Chu Tuyết không cho Tạ Khinh Hàn nói chuyện của mình cho mẹ nghe, sợ bà lo lắng. Tạ Khinh Hàn hiếm khi đồng ý với cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Tuyết đã hồi phục gần như hoàn toàn nhưng vẫn không thích hợp để đi máy bay, thế là Tạ Khinh Hàn đành phải ở lại với cô thêm mấy ngày.
Trước khi về Bắc Kinh, Tạ Khinh Hàn ở nhà làm việc, Chu Tuyết đi tìm bọn Dương Sâm để chào tạm biệt.
Ở bờ biển, từ xa Chu Tuyết đã nhìn thấy Vệ Tường, cô nổi giận đùng đùng nhặt lấy một cây gậy ven đường đi thẳng đến chỗ hắn.
Cô cầm gậy xông tới chỗ Vệ Tường, Vệ Tường cũng không tránh, dù trên mặt đã bị thương vẫn đứng yên để cô đánh.
Nhưng khi cây gậy sắp đập thẳng vào mặt hắn, cô lại không xuống tay được.
Chu Tuyết hung hăng trừng hắn, Vệ Tường nhắm mắt lại, bộ dáng mặc cô đánh đập.
Tưởng Bân không nhịn được nữa, phải lên tiếng: “A Tuyết, tối qua chúng mình đã thay cậu dạy dỗ cậu ta rồi, cậu đừng tức giận.”
Chu Tuyết trừng Vệ Tường, chất vấn hắn: “Có phải anh nghĩ rằng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì không? Nếu như bọn chúng muốn gϊếŧ tôi, hoặc làm những chuyện quá đáng hơn nữa thì tôi phải làm sao hả?”
Cơ thể Vệ Tường run rẩy, nước mắt cũng từ từ chảy ra, hắn cắn chặt hàm răng, nói: “A Tuyết, thật xin lỗi.”
Chu Tuyết nhìn hắn chằm chằm: “Anh nhắm mắt lại làm gì? Không dám đối mặt với tôi sao?”
Vệ Tường rốt cuộc cũng mở mắt ra, bên trong tất cả đều là nước mắt, hắn quỳ xuống, cúi đầu với cô: “Thật xin lỗi A Tuyết, mình không phải người.”
Chu Tuyết nhìn hắn thật lâu, cuối cùng ném cây gậy trong tay xuống đất, nói: “Tôi với anh không thể tiếp tục làm bạn bè được nữa.”
Cô quay người rời đi, lái xe đứng chờ ở đằng xa, thấy cô đi tới thì đứng dậy giúp cô mở cửa xe.
Chu Tuyết ngồi vào xe, bảo tài xế lái xe về nhà.
Xe dần đi xa, qua kính chiếu hậu còn có thể thấy Vệ Tường vẫn quỳ trên mặt đất, Dương Sâm kéo hắn dậy, vung nắm đấm về phía hắn.
Chu Tuyết nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Về đến nhà, Tạ Khinh Hàn đã ăn cơm xong, đang làm việc trong phòng.
Chu Tuyết không đi quấy rầy anh, ngồi xuống ăn cơm trưa, xem nỗi buồn và cơn giận như thức ăn mà ngấu nghiến.
Cô ăn quá nhiều nên đi quanh phòng khách để tiêu cơm.
Hoàng Dục đi qua hai lần, đưa tài liệu cho Tạ Khinh Hàn.
Chu Tuyết hỏi: “Có phải Tạ Khinh Hàn đang rất bận không?”
Hoàng Dục gật gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ có rất nhiều chuyện cần phải làm.”
Chu Tuyết nghe vậy thì càng không dám đi quấy rầy anh. Vì cô, anh đã tốn mất hai ngày, lúc này còn đi quấy rầy nữa thì đúng là không hiểu chuyện.
Ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh giấc, cô ngồi trên giường một lúc, sau đó mới đứng dậy đi tắm. Tắm xong, cô xuống phòng khách ngồi chơi.
