Chương 9: Lỡ tay đổ nhầm thuốc vào chân

Mộ Dung Vũ còn chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại. Nhưng sắc mặt của hắn trông có vẻ tốt hơn trước mấy phần.

Nàng đã leo lên bằng cách nào? Thẩm Nhược Kiều không thể không hoài nghi.

Lúc này nàng đang nằm ở phía trong giường, tránh vết thương của hắn ở bên trái.

Thẩm Nhược Kiều thực sự nghi ngờ nàng chắc chắn không phải tự mình leo lên mà là có người bế nàng lên.

Đương nhiên, người đầu tiên nàng nghi ngờ chắc chắn là Mộ Dung Vũ. Tuy nhiên, là một y sĩ, nàng biết rất rõ rằng với vết thương của hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng đứng dậy bế nàng lên giường được. Hơn nữa, nàng còn bôi một ít thuốc đặc trị lên chân hắn.

Ai bảo hắn đòi vào cung xin chỉ giải trừ hôn ước?

Vậy chẳng lẽ nàng thật sự đã tự mình leo lên giường sao? Tại sao nàng lại cảm thấy độ tin cậy không được cao a?

Dù nàng có lên giường bằng cách nào đi chăng nữa, thì giờ hắn vẫn chưa tỉnh, nàng phải nhanh chóng rời khỏi giường, không nhận chuyện này là được.

Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng và cẩn thận đứng dậy ra khỏi giường.

Thẩm Nhược Kiều vừa mới rời khỏi giường, chỉnh sửa lại bộ quần áo nhăn nheo của mình, ngoài cửa liền vang lên giọng nói của Lãnh Lăng: "Thẩm tiểu thư, vết thương của Vương gia thế nào rồi? Thuộc hạ mang thuốc tới."

"Mang vào đi." Thẩm Nhược Kiều điều chỉnh lại nét mặt, trầm giọng nói.

Bởi vì nàng quay đầu nhìn về phía cửa nên không chú ý tới Mộ Dung Vũ trên giường đang cau mày, vẻ mặt cũng lạnh đi mấy phần.

Lãnh Lăng đẩy cửa đi vào, hai tay cầm bát thuốc, nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều, lại lo lắng hỏi: "Thẩm tiểu thư, khi nào Vương gia mới tỉnh lại? Thuốc, thuộc hạ luôn giữ ấm, cũng luôn trông coi cẩn thận, tuyệt không có người thứ hai động vào."

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều gật đầu, "Chắc tầm thêm một tách trà nữa hắn mới tỉnh lại. Thuốc này một ngày hai lần bắt hắn uống hết, cứ cho 3 bát nước vào đun sôi là được. Hai ngày sau, ta sẽ tới thay thuốc cho hắn."

"Thẩm tiểu thư định rời đi sao? Vậy vết thương của Vương gia phải làm sao a?" Lãnh Lăng lo lắng hỏi: "Trị thương.. thuộc hạ không biết gì hết a, Thẩm tiểu thư, hay là.."

"Vẫn chưa rời đi? Còn đứng ở đây làm gì? Là đang đợi bản vương tiễn đại tiểu thư trở lại Thẩm phủ?" Lãnh Lăng còn chưa kịp nói xong, giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Vũ đã vang lên.

Thẩm Nhược Kiều quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt có lạnh lùng, có kiêu ngạo, có cứng rắn nhưng cũng có một chút ấm áp.

"Vương gia, ngài tỉnh rồi." Nhìn thấy Mộ Dung Vũ tỉnh lại, Lãnh Lăng trên mặt lộ ra hưng phấn, vội vàng tiến lên, đặt bát thuốc trước mặt hắn, "Đây là.."

"Tiễn Thẩm đại tiểu thư về phủ." Mộ Dung Vũ ngắt lời hắn, ra lệnh.

"Vâng!" Lãnh Lăng đặt bát thuốc xuống, cung kính đi tới trước mặt Thẩm Nhược Kiều, làm ra một cử chỉ mời: "Thẩm tiểu thư, xin mời!"

Thẩm Nhược Kiều hít sâu một hơi, giữ lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói với Lãnh Lăng: "Ngươi đi ra ngoài trước, ta giúp Vương gia uống thuốc."

Nghe vậy, Lãnh Lăng hơi giật mình, quay đầu nhìn Mộ Dung Vũ, không thấy hắn nói gì liền không do dự quay người rời đi.

Mộ Dung Vũ đẩy mình ngồi dậy, nhưng Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng đặt bát thuốc xuống, bước tới ngăn cản: "Đừng cử động! Ta không dễ gì mới khâu được vết thương cho ngươi, đừng.."

"Không phiền Thẩm đại tiểu thư quan tâm!" Mộ Dung Vũ ngắt lời nàng, ngồi dậy, "Ta tiến cung xin chỉ.."

Sau đó giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại bởi vì hắn phát hiện chân mình không nghe lời, làm sao mà không thể cử động được nữa..

Còn Thẩm Nhược Kiều thì đứng trước giường của hắn, khoanh tay, vẻ mặt vô lại nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào, không nhanh không chậm nói: "Thực xin lỗi a, Tần vương gia. Có lẽ hôm qua ta lỡ tay đổ nhầm thuốc vào chân ngài, ước chừng mười ngày rưỡi không thể xuống giường, đương nhiên chuyện vào cung xin chỉ là không có khả năng."

