- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
- Chương 46: Đợi đến khi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ kết hôn!
Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
Chương 46: Đợi đến khi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ kết hôn!
Chương 46: Đợi đến khi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ kết hôn!
Hà Tinh Tinh bây giờ đã hoàn toàn mất đi tự do rồi. Cô bị nhốt ở trong nhà, xung quanh có rất nhiều vệ sĩ trông chừng. Đến cả ngoài phòng của cô cũng có hai vệ sĩ lúc nào cũng giám sát.
Điện thoại bị tịch thu, mạng trong phòng cũng bị rút mất rồi, máy tính và ipad hiển nhiên là trở thành một đống sắt vụn.
Cô đi qua đi lại trong phòng, quả thực là khó chịu đến cực điểm rồi.
-----------------------
Bên này Hứa Mộ Sênh cả một ngày không liên lạc được với Hà Tinh Tinh, anh cũng bắt đầu hoang mang.
Điện thoại tắt máy, Wechat cũng không trả lời, cũng không biết cô đang làm cái gì.
Anh muốn gọi điện thoại cho Lâm Điềm hỏi thăm tung tích của Hà Tinh Tinh, lại phát hiện mình căn bản không có cách liên lạc với Lâm Điềm.
Anh cũng không có cách liên lạc với những đồng nghiệp khác. Hàng động thì bị hạn chế, anh không ra ngoài được, lại không có cách liên lạc với Hà Tinh Tinh, anh giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến mức đi vòng quanh trong nhà.
Anh không ngừng tự an ủi mình là cô chỉ đang bận rộn, nhất thời không có thời gian liên lạc với anh mà thôi. Dù sao bình thường khi cô phẫu thuật, đứng trên bàn mổ mấy tiếng đồng hồ cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Trong phòng khách sạn chỉ có mình anh. Ngôn Uyên và trợ lý Tống đều ra ngoài xử lý chuyện của anh rồi. Hình tượng và sự nghiệp của anh chịu đả kích trước nay chưa từng có. Ngôn Uyên và trợ lý Tống hai ngày nay dường như đều vì chuyện này mà chạy muốn gãy chân rồi, bị dày vò đủ kiểu chỉ vì muốn dẹp yên chuyện này.
Đến tối, anh cuối cùng cũng nhận được tin nhắn Wechat của Hà Tinh Tinh. Nhưng anh lại không ngờ tới, cô vừa online đã nhắc chuyện chia tay với.anh.
― “Chúng ta chia tay đi.”
Năm chữ ngắn gọn như thế, không hề có bất kỳ lời giải thích dư thừa nào khác. Anh sững sờ nhìn chằm chằm năm chữ này ngây người rất lâu.
Sau khi phản ứng được, lập tức gọi điện thoại cho cô. Nhưng cô đã tắt máy rồi. Anh lại gọi lại nhưng vẫn không có phản ứng.
Giọng nữ máy móc quấy nhiễu làm anh bực bội.
Trong lòng anh rất hoang mang. Mặc dù anh rất rõ cách làm người của cô, cô tuyệt đối sẽ không thể vô duyên vô cớ nói chia tay với anh, cô nhất định là gặp phải chuyện gì rồi. Nhưng vừa nhìn thấy năm chữ này, toàn thân anh lại không ngừng run rẩy, chân tay đều lạnh lẽo.
Anh rất sợ mất đi cô. Anh một mình lẻ loi độc hành, lưu lạc vô định trong thế gian này, không dễ dàng gì mới gặp được cô. Anh mới phát hiện lòng mình có nơi để về, không còn cô độc nữa, anh làm sao có thể chịu được chuyện phải mất đi cô chứ.
Hứa Mộ Sênh cố gắng kìm nén cảm xúc, buộc chính mình phải bình tĩnh lại. Anh cẩn thận xem xét lại tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, đại khái có thể đoán được phân nửa là Hà Tinh Tinh bị người nhà uy hϊếp mới nhắc tới chuyện chia tay với anh. Dù sao với tình hình hiện giờ, danh tiếng Hứa gia đang hỗn loạn, anh cũng không may mắn thoát khỏi. Người nhà họ Hà muốn con gái chia tay với anh, cũng là chuyện hợp lý.
Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, cũng không thể chứng thực. Đối diện với sự việc cấp bách, anh buộc phải tìm người để hiểu rõ ràng tình hình. Tiếp theo anh mới tìm được giải pháp giải quyết.
Anh nghĩ tới Chu Tuấn Thâm là người đàn ông của biên kịch Nguyễn Đông Dương, đồng thời là đàn anh của Hà Tinh Tinh, anh ta nhất định sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra của Hà Tinh Tinh.
Anh không dám chậm trễ, vội vàng liên lạc với Nguyễn Đông Dương, đầu bên kia điện thoại Nguyễn Đông Dương lời thứ hai còn chưa kịp nói, liền trả lời, “Thầy Hứa, thầy yên tâm, để tôi gọi điện cho Chu Tuấn Thâm hỏi thăm.”
Không bao lâu sau, anh liền nhận được điện thoại của Nguyễn Đông Dương.
“Sao rồi?” Điện thoại vừa nhận, anh đã hỏi luôn.
“Thầy Hứa, là thế này, Chu Tuấn Thâm nói Tinh Tinh đã xin nghỉ phép nửa tháng, nói là tới Thiển Đô tìm thầy. Sao thế, cô ấy vẫn chưa tới sao?”
“Tôi căn bản không biết cô ấy tới tìm mình, bây giờ tôi hoàn toàn không liên lạc được với cô ấy.”
“Thầy đừng vội sốt ruột, tôi giúp thầy hỏi xem.”
Tắt điện thoại của Nguyễn Đông Dương, Hứa Mộ Sênh cũng đã hiểu được ít nhiều, Nếu như cô đã chuẩn bị tới Thiển Đô tìm anh, vậy thì nhất định sẽ không nói chia tay với anh. Tin nhắn ngắn ngủi này rất có khả năng là người khác lấy danh nghĩa của cô nhắn cho anh. Cô muốn tới Thiển Đô, một ngày rồi vẫn chưa tới, hơn nữa Hà gia bên đó cũng không lo lắng gì, chỉ có thể nói là Hà Tinh Tinh nhất định đã về nhà rồi. Hơn nữa người nhà còn hạn chế hành động của cô ấy, chặn đứt liên hệ của cô với thế giới bên ngoài, mục đích chính là muốn cô chia tay với anh.
Hiểu rõ được mọi chuyện, Hứa Mộ Sênh không còn hoang mang như trước nữa. Bây giờ, anh nhất định phải trở về Hoành Tang tìm cô ngay lập tức. Lúc này, anh tuyệt đối không thể để cô một mình chịu đựng những chuyện này.
Anh đi tới cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa sang một góc, lúc này bên dưới vẫn còn một đám ký giả và anti fan đang rình mò.
Anh chuẩn bị đợi đến sáng sớm thì đi, đến khi đó người sẽ ít hơn một chút.
---------------
Khi Ngôn Uyên và trợ lý Tống quay lại, Hứa Mộ Sênh đang thu dọn đồ đạc. Anh tìm một túi nhỏ, chuẩn bị đủ ví tiền và giấy tờ, mang thêm hai bộ quần áo để thay.
“Mộ Sênh cậu làm gì vậy?” Ngôn Uyên hỏi luôn.
“Tớ muốn về Hoành Tang.”
“Cậu điên rồi à!” Người đại diện Ngôn hét lớn, “Bên ngoài có biết bao nhiêu người nhìn ngó, bọn họ chính là đang đợi cậu ra ngoài, lúc này cậu lại nói với tớ, cậu muốn về Hoành Tang?”
“Thầy Hứa, bây giờ anh thực sự không thể ra ngoài, những anti fan kia thực sự rất đáng sợ, bọn họ sẽ công kích anh đấy. Vì sự an toàn của anh, anh vẫn nên đợi trong khách sạn thì hơn.” Trợ lý Tống Dật cũng lo lắng vô cùng nói.
