Con hẻm hẹp cách trường 500m, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh.
Khu học cũ của trường trung học số bảy thực sự rất hẻo lánh, trong vòng một km chỉ có vài cửa hàng nhỏ, phần lớn còn lại là một số nhà dân tự xây dựng, cao thấp, không có quy hoạch.
Mùa mưa ở Ngư Lý đã hoàn toàn trôi qua, nhưng nhiệt độ cao vẫn còn dư vị, trước khi đêm về nhiệt độ tăng cao chưa từng thấy, mồ hôi nhớp nháp dính trên người, thật khó để kiên nhẫn.
Ít nhất thì giờ đây sự kiên nhẫn của Giang Nhiên đã cạn kiệt.
Sau lưng anh tựa vào tường, ánh mắt thờ ơ đảo qua mấy người vây quanh anh ở giữa, tiện tay buộc túi hạt dẻ rang đường vừa mua trong tay, ném vào đám người vây xem, giọng nói trầm thấp: "Giúp tôi cầm lấy một chút."
Nữ sinh nhận được hạt dẻ rang đường liền đỏ ửng mặt, giật mình gật đầu: "Cậu yên tâm."
Lại ngẩng đầu lên, tầm mắt anh đã chuyển hướng sang nơi khác.
-
Khi khương Tri Nghi và Thẩm Thời An bọn họ tới, cuộc chiến này đã đánh được một hồi, người mới vừa rồi còn đang háo hức vây xem, lúc này đã lui về phía sau.
Từ đường cái đến khu vực nhà dân này, có một khu đất trống.
Trong không gian rộng lớn như vậy, cũng chỉ có Giang Nhiên cùng mấy nam sinh kia bị vây quanh, các nam sinh vòng quanh Giang Nhiên ở trong giống như một hòn đảo.
Thẩm Thời An thở hồng hộc chen vào, nhìn thấy dáng vẻ định xông vào của bọn họ, Giang Nhiên lạnh lùng nói một tiếng: "Cút."
Giọng nói của anh lạnh nhạt, vẻ mặt u ám, Thẩm Thời An dừng bước, mắng nhẹ một câu: "Mẹ kiếp."
Anh ấy vừa nhìn thấy đám người kia, trên cơ bản có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khương Tri Nghi cũng đã nhận ra bọn họ.
Đều là gương mặt quen thuộc, trước kia mấy người này cũng là ở hẻm Vân, lớn tuổi hơn bọn họ một chút.
Chuyện trước khi chuyển đến hẻm Vân thì Khương Tri Nghi không rõ lắm, nhưng sau đó cũng nghe nói qua từ người bên ngoài.
Nghe nói lúc Giang Nhiên vừa tới hẻm Vân, lúc đó tuổi còn nhỏ, không ít lần bị mấy người này bắt nạt.
Anh từ nhỏ đã không còn cha mẹ, ác ý của một cậu nhóc đôi khi cũng có thể phá cả bầu trời.
Bị nhốt trong nhà vệ sinh công cộng, trong những ngôi nhà cũ bỏ hoang được gọi là "ngôi nhà ma", và thậm chí bị trói vào cây trong nhiều giờ vào giữa đêm - đó là điều bình thường.
Tuy nhiên, sâu sắc hơn tra tấn thể xác là tâm lý.
Bọn họ không biết từ đâu nghe nói cha mẹ Giang Nhiên đều không còn, bắt đầu hi hi ha ha nói anh là ngôi sao xui xẻo, khắc chết cha mẹ, một ngày nào đó ông nội cũng sẽ bị khắc chết.
Lại nói cha mẹ anh kiếp trước không biết làm nghiệp gì, đời này mới đoản mệnh như vậy ——
Đó là lần đầu tiên Giang Nhiên phản kích.
Hôm đó anh vừa học xong lớp phác thảo trở về, trong túi đựng một con dao gọt bút chì, lưỡi dao sắc bén.
Con hẻm sâu mà dài, không thắp đèn, không nhìn thấy điểm cuối, anh bị mấy người kia vây quanh ở chỗ sâu nhất.
Sấm chớp nhấp nháy, mưa xối xả, mưa rơi trên mặt đất nhuộm màu đỏ tươi.
Sau đó, một số người lớn đã cãi nhau ầm ĩ mấy ngày mới bỏ qua, nhưng cũng không thể biết ai là người có vấn đề lớn hơn.
Giang Nhiên làm bọn họ bị thương, nhưng bọn họ là người tìm Giang Nhiên gây chuyện trước.
Hơn nữa, theo phong cách của Giang Nhiên làm đối phương bị thương 8 thì bản thân anh lại mất 10, anh đã bị thương nặng hơn rất nhiều.
