Chương 45: Ngày xưa

Bảy năm trước, khi đối mặt với hiệu trưởng Lương quyền lực, cô đã đứng về phía anh.

Bây giờ, khi đối mặt với nhiều tin đồn và thách thức hơn, cô vẫn sẽ đứng với anh.

Đó là sự an ủi, là một lời hứa, cũng là để lật ngược thế cờ cho chính mình vừa rồi.

Khương Tri Nghi nói xong, liền mặt mày cong lên, thân thể rời khỏi, vung ống tay áo lên, không mang đi một mảnh mây.

Người đàn ông bị cô làm cho kinh ngạc bị bỏ lại một mình, sững người trong xe một lúc lâu, mới vắt qua kẽ răng thấp giọng nói:

"Mẹ kiếp."

Giang Nhiên dựa lưng vào ghế, dùng hai ngón tay nhéo giữa hai lông mày, cắn mạnh răng hàm khom lưng, cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai dưới đài điều khiển trung tâm, khóa lên, sau đó mở cửa xe, cũng không quay đầu lại xuống xe.

Vì thế, Khương Tri Nghi còn chưa đi được bao xa, tay bỗng nhiên bị người đàn ông từ phía sau kéo lại.

Anh cao hơn cô rất nhiều, vai rộng thân dài, mặt Khương Tri Nghi đập mạnh vào ngực anh, sau đó bị lòng bàn tay anh tách ra ở giữa.

Bàn tay anh rất nóng, còn mang theo một chút nóng sốt nhẹ, Khương Tri Nghi theo bản năng ngẩng mặt lên, ngón tay anh liền thuận thế di chuyển xuống, nắm lấy hàm dưới của cô, buộc cô phải xoay người lại.

Đầu gối hơi hướng về phía trước, vây kín cô trên mặt tường phía sau.

Sau đó cúi đầu, hôn lên.

Anh hôn rất mãnh liệt, đè xuống như vũ bão, giống như trong lòng có ngàn vạn cảm xúc không tìm được lối thoát, chỉ có thể trút hết cho cô.

Tình yêu, ghét, sợ hãi, hối tiếc, xúc động, nhớ, vui mừng.

Bảy năm trước, bảy năm nay, bảy năm sau đó.

Bạo liệt, mãnh liệt, mênh mông.

Không có nơi nào để gửi tình yêu.

Lòng bàn tay đè cô lại, anh áp mạnh cô vào người mình, ước gì có thể khảm cô vào máu thịt trở thành một phần cơ thể anh.

Khương Tri Nghi khẽ rên một tiếng, bị anh hôn đến thở cũng không thở nổi, tim cô đập rất nhanh, không ngờ anh lại to gan như vậy.

Dù sao nơi này khắp nơi đều là người quen của bọn họ, đi về phía trước, chính là nhà cô.

Họ có thể bị người khác nhìn thấy bất cứ lúc nào.

Vào buổi tối, một cơn gió hơi say từ đầu ngõ bên kia thổi vào, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và mặn mòi của biển.

Vì thế thân thể bọn họ kề sát vào nhau, cũng toát ra mồ hôi nóng bỏng.

Tóc trước trán Khương Tri Nghi rối loạn, bị hơi nóng dính vào mặt, làn da cùng bàn tay rộng lớn của anh cũng lan tràn ra một tầng nhiệt, sau đó lại mở ra một vệt nước ẩm ướt.

Cảm giác nguy hiểm và rung động trộn lẫn vào nhau, cô cảm thấy trái tim mình như bị treo trên tường thành, vừa sợ hãi, lại vừa không kìm được chìm đắm cùng anh.

Chỗ yếu ớt nhất ở cổ cô vẫn bị bàn tay anh nắm chặt, cổ họng bị anh ấn đến có chút đau, sau đó ngón tay cái ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa xoa, giống như trong lòng đã phát hiện ra.

Nhẹ nhàng và dịu dàng.

Cảm giác như đau như ngứa lan tràn trên da cô, sau đó loại cảm giác này lại chuyển hóa thành một loại mập mờ sâu xa hơn.

Nước mắt lại trào ra khóe mắt, hốc mắt đỏ hoe, ngón tay vô lực nắm lấy cổ áo anh, hầu hết âm thanh cô phát ra đều bị anh nuốt vào trong cổ họng.

"Giang Nhiên." Nhưng vẫn không từ bỏ ý định gọi anh.

Thanh âm như ngâm trong nước nóng ẩm ướt, mềm mại đến có chút mơ hồ.

Thanh âm phát ra, chẳng những không thể khiến Giang Nhiên dừng lại, ngược lại anh còn hôn càng mãnh liệt hơn.

Mãi cho đến khi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai người mới sực tỉnh, giống như vừa mới tỉnh mộng.

Mặt trời đã từ từ lặn ở bên kia biển, ánh chiều tà nặng nề, đèn đường còn chưa bật lên, nhưng bầu trời gần như đã khuất hẳn.

Khương Tri Nghi nắm chặt cánh tay Giang Nhiên, toàn bộ thân thể đều bị anh bao phủ, hoàn toàn không dám động đậy.

Nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, nhưng cơ thể anh vẫn không rời khỏi cô, đôi môi lướt qua đôi mắt và chóp mũi của cô như thể không có gì.

Vì thế từ đáy lòng cô đều nổi lên sự ngứa ngáy.

Hô hấp của hai người đều nóng đến kỳ lạ, tiếng thở dốc cũng nặng.

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, kèm theo đó là những giọng nói nhỏ nhẹ, Khương Tri Nghi nghe được giọng nói đó, thậm chí có thể nhận ra khuôn mặt của đối phương.

Cô cắn chặt môi, sợ đến nước mắt muốn rơi xuống.

Đang bất an, sau gáy đột nhiên bị một bàn tay lớn khép lại, ngay sau đó cả đầu cô đều bị đè vào trong l*иg ngực Giang Nhiên.

Hơi thở thuộc về anh tràn vào hơi thở của cô, cằm anh cọ cọ đỉnh đầu cô, giọng nói rất thấp rất nặng, mang theo ý cười trong trẻo nhợt nhạt.

"Đừng sợ, bạn nhỏ Khương Tri Nghi." Ông nói.

"Đừng sợ, anh chặn cho em."

-

Buổi tối khi đi ngủ, nhịp tim của Khương Tri Nghi vẫn không thể bình ổn trở lại.

Từ Thanh Chi sáng nay gọi điện cho cô, nói hôm nay bà sẽ đến nhà một người bạn dự tiệc, tối nay sẽ về trễ.

Bởi vậy khi Khương Tri Nghi về đến nhà, Từ Thanh Chi còn chưa trở về.

Bữa tối được giải quyết bằng món hoành thánh nhỏ rất nhẹ và bánh rán mang đi.

Cô chỉ ăn một miếng cơm chiên, nhưng lại không ăn nổi nữa, trong lòng loạn nhịp, khuôn mặt Giang Nhiên lúc nào cũng xuất hiện.

Cô có chút buồn rầu xoa xoa mặt mình, lấy điện thoại di động ra, mở ra hộp thoại WeChat của hai người bọn họ.

Cuộc đối thoại dừng lại nửa giờ trước, Giang Nhiên nói anh đã đến khách sạn, buổi tối Cảnh Thư Minh và Lưu Nham muốn ra ngoài dạo một vòng, hỏi cô có muốn ra ngoài chơi cùng không.

Khương Tri Nghi nghĩ đến Từ Thanh Chi không biết khi nào sẽ trở về, liền từ chối.

Cô buông điện thoại xuống, lại ngồi ở trong ghế ngẩn người một lát, mới dọn dẹp bàn ăn, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lúc soi gương mới phát hiện, môi mình sưng lên, trên cổ trắng nớt cũng in ra vài dấu ngón tay.

Buổi chiều hình ảnh hai người hôn nhau đột nhiên lại xông vào trong đầu cô, du͙© vọиɠ khống chế của người đàn ông rất mạnh, mỗi lần hôn cô, đều giống như muốn đem cả người cô khảm vào trong người anh.

Sức mạnh cũng rất lớn, nhưng anh không biết điều đó, có lẽ là do ôm súng quanh năm, miệng của anh đã bị mòn một lớp vết chai dày, và mỗi khi anh ta dùng nó để cọ xát vào da cô, nó sẽ mang lại cảm giác ngứa ngáy.