“Tinh Tinh bị bố mẹ giam lỏng rồi, bây giờ tớ buộc phải quay về.”
“Đờ mờ, giam lỏng?” Ngôn Uyên trực tiếp chửi thề, “Đã là thời đại nào rồi vẫn còn chơi trò giam lỏng? Hơn nữa bố mẹ cô ấy sao lại giam lỏng cô ấy chứ?”
“Muốn cô ấy chia tay với tớ.” Hứa Mộ Sênh vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: “Có thể cậu vẫn chưa biết, cô ấy là con gái của Hà Quân Tâm.”
Ngôn Uyên ngơ ngác: “Hà Quân Tâm là ai?”
Trợ lý Tống yếu ớt nhắc nhở Ngôn Uyên: “Thị trưởng Hoành Tang của chúng ta.”
Ngôn Uyên: “...”
“Vì thế nên bố mẹ cô ấy bây giờ thấy Hứa gia thất thế rồi, ép cô ấy chia tay với cậu, thế nên mới giam lỏng cô ấy?” Ngôn Uyên há hốc miệng, bộ dạng như bị sét đánh trúng vậy.
“Ừm.”
“Vãi, đây là loại người gì chứ! Quá là thực dụng mà!”
“Vì thế nên bây giờ tớ buộc phải trở về. Tinh Tinh tính tình ngang bướng, tớ sợ cô ấy sẽ làm ra những hành vi quá khích để đối đầu với bố mẹ.”
Đây là điều mà Hứa Mộ Sênh lo lắng nhất. Dù sao năm đó bởi vì giằng co với mẹ về chuyện học y mà cô đã tuyệt thực. Chỉ sợ lần này sẽ càng quá khích hơn.
Trợ lý Tống lúc này liền nói: “Thầy Hứa, anh đừng lo lắng quá. Đợi chút nữa bọn em đưa anh đi. Em mặc quần áo của anh giúp anh thu hút những người kia ra xa, rồi anh lén chuồn ra ngoài.”
Ngôn Uyên lấy điện thoại ra, “Tớ đặt vé máy bay cho cậu. Cậu yên tâm trở về, bên này cứ giao cho bọn tớ. Chuyện này đợi đến khi gió bão thổi qua, bọn họ cũng không làm loạn nữa, cậu đừng quá lo lắng.”
Hứa Mộ Sênh hai mắt hơi cay, cảm động nói: “Cảm ơn hai người.”
Ông trời rốt cuộc cũng không đối xử với anh quá tệ, không những để anh gặp được tình cảm chân thành trong cuộc đời này, giờ khắc này, cho dù anh đang bị sóng gió cuốn lấy, danh tiếng bị bôi đen, nhưng bạn bè vẫn như cũ không hề bỏ mặc mà giúp đỡ anh, thay anh bôn ba tứ phía mà không hề than phiền.
Ngôn Uyên sờ sờ cánh tay đang nổi da gà của mình, nói: “Làm màu!”
----------------------
Bọn họ cứ đợi đến hai giờ sáng mới hành động. Trợ lý Tống mặc quần áo của Hứa Mộ Sênh ra khỏi khách sạn trước. Lập tức bị đám ký giả và anti fan vây lấy. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Hứa Mộ Sênh nhanh chóng nhân lúc hỗn loạn chuồn ra ngoài khách sạn.
Đợi đến khi đám người phát hiện ra Hứa Mộ Sênh giả, Hứa Mộ Sênh thật đã sớm ngồi trên xe taxi rồi.
Thuận lợi tới được sân bay, sau đó không bao lâu liền lên máy bay. Hai tiếng sau máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay Hoành Tang.
----
Hà Tinh Tinh một đêm chưa ngủ, cô ngồi trên giường, tìm cơ hội thoát ra ngoài, nhưng bên ngoài lính canh gác nghiêm ngặt, cô không tìm được cơ hội chạy trốn.