Từ đó về sau, ấn tượng của rất nhiều người ở hẻm Vân đối với Giang Nhiên liền biến thành tiểu nghịch tử.
Những đứa trẻ không có cha mẹ được nuôi dạy kém là điều bình thường - những người đó đánh giá một cách trịch thượng.
Dù sao, bình thường mọi người cho dù bất hòa, cũng nhiều lắm là gây ra một cuộc chiến nhỏ, ai lại có thể ra tay tàn nhẫn như anh?
Không đến mức đó.
Thời điểm chuyện này xảy ra, là năm thứ hai Khương Tri Nghi chuyển đến hẻm Vân, tối hôm đó, cô được mẹ kêu cô đi đưa cháo đậu xanh cho Giang gia, xa xa liền nhìn thấy một hạt đậu nhỏ đang quỳ trong sân.
Giang Nhiên mười tuổi không cao hơn Khương Tri Nghi bao nhiêu.
Rất gầy, làn da trắng, trên mặt, trên cánh tay, đều là vết thương lưỡi dao gây ra, còn có chỗ bầm tím lồi ra khi đầu va chạm với vách tường.
Cửa sân không khóa, nhưng Khương Tri Nghi vẫn lễ phép gõ cửa.
Ánh mắt Giang Nhiên nhìn lại.
Con ngươi màu đen thâm thúy, có ánh mắt dò xét, nhìn cô một cách trống rỗng, lạnh lùng.
Khương Tri Nghi co rúm lại, trái tim đập thình thịch.
Cô dừng hai giây, mới lướt qua anh tiến vào phòng khách, đưa cháo đậu xanh cho ông nội Giang, ông cũng đang ngồi dưới ánh đèn thở dài.
"Cha mẹ cháu đều là người tốt, Giang Nhiên, ông không thể để cháu đi sai đường, sau này gặp cha mẹ cháu thì ông biết nói làm sao."
"Vậy thì sao ạ?" Giọng nói của anh so với bóng đêm còn lạnh hơn, còn nặng hơn, "Bọn họ cố gắng làm người tốt như vậy, sau đó thì sao?"
Ông nội giống như bị những lời này mà nghẹn lại, không nói gì một lát, Khương Tri Nghi có chút ngại nắm chặt tay, trực giác mình nói rằng không thích hợp tiếp tục đứng ở chỗ này nghe chuyện gia đình người khác.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: "Ông nội Giang, vậy cháu về trước."
"Được, cháu về đi, giúp ông cảm ơn mẹ cháu."
"Vâng." Khương Tri Nghi đi ra ngoài.
Ngày đó thời tiết cũng được, ánh trăng sáng bóng chiếu rọi trên mặt đất, Khương Tri Nghi quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu niên thẳng tắp lại quật cường quỳ gối trong sân, ma xui quỷ khiến, cô lấy trong túi ra, miếng socola nhân rượu cuối cùng mà mình không nỡ ăn, đưa tới trước mặt anh.
Cô thật cẩn thận ngồi xổm trước người anh, ánh mắt nhìn ngang với anh, giọng nói thật thấp mềm, giống như lông vũ dịu dàng lướt qua trái tim người khác.
"Giang Nhiên, cậu nếm thử đi, rất ngọt đó."
Khương Tri Nghi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Từ trong trí nhớ, thật sự đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại những người này.
Kể từ sự cố đó, không bao lâu, mấy hộ gia đình này không biết vì nguyên nhân gì tập thể chuyển nhà.
Sau đó cô cũng nghe qua một ít tin tức của bọn họ, nói là thành tích không tốt, học đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì không học nữa, nhiều năm như vậy mọi người cũng không gặp nhau.
Ai ngờ lại gặp ngay ở chỗ này.
Mấy người kia nghe được tiếng Giang Nhiên quát lớn, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Thời An chuẩn bị tới hỗ trợ, lời tục tĩu đang muốn nói ra, nhưng lại nhìn thấy Khương Tri Nghi đứng bên cạnh Thẩm Thời An.
Gương mặt Khương Tri Nghi rất dễ nhận ra, lông mày nhỏ mắt hạnh nhân, mặt chỉ to bằng bàn tay, vóc dáng không tính là cao, nhưng thân hình lại cân đối, đẹp đẽ, liếc mắt một cái sẽ chú ý tới ngay.
Mấy người kia hiển nhiên cũng nhận ra cô, một người trong đó có chút hứng thú nở nụ cười, bước tới bắt đầu đi về phía cô.
Ánh mắt Giang Nhiên càng lúc càng lạnh: "Trình Thần, mấy năm nay anh càng ngày càng có tiền đồ, thế nào, còn muốn bắt con gái nhà người ta à?"
