunumi hỏi.
Kerji gật đầu.
-"Bà Takahashi nói muốn mời tất cả mọi người...bà ấy rất cởi mở."
Yunumi suy nghĩ. Cô chạy tới chỗ Katrina và hỏi.
-"Tiểu thư có đi không? Em muốn đi theo với tư cách là hầu cận chị!"-Yunumi nhìn Katrina với ánh mắt cương quyết.
-"Vậy tôi phải ở nhà à?!"-Chika tự di chuyển chiếc xe lăn tới, cô bé ngước lên nhìn Kerji và hỏi.
-"Nhỏ cứ đi, sẽ có người luôn ở cạnh nhỏ, tiểu thư Chika Shidemitsu!"-Kerji xoa đầu con bé và nói, cậu liếc nhìn Haru, có ý Haru sẽ trông coi cô bé.
-"Vậy tôi sẽ theo Kerji với tư cách hầu cận."-Rikuto nói-"Đó sẽ là vinh dự đấy!"
Tanaka xếp lại sách trên kệ. Cô liếc nhìn Katrina. Thấy con nhỏ có vẻ không muốn đi lắm, cô tới gần và hỏi:
-"Chị sẽ chọn đầm cho em, đi nhé?"
Katrina không nói gì, nhìn ra ngoài vẻ rất suy tư. Tanaka nhìn Kerji, ánh mắt muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Kerji chỉ lắc đầu, cậu đứng dậy kéo Tanaka vào một góc vắng rồi nói:
-"Để em chọn đầm cho cô ấy!"
-"Không, thẩm mĩ của cậu tệ lắm."-Tanaka bắt đầu tưởng tượng. Cô tưởng tượng đến những chiếc đầm dạ hội cúp ngực, trễ vai với nhiều đường cắt xẻ gợi cảm...
-"Được, em và chị sẽ chọn hai chiếc đầm khác nhau, mặc cái nào là quyền của cô ấy!"-Kerji nói.
Cậu nghĩ đến Aiko và tự hỏi trong bữa tiệc ấy cậu sẽ làm thế nào trước tấm lòng của cô ta. Nhưng cậu không đi không được, cha cậu đã để lại tất cả cho cậu, để lại sự nghiệp, danh vọng và uy quyền cho cậu. Vì thế, cậu giống như một ông chủ, chứ chẳng phải là một cậu chủ nhỏ bé nữa.
-"Kerji, bao nhiêu lâu nữa thì tới bữa tiệc?"-Haru bất chợt hỏi.
-"Hai ngày nữa."
-"Vậy bao lâu nữa thì cuộc chiến bắt đầu?"-Haru lại hỏi, anh có ý gì đó.
-"Mười......mười ngày ư?!"-Kerji sửng sốt khi nghĩ đến trận chiến sắp tới.
Haru có ý nhắc nhở Kerji phải chuẩn bị. Thời gian mười ngày đó không nên có thời gian để chơi, nhập tiệc....
-"Nhưng Haru à, buổi tiệc này không đi không được...."
Haru đành thở dài đồng ý. Vậy là tất cả mọi người đều nhất trí tham gia buổi tiệc. Katrina lẳng lặng rời phòng, đi lên lầu. Cô vào phòng mình và đóng cửa lại thật nhẹ nhàng.
Katrina liếc nhìn lọ hoa để trên cửa sổ. Nhìn chiếc lọ thủy tinh xinh xắn, với những bông hoa bách hợp dịu dàng...Nó được đặt cạnh nhiều chậu cây, nhưng chiếc lọ màu xanh dương ấy quả nhiên nổi bật hơn hẳn. Nó làm Katrina nhớ về quá khứ.
Đó là món quà sinh nhật hồi năm tuổi của Katrina do chính tay Kerji tặng cô. Cô nhớ lại những ngày đầu cô được gửi và nuôi nấng ở nhà Ryohaku. Mọi người đều cởi mở với cô, nhưng cô vẫn thấy trống vắng, cô đơn và thường xuyên tự nhốt mình trong phòng. Món quà đã giúp Kerji bắt chuyện được với Katrina. Katrina nhớ khoảnh khắc đó.
*Hồi tưởng*
-"Sao cậu buồn vậy?"-Kerji-hồi còn là một đứa trẻ con đáng yêu, ngây thơ-ngồi cạnh Katrina bé và hỏi.
-"Sinh nhật tớ....nhưng cha mẹ bỏ rơi tớ...tớ cảm thấy cô đơn lắm.."-Katrina bé ngồi ôm gối và nói.
Kerji dí vào mặt Katrina một bọc quà được gói cẩn thận, nắm tay cô và nói.
-"Mặt trời cũng cô đơn, và sẽ làm bạn với người cô đơn, để không còn ai cô đơn nữa! Tớ sẽ nắm tay cậu, chỉ mình cậu thôi!"
Hai đứa trẻ nhìn nhau. Katrina mở gói quà ra. Món quà thật xinh xắn. Katrina vui vẻ hẳn lên, nhỏ thích thú ngắm nghĩa cái lọ, đưa tay vuốt ve nó.
-"Sao cậu biết tớ thích màu xanh?"-Katrina mừng rỡ hỏi.
-"À, tớ có hỏi mẹ cậu....."-Kerji gãi đầu, nhìn Katrina cười nói.
*Kết thúc hồi tưởng*
Katrina nhấc những bông hoa bách hợp ra, đổ nước trong lọ vào những chậu cây gần đó. Lau sạch chiếc bình, cô trèo lên giường, nằm xuống, lấy tay mân mê nó....
"Choang"-Cô đáp mạnh cái bình xuống sàn nhà. Tự nhiên cô trở lên tức giận vô cùng, cô muốn đập, đập nát nó, cô muốn dùng chân đạp nát những mảnh vỡ kia, cô muốn hét lên, muốn đập tất cả mọi thứ cho hả giận....
-"Nói dối....cậu đã nắm tay đứa con gái khác."
Katrina đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy có cái gì đó không được đúng cho lắm. Lấy hai tay vỗ má mình, nhìn vào gương, Katrina mắt tròn lên.
-"Mình đang bị cái quái gì vậy? Sao mình lại tức giận cơ chứ?".........
-----/////Hết chap-10/////-----
Next: