- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
- Chương 31: Vị trà sữa không tệ!
Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
Chương 31: Vị trà sữa không tệ!
Chương 31: Vị trà sữa không tệ!
Lời nói Hứa Mộ Sênh vừa dứt, Hà Tinh Tinh cảm nhận rõ ràng được trái tim mình đang cuộn trào, sục sôi mãnh liệt.
Trong đầu cô lại nghĩ tới l*иg ngực ấm áp của người đàn ông, cơ bụng tám múi của anh, trong đầu còn cứ tự suy diễn ra cảnh nam nữ hoan ái, triền miên.
Huhuhu… Thật là ngại mà!
Mẹ kiếp, không ngờ tới đường đường là Hứa ảnh đế mà cũng là cao thủ đùa giỡn lưu manh. Lưu manh đùa giỡn dễ như trở bàn tay, không hề hàm hồ một chút nào.
Quang phong tễ nguyệt, lạnh lùng kiêu ngạo, thần thánh cũng không thể khinh thường đã nói đâu hết rồi?
Mẹ kiếp, tất cả đều là giả dối!
Hứa Mộ Sênh vừa nói xong câu này, bầu không khí vốn thoải mái vui vẻ giữa hai người liền bắt đầu trở nên có chút ngại ngùng. Dường như đến cả không khí cũng trầm xuống, để lộ ra sự ái muội không nói thành lời được.
May mà điện thoại Hứa Mộ Sênh đúng lúc vang lên.
Màn hình không ngừng lóe sáng.
Nhìn từ góc độ của Hà Tinh Tinh, chỉ thấy được một dãy số lạ không lưu tên.
Màn hình cứ nhấp nháy không ngừng, tầm mắt Hứa Mộ Sênh dán vào màn hình, dường như không định nghe máy.
Không lâu sau màn hình tối đi.
Một lúc sau lại sáng lên lần nữa.
Cứ như vậy mấy lần, Hà Tinh Tinh không nhịn được hỏi: “Thầy Hứa, anh không định nghe máy sao? Có lẽ tìm anh có chuyện đó.”
Anh cầm di động đứng lên, nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Không biết có phải là ảo giác của Hà Tinh Tinh hay không, cô cảm thấy khi anh nói câu này có một chút nhẫn nại, bị anh cố ý ép xuống, biểu cảm cũng có chút cứng lại.
----------------
Là điện thoại ông nội Hứa gọi tới.
Hứa Mộ Sênh tìm nơi yên tĩnh nghe điện thoại.
“Tiểu Hưu, cháu có chuyện gì vậy? Sao không chịu nghe điện thoại.” Điện thoại vừa thông, ông nội Hứa lập tức nói một hồi, giọng điệu trách cứ.
“Đang xem phim không nghe thấy.”
“Sao nào, cháu định mãi mãi không về nhà sao?” Ngữ khí ông nội rất nghiêm túc, trong lời nói còn mang theo rất nhiều sự bất mãn, “Bảo cháu về nhà từ rất lâu rồi, cháu đều coi như gió thổi qua tai. Lần trước bố cháu đích thân đến tìm cháu, bảo cháu về, sao đến bây giờ cháu cũng không chịu về nhà một chuyến.”
“Ông có chuyện gì cứ nói luôn đi, không cần thiết cứ bắt cháu nhất định phải về. Công việc cháu bận rộn, không có thời gian về đâu.”
“Công việc bận rộn?” Ông nội lạnh lùng hừ một tiếng, “Năm đó bảo cháu theo chính trị cháu không nghe, cứ nhất định đòi học biểu diễn gì đó. Bây giờ làm diễn viên cả ngày phải xuất đầu lộ diện bên ngoài, thể diện Hứa gia đều bị cháu làm mất hết rồi.”
“Nếu như ông không có chuyện gì, cháu tắt máy đây.” Giọng điệu Hứa Mộ Sênh dần trầm xuống, khuôn mặt căng cứng.
Anh không muốn lại phải phí lời với ông nội. Trong mắt ông, diễn viên mãi mãi là nghề nghiệp thấp kém, nào có được cao cao tại thượng như làm quan.
Trong cuộc sống, khắp nơi đều có kiểu người như vậy, bọn họ không yêu bạn, một chút cũng không quan tâm đến sự trưởng thành của bạn, càng không ủng hộ quyết định của bạn, luôn mượn cái danh “vì tốt cho con” mà can thiệp vào cuộc đời của bạn.
Loại người như vậy nếu như là người ngoài, bạn có thể mặc kệ không quản, thậm chí trực tiếp phản kích lại. Nhưng nếu như đổi thành người thân cùng huyết thống, bạn sẽ chỉ cảm thấy thất vọng vô cùng.
“Tiểu Hưu, cháu làm sao thế? Lại dám dùng thái độ này nói chuyện với trưởng bối. Mẹ cháu dạy cháu như vậy sao?”
Không nhắc đến Lương Nhạn thì không sao. Ông Hứa vừa nhắc đến Lương Nhạn, Hứa Mộ Sênh chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Cục tức nghẹn lại trong l*иg ngực không nuốt trôi được. Điện thoại cầm trong tay cũng run lên.
Nếu như không phải năm đó ông nội mặc kệ, để bố anh muốn làm gì thì làm , mẹ làm sao lại phải gặp phải cảnh đổ vỡ như vậy. Người không có tư cách nhắc đến mẹ anh nhất trong cả nhà họ Hứa chính là ông nội và bố. Những chuyện mà bọn họ gây ra cho hai mẹ con anh, anh cả đời cũng sẽ không quên.
Anh hoàn toàn không có kiên nhẫn, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo tận xương tủy, “Cháu là Hứa Mộ Sênh, đã đổi tên từ rất lâu rồi, đừng gọi cháu là Tiểu Hưu nữa. Ông có chuyện thì nói đi, nếu không cháu sẽ tắt máy đây.”
Nói xong liền muốn tắt điện thoại.
“Đợi chút!” Ông nội vội vàng gọi anh, thở dài một hơi, “Tiểu Hưu, ông cũng không còn sống được lâu nữa.”
Ngón tay anh cứ luôn ma xát vào lưng điện thoại đang nóng, có chút phỏng tay, ngón tay anh không nhịn được hơi run rẩy.
Trong phút chốc, hai bên điện thoại đều rơi vào trầm mặc quỷ dị, hai người ai cũng không lên tiếng.
Thật lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói của mình, “Ông sao rồi?”
“Ung thư giai đoạn cuối.”
---------------
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hứa Mộ Sênh ngồi một mình trên ghế sô pha ngoài sảnh một lúc.
Trong một lúc đó điện thoại đã nhận được bốn năm tin nhắn Wechat rồi. Tất cả đều là em gái Hứa Uẩn Hoan gửi tới.
― “Anh, em biết anh không thích ông nội, không thích cái nhà này, nhưng ông thực sự không còn nhiều thời gian nữa rồi. Bác sĩ nói ông chỉ còn sống nhiều nhất được một tháng nữa thôi.”
― “Dù cho nói như thế nào, đó cũng là ông nội anh, trước khi ông lâm chung anh trở về thăm ông, được không?”
― “Anh, anh có đó không?”
…
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt bàn phím gõ chữ.
Shadow: Đang đọc.
Hóa ra lần trước bố tới tìm anh, nói ông nội bị bệnh rồi. Anh chỉ coi đó là cái cớ thôi, lại không ngờ tới, ông nội thực sự bị bệnh rồi.
Nhưng anh có nên về thăm ông không?
Anh không biết!
Năm đó anh đã lập lời thề sẽ không bao giờ bước vào nhà họ Hứa nửa bước nữa.
Nếu như anh trở về, anh làm sao xứng với mẹ chứ?
Nghĩ không thông suốt, lý trí và tình cảm không suy nghĩ rõ ràng, cả người đều bực bội không yên. Điện thoại bị anh nắm trong tay, sức lực rất mạnh, màn hình dường như sắp bị anh làm vỡ rồi.
-----------
Lại một lúc lâu sau, phim cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.
“Sao anh đi lâu thế?” Hà Tinh Tinh nhìn anh, hơi lo lắng.
“Có chút chuyện cần xử lý.”
Từ lúc Hứa Mộ Sênh nghe điện thoại, Hà Tinh Tinh luôn cảm thấy tinh thần anh không được tốt.
Có điều cô lại không tiện hỏi, bởi vì rất rõ ràng Hứa Mộ Sênh không định nói với cô. Chuyện này cô cũng có thể hiểu được, dù sao làm gì có ai không có bí mật chứ! Cho dù là bạn trai bạn gái thân mật nhất, cũng không thể bắt buộc đối phương phải nói tất cả mọi chuyện cho mình. Trong lòng mỗi một người đều có góc khuất, nơi đó đặt những bí mật nhỏ bé của mình, nó thuộc về không gian bí mật nhất của mình, ai cũng không thể dò xét.