Khi trời lờ mờ sáng, cô nghe thấy tiếng sột soạt truyền tới từ cửa sổ, có vật gì đó va vào cửa kính phòng cô.
Lúc đầu cô cho rằng là mèo trong nhà đi qua, cũng không để ý lắm.
Nhưng âm thanh vẫn vang lên rất lâu, không hề dừng lại. Cô cảm thấy kỳ lạ, liền chạy tới cửa sổ xem thử.
Bên ngoài, người đàn ông trông có vẻ mệt mỏi vì đường dài, đang ném đá vào cửa sổ thủy tinh phòng cô.
Phòng cô ở tầng hai, cũng không cao lắm, gần ngay hoa viên, cửa sổ sát đất rất lớn ở bên trái, bên cạnh là đường lớn.
Vị trí địa lý này càng tiện lợi để anh tới tìm cô. Đồng thời, cũng chính vì nguyên nhân này, mẹ mới sắp xếp nhiều vệ sĩ như thế.
Nhưng vào lúc này, bọn họ đều ngủ gật, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Hứa Mộ Sênh ở hoa viên.
Nhìn thấy cô ra, anh nhe răng cười, nụ cười tràn ra cả khuôn mặt, vui vẻ không ngừng dùng tay ra hiệu với cô, giống như một đứa trẻ ngốc nghếch vậy.
Cô hiểu được anh đang nói: “Đừng sợ, anh quay về rồi!”
Trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt thôi, nước mắt cô lập tức liền chảy ra từ khóe mắt, mừng đến rơi nước mắt. Trong lòng không ngừng vui vẻ, những nôn nóng, bất an, sợ hãi, lo lắng, phiền não, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều trở thành hư không.
Cô kích động nước mắt đầy mặt, nói với anh: “Đợi em!”
Bốn giờ sáng, vào lúc này những vệ sĩ kia đều đã ngủ gật. Cô dễ dàng lách qua bọn họ chuồn ra khỏi phòng.
Sau khi cô đi không lâu, đằng sau truyền tới tiếng nói, “Tiên sinh, phải làm sao đây…”
“Để con bé ấy đi đi, con bé sẽ trở về thôi…”
---------------------
Những lời này tất nhiên Hà Tinh Tinh không nghe thấy, lúc này cô đang đắm chìm trong sự vui mừng điên cuồng khi được gặp Hứa Mộ Sênh, chỉ muốn lập tức gặp được anh.
Vừa chuồn ra khỏi phòng, cô liền bắt đầu chạy điên cuồng. Anh đứng ở nơi không xa, thân hình gầy gò.
Rõ ràng chỉ cách một khoảng ngắn như thế, cô lại cảm thấy dường như cách cả trăm sông nghìn núi.
Nắng sớm mờ mờ, Hứa Mộ Sênh từ xa đã nhìn thấy cô gái mà anh mong nhớ ngày đêm đang chạy tới bên anh.
Trên người cô còn mặc áo ngủ, chân đi dép lê, trên mặt là nụ cười cực kỳ vui vẻ. Mái tóc dài phấp phới theo bước chạy của cô, sợi tóc tung tay, phản xạ ánh nắng ấm áp.
Khuôn mặt Hứa Mộ Sênh bình thản, nét mặt mang ý cười, dang rộng hai tay, yên tĩnh đợi cô chạy vào trong lòng anh.
Rất nhanh, một lực tác động rất lớn ập tới, một giây sau l*иg ngực liền ấm áp tràn đầy..
Ôm lấy cô, anh mới cảm thấy yên tâm.
Hai tay Hà Tinh Tinh ôm chặt lấy sống lưng Hứa Mộ Sênh, đôi mắt giống như hồ nước tràn đầy, ẩm ướt vô cùng.
Cô vùi đầu thật sâu vào trong lòng Hứa Mộ Sênh, nghẹn ngào nói: “... Thầy Hứa… em rất nhớ anh…”
Hứa Mộ Sênh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể cô, trái tim cũng cảm thấy dịu dàng thỏa mãn.