Nhưng thật ra ở đây cũng không có gì để chơi, Chu Tuyết một mình ngồi không cũng rất chán, nhưng không biết làm gì nên đành ngồi lại trên salon xem ti vi.
Rất nhanh đã đến sáu giờ, cô cảm thấy hơi đói bụng, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tạ Khinh Hàn hỏi xem lúc nào có thể đi ăn cơm, lát sau anh từ trên tầng đi xuống.
Cô không nhịn được mà oán trách: “Cuối cùng anh cũng chịu xuống. Em sắp đói chết rồi.”
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, chỉ che đến bắp đùi, bầu ngực phía trước cũng lúc ẩn lúc hiện.
Tạ Khinh Hàn đảo mắt qua, lập tức nhíu mày.
Anh lấy áo vest trên ghế salon ném lên người cô, “Che chân lại.”
Chu Tuyết cũng không để ý, vô thức nhận lấy áo anh ném qua, nghe vậy mới cúi đầu nhìn xuống chân mình.
—— Váy ngủ mỏng manh không thể che hết. Ai bảo mùa hè ở đây nóng quá chứ.
Nhưng cô thật sự không có ý câu dẫn Tạ Khinh Hàn, trước đây cô cũng hay mặc như vậy. Mỗi lần tới hè, cô thường mặc váy ngắn, bên trong mặc thêm quần đùi, ngồi sau xe Dương Sâm cùng bọn họ đi hóng mát.
Cô cũng không cảm thấy thế này có gì không ổn, ném áo lại cho Tạ Khinh Hàn, cười cười, “Đồ bảo thủ.”
Tạ Khinh Hàn vốn đang ngồi trên salon chuẩn bị hút thuốc, vừa hay anh tiếp được cái áo Chu Tuyết ném trả lại nên làm điếu thuốc trên tay rơi xuống, ngẩng đầu không vui nhìn cô.
Chu Tuyết một chút cũng không sợ ánh mắt không vui của anh, ngược lại còn cong môi cười.
Cô dịch đến trước mặt Tạ Khinh Hàn, lần này mới thật sự là cố ý, giọng nói mang theo ý cười: “Tạ Khinh Hàn, anh đúng là bảo thủ, chỉ mặc váy hai dây thôi mà cũng bắt bẻ?”
Hai tay cô đặt lên tay vịn trên ghế Tạ Khinh Hàn đang ngồi, còn cố ý hạ thấp người xuống, dựa sát vào, đôi gò trước ngực lại càng thêm ẩn hiện. Tạ Khinh Hàn chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thu hết vào mắt. Ý tứ câu dẫn anh quá rõ ràng.
Tâm tư nhỏ kia của cô sao có thể qua được mắt Tạ Khinh Hàn.
Anh không ngờ lá gan Chu Tuyết có thể lớn đến vậy. Anh cực kỳ không hài lòng với hành động dùng cơ thể để dụ dỗ của cô. Sắc mặt càng thêm trầm xuống, chút ý cười cũng biến mất.
Chu Tuyết thông minh như thế đương nhiên đã nhìn ra được. Anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cô, có thể thấy đã rất tức giận.
Cô chắc chắn Tạ Khinh Hàn sẽ không trực tiếp nói ra. Tối nay cũng không biết làm sao, quả thực lúc đó gan cô to bằng trời, không chỉ vô tình để lộ bắp đùi trước mặt anh mà còn cố ý để lộ ngực. Bây giờ đi ra ngoài ăn tối, hai người ngồi chung một chiếc xe, cô còn cố ý ngồi rất gần Tạ Khinh Hàn, không biết vô tình hay cố ý mà chân cô chạm nhẹ vào chân anh.
Váy mặc mùa hè mỏng manh, chỉ chạm nhẹ vào quần tây của Tạ Khinh Hàn một chút đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, chỉ vậy mà cô đã khẩn trương đến mức lỗ tai đỏ ửng, tim cũng đập nhanh hơn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô tiếp xúc da thịt với con trai. Trước đây khi ngồi sau xe máy của Dương Sâm, cô thường xuyên ôm eo cậu ta, ngực cũng dán lên lưng cậu ta, nhưng trong lòng không chút gợn sóng, chỉ cảm thấy hai người quá quen thuộc, chỉ xem cậu ta là bạn bè.