Mộ Dung Vũ không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt hắn sâu thẳm như của đôi mắt một con báo nhìn con mồi, chính là nàng.

Đối diện với ánh mắt của hắn lúc này, Thẩm Nhược Kiều cũng chẳng cảm thấy hoảng sợ hay yếu đuối.

Sự dịu dàng trên khuôn mặt kiếp trước lại hiện lên trong đầu nàng, cũng như sự cay nghiệt của hắn đối với đám người Thẩm Ngữ Yên.

Không hiểu sao lòng nàng lại mềm ra, chóp mũi có chút chua xót.

Nàng nắm lấy góc áo của mình, vẻ mặt nghiêm túc chân thành nói: "Vương gia, hôn sự này là do Hoàng thượng ban tặng. Nếu trước đó ngài không hài lòng với hôn sự này, ngài có thể phản đối trước chiếu chỉ của Hoàng thượng, xin Hoàng thượng đừng ban hôn. Có điều, ban đầu ngài không phản đối, nghĩa là ngài chấp nhận hôn sự giữa ta và ngài. Bây giờ ngài hối hận về hôn ước này, muốn xin lệnh giải trừ hôn ước, không phải là muốn gϊếŧ ta sao?" Nàng nhìn hắn với vẻ đau khổ và ủy khuất nói: "Vương gia, ta không được cha quan tâm. Mẫu thân ta cũng đã mất, ta là đích nữ của Thẩm phủ. Bị Vương gia hủy bỏ hôn ước, sau này nam nhân nào dám cưới ta? Ngài như vậy là muốn ta quy y cửa Phật hay đi tìm mẫu thân của ta a?"

Nói đến đây, nàng lại nước mắt lưng tròng, dường như sắp khóc: "Ta cảm thấy mình chưa bao giờ làm chuyện gì không phải phép. Vậy tại sao Vương gia cứ phải ép ta như thế? Đương nhiên, nếu Vương gia không thích ta, chỉ cần bảo thuộc hạ của ngài tặng cho ta một kiếm, không cần mất công hủy hôn!"

Nàng giơ tay giả vờ lau nước mắt, giọng nói nghiêm túc càng thể hiện dáng vẻ ủy khuất đáng thương.

"Thẩm tiểu thư có thể mặc đồ ngủ, một mình đột nhập Tần Vương phủ, dám công kích ta trắng trợn, vậy tại sao phải sợ Thẩm Trí Hằng? Quy y cửa Phật cũng không phải chuyện xấu, có thể giúp Thẩm đại tiểu thư tịnh tâm lại, tập trung năng lượng." Mộ Dung Vũ nhìn nàng, nghiêm túc nói từng chữ.

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều rũ mắt xuống, liếc nhìn bộ đồ ngủ của nàng, há miệng không nói nên lời.

"Còn nữa, tiểu thư định mặc như vậy quay lại Thẩm phủ? Lại định trèo tường của Tần vương phủ nữa à? Hay tiểu thư cho rằng sáng sớm như thế này trong phủ Vương gia không có người? Hay là Thẩm phủ không có người?"

Ờ..

Thẩm Nhược Kiều không biết nên nói cái gì.

Đương nhiên, Tần Vươnphủg có người, ngoài đường cũng có người, Thẩm phủ vẫn có người. Dù nàng trèo qua tường của Tần Vương phủ hay tường Thẩm phủ, đều sẽ bị người khác phát hiện.

Không cần biết là Thẩm Trí Hằng hay hai mẹ con Tô Như Ca Thẩm Ngữ Yên, một khi bắt được nàng, bọn họ sẽ không bao giờ cho nàng một cơ hội nữa. Bọn họ sẽ nhanh chóng hất nước bẩn lên người nàng.

"Ta còn không phải là vì ngài a!" Thẩm Nhược Kiều hạ giọng lẩm bẩm.

"Thuốc." Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Vũ vang lên.

"Cái gì?" Thẩm Nhược Kiều nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn.

"Thẩm tiểu thư nói học theo Quỷ Bá?" Hắn nhìn thẳng vào nàng, mặt không biểu cảm hỏi.

Thẩm Nhược Kiều gật đầu, "Đúng, ta theo học Quỷ Bá."

"Ha!" Hắn khịt mũi khinh thường, "Ta thấy, Thẩm tiểu thư học với quỷ càng hợp!"

"Này--!" Hắn đúng là biết chọc tức người khác!

* * *

Thẩm phủ.

Tô di nương đang hầu hạ Thẩm Trí Hằng thay y phục, bà ta cụp mi xuống, nhẹ nhàng nói, hai tay như liễu, "Lão gia, hôm nay nhất định phải giúp Yên Nhi tìm được hôn sự. Nếu không, Yên Nhi sẽ không sống nổi mất."

"Nàng yên tâm, thượng triều xong.."

"Lão gia, người trong cung mang thành chỉ tới." Thẩm Trí Hằng chưa kịp nói gì xong thì giọng nói run rẩy, cung kính của quản gia truyền tới.