Khương Tri Nghi thở ra một hơi, cúi đầu hất một nắm nước lạnh vào mặt mình.

Bởi vì lo lắng Từ Thanh Chi trở về sẽ nhìn ra cái gì đó, cho nên cô cũng không đợi bà về nhà, mà là đi tắm rửa sớm, trùm chăn nằm xuống.

Đêm trong Ngư Lý tháng chín có chút lạnh, cô đắp chăn mỏng qua đầu, vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Khoảng 11 giờ đêm, Từ Thanh Chi đến gõ cửa phòng cô.

Khương Tri Nghi ngủ mơ mơ màng màng, bật đèn lên, đi chân trần mở cửa cho bà.

Từ Thanh Chi hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, mặc âu phục màu xanh nhạt, tóc buông lỏng sau đầu, trên người có mùi rượu cùng mùi nước hoa trộn lẫn.

Khương Tri Nghi ngẩn người, đột nhiên nhớ tới, mẹ hình như đã lâu không ăn mặc như vậy.

Rõ ràng cũng từng là mỹ nhân nổi danh, nhưng lại lâu dài trốn trong hẻm Vân này.

Bà hẳn là có chút say, hình như hứng thú cao hơn bình thường, bà dựa người vào cửa, cười duyên dáng với Khương Tri Nghi, sau đó dang rộng vòng tay ôm cô, thì thầm vào tai cô: "Đã lâu không gặp Chi Chi của mẹ rồi."

Giọng nói của bà rất thấp, giống như than thở, hốc mắt Khương Tri Nghi đỏ lên.

Lại nghe Từ Thanh Chi hỏi: "Chi Chi có nhớ mẹ không?"

"Có." Khương Tri Nghi nói.

Từ Thanh Chi nói: "Mẹ cũng nhớ con và ba."

Từ Thanh Chi nói xong, lại nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình.

Dây đeo kim loại tinh tế, phong cách rất cũ, nhưng phong cách rất đẹp, là món quà năm đó cha tôi đã cho bà ấy.

Mấy năm nay Từ Thanh Chi giữ gìn rất kỹ, chiếc đồng hồ vẫn còn mới tinh như chưa từng đeo lần nào.

Khương Tri Nghi hít mũi, lại nghe Từ Thanh Chi nói: "Còn nửa tiếng nữa, chính là sinh nhật ba."

Khương Tri Nghi hơi sửng sốt, Từ Thanh Chi lại nghiêng đầu, bỗng nhiên hỏi: "Muốn khiêu vũ không?"

Nói xong, không đợi Khương Tri Nghi đáp lại, bà đi thẳng xuống lầu, mở chiếc máy hát đã lâu không dùng ở nhà, tìm một chiếc đĩa hát cũ bỏ vào.

Nhạc jazz cổ điển.

Từ Thanh Chi ở dưới lầu gọi nàng: "Con gái, xuống đây."

Khương Tri Nghi đáp một tiếng "Được", quay lại đeo dép lê của mình, bị Từ Thanh Chi kéo nhảy cả đêm.

Nhảy đến khi hết nhạc, Từ Thanh Chi cũng không còn sức, ôm lấy Khương Tri Nghi, giọng nói nhẹ nhàng nói với cô: "Điệu nhảy này là do ba con dạy mẹ."

"Ba con khiêu vũ rất đẹp." Bà nói thêm.

Khương Tri Nghi gật đầu, nói: "Hồi nhỏ con đã từng thấy ba nhảy qua."

Từ Thanh Chi liền cười, im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên lại hỏi: "Chi Chi của chúng ta, có phải đang yêu không?"

Lời này của bà hỏi đến đột ngột, thân thể Khương Tri Nghi bỗng nhiên cứng đờ, Từ Thanh Chi đứng thẳng người, cười khẽ chỉ vào vết đỏ bên xương quai xanh của cô: "Khi vừa nhìn thấy con, mẹ đã phát hiện rồi."