Phim chiếu hai tiếng, khi hết phim cũng đã mười giờ rồi.
Bầu trời đêm giống như dã thú lười biếng nằm bên trên thành phố, nhìn được hết thảy mọi thứ xung quanh.
Mười giờ tối, đèn đường lờ mờ. Thành phố không có ban đêm này đèn điện vẫn sáng trưng, không ngủ không nghỉ.
Ra khỏi rạp phim, Hà Tinh Tinh vội nói với Hứa Mộ Sênh: “Thầy Hứa, đợi em một chút.”
Hứa Mộ Sênh còn không kịp phản ứng, đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn của cô đã chạy ra xa rồi. Tốc độ thật là nhanh!
Gió đêm thổi vạt váy trắng của cô, mái tóc dài bay loạn trong gió. Trong đêm khuya mơ màng, thân hình cô trở nên vô cùng gầy yếu mỏng manh.
Một lát sau cô liền quay lại, trong tay cầm hai cốc trà sữa.
Cô đưa cho Hứa Mộ Sênh một cốc, cười với anh: “Khi em không vui rất thích uống trà sữa, thầy Hứa, anh không ngại thì thử xem.”
Ánh sáng đèn đường lành lạnh chiếu lên trên cốc trà sữa đẹp đẽ, anh nhìn rất rõ ràng dòng chữ đen nho nhỏ bên trên.
Nguyên vị, ít đá, ba phần ngọt.
Hóa ra, cảm xúc không vui vẻ kia, anh nhẫn nhịn không muốn để cô nhìn thấy, cô cũng đã nhìn thấy. Cô biết tâm trạng anh không tốt, nhưng lại không hỏi gì hết, chỉ dùng cách thức như vậy an ủi anh.
Cô bé ngốc này căn bản không hiểu những chuyện anh đã trải qua, lại thật cẩn thận suy đoán được tâm tư của anh, dùng cách thức nhỏ bé này đến dỗ anh vui vẻ.
Cô nhìn có vẻ phóng khoáng, vô tâm vô phế, thực ra tâm tư tinh tế hơn rất nhiều người, cô có thể nhìn thấu anh cố ý dồn nén, cảm xúc bực bội cần phát tiết ngay lập tức, cũng nhìn thấy tầng tầng lớp vỏ ngụy trang của anh, thực ra trong lòng anh không chịu được đả kích. Cô luôn rất cẩn thận, đến gần anh mà không để lại chút dấu vết nào, khát vọng được biết nhiều hơn, nhưng lần nào cũng lại sợ khiến anh phản cảm, trước nay không dám quang minh chính đại nói với anh.
Duy chỉ có một lần mở miệng hỏi anh chuyện nhà họ Hứa phát sinh năm đó, sợ là cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi mới quyết tâm lớn như vậy.
Hứa Mộ Sênh anh có tài đức gì mới tìm được một người luôn vì anh mà suy nghĩ như thế.
“Không biết anh thích uống vị gì, nên tự mua một cốc, anh nếm thử xem vị thế nào. Có lẽ anh không thích uống ngọt nên em đã chọn ngọt ba phần…”
Hà Tinh Tinh còn chưa nói xong, liền cảm thấy cằm bị giữ chặt, bóng đen trước mắt sát lại, một giây sau, người đàn ông đã nặng nề hôn xuống.
---------------
Nụ hôn này không hề được báo trước, Hà Tinh Tinh ngay lập tức bị dọa ngây người.
Hà Tinh Tinh cảm nhận được môi Hứa Mộ Sênh có chút lạnh nhưng lại mềm mại áp lên môi cô, cánh môi của anh dán chặt lấy môi cô, từng chút từng chút theo tiết tấu mà lướt qua khóe môi cô. Từng chút từng chút bắt đầu công thành đoạt đất.
Cô bị dọa cả người run rẩy, không dám động đậy, tứ chi và ngũ quan cũng cứng ngắc.
Hứa Mộ Sênh cũng phát hiện ra điều này, môi hơi dùng lực, hơi thở bên tay quấn quýt đầy dụ dỗ, “Tinh Tinh, nhắm mắt, thả lỏng.”
Cô phản xạ có điều kiện run lên, vội vàng nhắm mắt lại.