Anh giơ tay ra nâng mặt cô lên, cẩn thận hôn cô.
Tất cả sự nhớ nhung còn chưa nói thành lời đều gửi vào nụ hôn ấy. Hai người đều không cần mở miệng nói, bởi vì nụ hôn căn bản chính là cách thức tốt nhất để biểu đạt sự nhớ nhung giữa nam và nữ. Còn thứ gì có thể so với răng môi liền kề, hơi thở giao hoan chứ?
Nụ hôn này nóng bỏng triền miên, căn bản không thể dừng lại được, lòng bàn tay Hà Tinh Tinh đã chảy mồ hôi rồi.
Cơ thể Hứa Mộ Sênh càng ngày càng nóng, là nhiệt độ khác hẳn bình thường. Có chút cảm xúc dường như không thể khống chế được rồi.
Cứ tiếp tục như thế này, nhất định sẽ xảy ra chuyện mất.
Anh vội vàng dừng lại, lập tức buông Hà Tinh Tinh ra.
Hà Tinh Tinh còn đang đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng của Hứa Mộ Sênh, anh bỗng nhiên buông cô ra như thế, cô cảm thấy môi chợt lạnh, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Ánh mắt cô mê ly, tràn ngập tình triều, hai gò má đỏ lên. Cô hơi ngẩn người, lập tức bám lấy thắt lưng Hứa Mộ Sênh, dâng lên cánh môi mình, muốn tiếp tục hôn anh.
Anh quay đầu né tránh, cô hôn trượt, ấm tức hừ một tiếng, ngờ vực hỏi anh: “Sao thế?”
“Tinh Tinh, ở đây không ổn.”
Hà Tinh Tinh lúc này mới phát hiện ra đang ở cạnh nhà cô. Lúc này khó tránh khỏi hàng xóm thức dậy sớm ra ngoài. Nếu đυ.ng mặt nhau thật là không tốt.
Cô suy nghĩ nhanh chóng, nắm chặt lấy tay Hứa Mộ Sênh, “Đi theo em!”
Cô dẫn anh tới rừng cây nhỏ gần nhà, không khí trong lành, hương hoa chim hót, xung quanh thực sự rất yên tĩnh.
Hà Tinh Tinh cong môi cười, nụ cười vô cùng quyến rũ, “Bây giờ tốt rồi.”
Sẽ không còn ai quấy nhiễu hai người nữa!
Giọng nói vừa dứt, cô liền kiễng chân lên, dán môi mình vào môi Hứa Mộ Sênh. Cánh môi không ngừng di chuyển, bàn tay nhỏ cũng nhẹ nhàng trượt tới đũng quần anh…
Hứa Mộ Sênh: “...”
Hương thơm trên người bạn gái quá thơm, là hương vị mà anh quen thuộc, bao nhiêu ngày không gặp, anh vẫn còn nhớ rõ mùi vị này. Càng huống hồ anh đang bị cô trêu ghẹo khiến trái tim ngứa ngáy.
Anh ôm lấy cô, lấy lại thế chủ động, ép cô lên thân cây, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Khıêυ khí©h anh như thế, em phải tự gánh lấy hậu quả.”
Cô mê đắm ôm lấy cổ anh, gian xảo nói: “Muốn anh chịu trách nhiệm.”
“Được!” Anh cười thấp, bàn tay lớn luồn vào trong áo ngủ của cô, “Đời này của em đều do anh chịu trách nhiệm!”
Dây dưa mãi, Hứa Mộ Sênh muốn ra rồi, Hà Tinh Tinh dùng lực ôm lấy anh, chết cũng không chối từ, “Muốn sinh cho anh một đứa con.”
“Được.” Anh không hề do dự, trực tiếp bắn vào bên trong, hôn lên hai má cô, “Tinh Tinh, đợi đến khi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ kết hôn!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
- Chương 46: Đợi đến khi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ kết hôn!