Ngữ khí lạnh lùng trước sau như một.
Trình Thần nghe vậy nhếch miệng cười: "Sao có thể chứ, đây không phải là đột nhiên nhìn thấy bông hoa ở hẻm Vân chúng ta nên là muốn chào hỏi thôi sao?"
Người đứng ở hai bên Khương Tri Nghi có lẽ cảm thấy cô cũng có thể là rắc rối, nên bắt đầu tự động lui về phía sau.
Giang Nhiên đảo mắt nhìn Thẩm Thời An, ánh mắt rất lạnh, nhưng lại cực kỳ áp bách.
Thẩm Thời An nhanh chóng nhận được tín hiệu của anh, giữ chặt cánh tay Khương Tri Nghi muốn kéo cô ra khỏi đám người.
Ai ngờ Khương Tri Nghi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cô bật tay Thẩm Thời An ra, chẳng những không lui về phía sau, thậm chí còn đi về phía trước một bước.
Cô nhìn Giang Nhiên, giống như không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, ánh mắt chợt nhẹ nhàng cong lên nở nụ cười.
"Giang Nhiên, vừa rồi chủ nhiệm bảo tôi gọi cậu đến văn phòng."
Lông mày Giang Nhiên hơi nhíu lại.
Đám người Trình Thần cũng nhìn cô, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì.
Khương Tri Nghi tiếp tục đi về phía trước, cô lắc lắc tờ giấy trong tay: "Lễ hội văn hóa học đường năm nay, tôi đoán giáo viên chủ nhiệm muốn cậu tham gia một tiết mục."
Giang Nhiên cúi đầu nhìn cô càng ngày càng gần, yết hầu nhẹ nhàng lăn xuống, giọng nói có chút khàn khàn: "Cậu đi nói cho thầy, tôi không tham gia."
"Cậu tự đi nói với thầy đi." Khương Tri Nghi nói, "Tôi không dám, thầy ấy để tôi cạnh tranh người dẫn chương trình, tôi cũng không dám từ chối."
Giọng nói của cô mềm mại lại nhẹ nhàng, nghe kỹ mới có thể nghe ra cổ họng cô đang căng thẳng, cũng có chút khẩn trương.
Ánh mắt Giang Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm cô, muốn cô nhanh chóng đi, lại sợ đám người Trình Thần đột nhiên phát điên, đành phải phối hợp với cô hỏi: "Cho nên thì sao?"
Khương Tri Nghi đã đi tới trước mặt anh, khom lưng kéo tay anh lên, còn muốn nói cái gì đó, trên đường đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
"Mẹ kiếp, ai báo cảnh sát?" Trình Thần trong miệng mắng ra một câu tục tĩu, sắc mặt đang lộ ra vẻ lo lắng, một vài học sinh nhát gan cũng lập tức tản ra, trong không gian ấy trong phút chốc chỉ còn lại vài người.
Khương Tri Nghi canh chuẩn thời gian, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Giang Nhiên chuẩn bị chạy.
Khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy Trình Thần không biết lấy từ đâu lấy một cây gậy gỗ, đang rất tức giận, muốn trả thù.
Khương Tri Nghi trong lòng lo lắng, vội vàng đưa tay đẩy Giang Nhiên ra.
Một lực nặng đập vào phía sau lưng.
Khương Tri Nghi khẽ kêu lên, nước mắt sắp rơi xuống, cả người rơi vào vòng tay Giang Nhiên.
Giang Nhiên còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt nửa giây, thần sắc vốn lạnh lùng càng lạnh thêm.
Anh thường ngày ở trước mặt cô nhiều lắm là cười, lúc này cả người tràn ngập sát khí, toàn thân huyết mạch phun trào, giống như một giây sau sẽ nổ tung.
Khương Tri Nghi đau đến có chút ý thức mơ hồ, nghe được trong miệng Giang Nhiên giống như mắng vài câu tục tĩu, anh quay đầu dặn dò Thẩm Thời An: "Cậu đỡ cô ấy."
Nhấc chân lên muốn đuổi theo.
Khương Tri Nghi cau mày, trên trán thấm đầy mồ hôi.
Giọng nói của cô dường như siết chặt ra khỏi cổ họng: "Cảnh sát đến rồi, đừng đuổi theo."
Đôi môi Khương Tri Nghi bắt đầu trắng bệch, ngón tay nắm chặt vạt áo anh, giống như làm như vậy có thể giảm bớt một chút đau đớn trên người.
"Tôi đau quá, Giang Nhiên."
-
Bảy tám giờ tối, bệnh viện vẫn đông nghẹt người.