Trước mắt một mảng tối đen, giác quan con người liền trở nên nhạy bén hơn. Cô cảm nhận được lưỡi của anh không ngừng quấn quýt đầu lưỡi của cô, càng muốn chuyển sâu vào khoang miệng, muốn sự đáp lại từ cô.
Suy nghĩ liền như miếng bọt biển ngâm trong nước từng chút một đắm chìm vào nó. Thần trí cHà Tinh tinh dần mơ hồ, dần dần đắm chìm vào trong nụ hôn chết người này.
Tay cô run rẩy ôm chặt tấm lưng thẳng tắp rộng lớn của anh, cách một lớp áo mỏng manh, xương sườn bên trong có chút gồ tay, cũng có chút nóng bỏng, ngón tay cô không nhịn được hơi tê dại.
Một tay khác của Hứa Mộ Sênh phủ lên lưng cô, thân thể ấm áp mềm mại của cô dựa vào cơ thể anh. Vòng eo tinh tế, đường cong rõ ràng, một chút thịt thừa cũng không có. Bàn tay to của anh tham lam chuyển động dọc theo đường cong đó, di chuyển, càng ngày càng nóng, càng ngày càng kịch liệt.
Giống như con ngựa hoang thoát cương, bắt đầu càng ngày càng không chịu sự khống chế, anh tha thiết khát vọng có được nhiều hơn. Bàn tay càng ngày càng không an phận, bắt đầu phục lêи đỉиɦ núi phía trước dựng đứng kiêu ngạo của cô.
Bộ ngực nóng rực rơi vào trong lòng bàn tay anh, xúc cảm đó tuyệt vời vô cùng, mặc dù cách lớp áo ngực mềm mại bên trong, anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Quá là đẹp đẽ, yêu thích không nỡ buông tay, tay không chịu sự khống chế mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Vật liệu màu trắng của chiếc váy liền áo phản chiếu ra hoa văn nhỏ màu đen của áo ngực. Giống như một đóa hoa anh túc mạnh mẽ nở rộ, mang theo vẻ đẹp rung động lòng người, trêu chọc người ta phạm tội.
Trong đầu Hà Tinh Tinh lúc này hoàn toàn nổ tung rồi, giống như có hàng vạn con ngựa phi qua, căn bản không ngừng lại được. Suy nghĩ hỗn độn không rõ, dường như chỉ còn sót lại một chút lý trí. Chút lý trí sót lại này nói với cô, cô phải ngăn lại, lại phát hiện mình căn bản không thể nào làm được.
Bởi vì lần kích động cuồng nhiệt này, ở giữa ván cờ hao mòn xương cốt, không chỉ riêng Hứa Mộ Sênh, đến cả cô cũng cảm thấy toàn thân hừng hực bốc cháy, toàn bộ tinh thần đều từng chút một biến mất giữa ván cờ kỳ diệu này, cảm giác thần hồn điên đảo. Cô dường như sắp chìm đắm vào trong tình cảm dịu dàng khiến người ta say mê ngơ ngẩn này rồi.
Sự thật là cô không hề muốn tỉnh lại, cô chỉ muốn nắm lấy Hứa Mộ Sênh cùng nhau trầm luân.
Trong đầu bắt đầu cô luôn có một giọng nói mãi không gạt đi được.
“Thử cảnh lăn giường như trong phim…”
“Lăn giường…”
“Lăn giường…”
Không được rồi, cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
“Khϊếp, mạnh bạo vậy…”
Bỗng nhiên có một tiếng nói đùa cợt the thé kéo Hà Tinh Tinh trở lại hiện thực.
Hóa ra mấy người trẻ xem xong phim đi ra nhìn thấy một màn kinh diễm này, ai cũng không nhịn được lần lượt cười thành tiếng.
Tinh thần Hà Tinh Tinh nổ bùm, đột nhiên hồi thần, lý trí đã rơi mất được kéo lại từng chút một.
Dường như là động tác theo bản năng, cô mạnh mẽ đẩy Hứa Mộ Sênh ra.
Dùng lực quá mạnh, Hứa Mộ Sênh phải chịu một lực đẩy quá lớn, lùi lại hai bước. Cả người bỗng nhiên thanh tỉnh, ánh mắt lập tức trấn tĩnh, du͙ƈ vọиɠ cũng trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Anh cắm ống hút vào ly trà sữa, hút một hơi, giả vờ trấn tĩnh, “Vị trà sữa không tệ.”
Hà Tinh Tinh: “...”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan
- Chương 31: Vị trà sữa không tệ!