Thái độ của bà rất bình tĩnh, cả khuôn mặt Khương Tri Nghi lại đột nhiên đỏ lên, cô nhéo nhéo vành tai mình, chuyện lúc trước gặp lại Giang Nhiên, cô còn chưa nói với Từ Thanh Chi.

Một là bởi vì cô hiếm khi chia sẻ chủ đề này với Từ Thanh Chi.

Hai là năm đó Từ Thanh Chi không đồng ý cho cô và Giang Nhiên lại gần nhau, tuy rằng mấy năm nay, suy nghĩ của bà rõ ràng có chút thay đổi, nhưng Khương Tri Nghi vẫn không biết nên nói chuyện này với bà như thế nào.

Từ Thanh Chi nhìn phản ứng của cô, liền biết được mình đã đoán đúng, bà thở dài, nói: "Thật tốt nha, Chi Chi của chúng ta trưởng thành rồi."

Bà dừng một chút, lại nói: "Chuyện năm xưa giữa con và Giang Nhiên, sau này mẹ nghĩ lại, luôn lo lắng con sẽ trách mẹ, nhưng là một người mẹ, cho dù làm lại lần nữa, mẹ chắc chắn vẫn sẽ yêu cầu con như vậy."

"Mấy năm nay nhìn con luôn rầu rĩ không vui, mẹ cũng cảm thấy rất đau lòng, hôm nay con có thể thoát ra, mẹ rất vui vẻ vì con."

Bà nói xong, giơ tay lên, vén mái tóc vụn trước trán Khương Tri Nghi ra sau tai, rồi nói: "Bạn trai là người ở đâu, cũng ở trong Ngư Lý sao? Khi nào thì con mang về nhà cho mẹ gặp?"

......

Lúc Khương Tri Nghi trở về phòng đã gần một giờ sáng.

Phòng cô vẫn giữ nguyên như thời trung học, trên giá sách chất đống tất cả tiểu thuyết và tạp chí cô mua từ hồi trung học, bên cạnh giá có một khu vực nho nhỏ, bên trong đều là đĩa CD và băng thẻ cô thích năm đó.

Một ngăn bên dưới, có một đài phát thanh, bên cạnh đài phát thanh có bộ lặp và máy nghe nhạc MP3 cũ.

Ánh mắt Khương Tri Nghi dừng trên chiếc MP3 màu hồng nhạt kia, tâm huyết dâng trào, sạc đầy MP3, không ngờ còn có thể dùng.

Chất lượng âm thanh không tốt lắm, nhưng vẫn có thể nghe được, là "Tinh Tình" của Châu Kiệt Luân.

Khương Tri Nghi ngồi trên ghế, cúi đầu xem qua xem lại các ca khúc trong MP3, những tên ca khúc quen thuộc kia đưa vào mắt, có một khoảnh khắc, Khương Tri Nghi giống như mình lại một lần nữa trở về thời kỳ mười mấy tuổi.

Cô đặt cằm vào khuỷu tay, tai nghe vẫn lần lượt phát những bài hát thuộc về tuổi trẻ.

Cô mím môi khẽ ậm ừ, mấy ngày nay vì đi trên đường nên lòng cô chưa bao giờ bình tĩnh, có rất nhiều chuyện cô không có thời gian nghĩ lại.

Mãi cho đến lúc này, cô trở lại khung cảnh quen thuộc năm xưa, giai điệu cũ văng vẳng bên tai, cô mới muộn màng có một số cảm giác chân thật về việc mình yêu Giang Nhiên.

Tình yêu của tuổi trẻ, ước nguyện của tuổi trẻ, sau nhiều năm tháng, lúc này, họ cuối cùng đã đạt được ước nguyện của mình.

Đó là một cảm giác tuyệt vời.

Quá vui, thực sự quá vui.

Nhưng cũng muốn rơi nước mắt.

Cô hít mũi, trong điện thoại đột nhiên nhảy ra mấy tin nhắn mới.

[Nhiên]:.....

[Nhiên]: Xuống

[Nhiên]: Đây

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem Nhiên ca muốn làm gì.

Editor: Phúc lợi năm mới đến đâyyy..

Chúc mọi người một năm mới mạnh khỏe, vạn sự như ý, hồng bao nhìu nhìu nhooooo 🫣😁🌸🎆🎉