Khương Tri Nghi nằm sấp trên giường bệnh, là một phòng bệnh đôi, giường bên cạnh là một tiểu cô nương, thoạt nhìn chỉ có sáu bảy tuổi, hai chân bị treo lên, hẳn là đã bị thương rất nghiêm trọng.
Khương Tri Nghi đã kiểm tra xong, cũng không bị thương gân cốt, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị cô ở lại bệnh viện quan sát hai ngày.
Giang Nhiên ngồi trên ghế bên cạnh, cúi đầu, trong tay cầm một quả quýt đang bóc vỏ.
Giáo viên chủ nhiệm đứng ở phía bên kia giường, không thể biết là đang tức giận hay lo lắng, nhìn bọn họ.
Chuyện cụ thể trước khi đến chắc ông ấy cũng đã biết rõ, lúc này chỉ đơn giản là lấy tư cách giáo viên đến quan tâm học sinh Khương Tri Nghi.
Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, trong phòng bệnh ngoại trừ Giang Nhiên, cũng chỉ còn lại hai bệnh nhân.
Cô bé bên cạnh chớp chớp mắt nhìn chằm chằm quả quýt trong tay Giang Nhiên, đôi mắt Giang Nhiên cũng nhìn chằm chằm quả quýt trong tay mình, nửa phần ánh mắt cũng không nỡ nhìn tới Khương Tri Nghi.
Nó đã cứ như vậy từ khi anh đưa cô đến bệnh viện.
Anh dẫn cô đi kiểm tra, làm các loại thủ tục nhập viện cho cô, cũng quan tâm cô có đau hay không, nằm có thoải mái không, nhưng nhiều hơn nữa cũng không muốn nói với cô.
Khương Tri Nghi trực giác rằng anh giận rồi.
Cô mím môi, vết thương trên lưng sau khi xử lý, vẫn cảm thấy đau đớn, nóng rát.
Từ khi bị thương đến giờ, nước mắt của cô hầu như không ngừng chảy.
Hốc mắt đã bị sưng lên, đuôi mắt kéo ra một độ cong đỏ thẫm.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, thò một ngón tay ra móc bàn tay đang bóc quýt của Giang Nhiên.
Anh ta đã gọt một quả cam trong gần nửa tiếng đồng hồ, và vỏ cam dường như được chia thành nhiều mảnh ghép nhỏ và vênh xuống.
Một quả quýt mà anh bóc gần nửa tiếng, vỏ quýt giống như chia thành nhiều mảnh ghép nhỏ rơi xuống.
Khương Tri Nghi nhỏ giọng gọi anh: "Giang Nhiên."
Cô ấy nói, "Cậu bóc quýt xong chưa?"
Ngữ khí rất mềm, rõ ràng là sự lấy lòng.
Giang Nhiên ngước mắt lên nhìn cô một cái, miếng vỏ cuối cùng của quả quýt trong tay cũng bị anh lột ra.
Anh nghiêng người, cánh tay đưa về phía trước, quả quýt đưa tới trước mặt cô bé ở giường bên cạnh.
"Ăn không?"
Cô bé ngay lập tức mỉm cười gật đầu, nhận lấy, giòn tan nói: "Cảm ơn anh trai!"
Khương Tri Nghi: "..."
Khương Tri Nghi phồng miệng, trong lòng tự dưng có chút bất bình, mặt xoay sang một bên, cũng không nói chuyện với anh nữa.
Giang Nhiên cúi đầu nhìn cô, thò người từ trên bàn cầm lấy một quả quýt.
Phòng bệnh thỉnh thoảng có người đi qua lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh tràn ngập mùi quýt.
Khương Tri Nghi nửa mặt vùi vào trong gối.
Lưng cô quá đau, không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm sấp ngủ.
Gối đầu đã bị nước mắt làm ướt một mảng thật to, rồi không khí lạnh của điều hòa làm lạnh nó.
Cô có chút không thoải mái nhúc nhích, cằm đột nhiên bị nắm lấy.
Giang Nhiên không biết từ khi nào đã đứng dậy, nắm cằm cô buộc cô phải quay đầu lại về phía anh, biểu cảm của anh vẫn rất lạnh, mí mắt cúi xuống.
Tay kia thò về phía trước, một tép quýt bị nhét vào miệng cô.
Chua ngọt xâm nhập vào vị giác của cô.
Khương Tri Nghi ngẩn người, tép quýt cắn ở môi, không biết nuốt vào trong.
Giang Nhiên cúi đầu nhìn cô, chậc nhẹ một tiếng, lại đẩy tép quýt vào trong.
Đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua môi cô, ngón tay Giang Nhiên xoa nhẹ lên đó, giọng nói trầm thấp.
"Phải nói gì?" Anh hỏi.