Nhưng khi đối mặt với Tạ Khinh Hàn thì lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ một cái chạm nhẹ, cảm nhận được chút nhiệt độ cơ thể của anh thôi mà đã hồi hộp đến mức mặt đỏ tim run. Cũng may ánh sáng trong xe hơi tối, Tạ Khinh Hàn không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ như quả gấc của cô.
Dù vậy, cô vẫn không chịu lùi bước. Không biết những cô gái khác làm thế nào mới có thể làm Tạ Khinh Hàn động tâm.
Nhưng cô không hề biết rằng không có bất kỳ một ai dám làm càn như vậy trước mặt Tạ Khinh Hàn. Chu Tuyết chính là người đầu tiên và duy nhất dám làm vậy. Quả thực là gan to bằng trời.
Xe chạy rất êm, nhưng thỉnh thoảng Chu Tuyết cố ý để chân chạm nhẹ vào Tạ Khinh Hàn, làm như ngồi trên chiếc xe rất xóc nảy.
Tạ Khinh Hàn làm sao không phát hiện được động tác nhỏ này của Chu Tuyết. Nếu là cô gái khác, chắc chắn anh đã nổi giận, lạnh mặt cảnh cáo cô ta phải biết tự trọng.
Nhưng Chu Tuyết thì khác. Anh biết rõ tâm tư của cô, cũng biết cô đang muốn làm gì, nhưng vì mối quan hệ của hai người, anh không thể nghiêm túc nói thẳng ra. Nếu không sau này ở chung, bất kể là ai trong hai người cũng đều rất khó xử.
Anh đột nhiên thấy đau đầu, không hiểu trong đầu một cô gái hai mươi tuổi đang nghĩ gì. Tạ Khinh Hàn nhìn ra ngoài cửa, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ có nên tìm một người bạn gái để Chu Tuyết không để ý đến anh nữa, hoặc trực tiếp kết hôn, để cô triệt để mất đi tâm tư này.
Tuổi của anh cũng không còn nhỏ, trước giờ chỉ chú ý đến công việc, bây giờ cũng nên tìm một người để đồng hành rồi.
Chu Tuyết cũng không biết suy nghĩ của Tạ Khinh Hàn, trong lòng chỉ tìm mọi cách để anh có tình cảm nam nữ với cô.
Thời gian nghỉ hè, cô đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình. Dáng người Chu Tuyết rất đẹp, nhiều người không biết còn tưởng cô là cao thủ tình trường, kinh nghiệm đầy mình. Chính xác là có nhiều đàn ông theo đuổi cô, nhưng đến khi cô muốn theo đuổi người khác thì căn bản không biết phải làm thế nào. Người đó còn là anh trai khác cha khác mẹ với cô.
Bởi vì đã thi đại học xong, cả ngày cô đều không có chuyện gì để làm, có thể quang minh chính đại dính chặt bên người Tạ Khinh Hàn.
Cho đến một hôm, Tạ Khinh Hàn rốt cuộc không chịu nổi nữa, hỏi cô: “Cả ngày em cứ ở cùng anh làm gì? Nếu thấy quá chán thì đi ra ngoài chơi, giao lưu kết bạn. Được tha hồ vui chơi không phải chuyện bọn em thích nhất sao? Nếu không có bạn, anh có thể nhờ người đưa em đi chơi.”
Chu Tuyết đang ngồi trong phòng làm việc của Tạ Khinh Hàn đọc tiểu thuyết, giày để bên cạnh, hai chân xếp bằng trên ghế, bộ dáng tùy tiện như ở nhà, cô xem văn phòng làm việc của anh không khác gì phòng khách.
Cũng chỉ có Chu Tuyết mới có lá gan làm càn như vậy trước mặt Tạ Khinh Hàn.
Tạ Khinh Hàn thật không biết phải làm gì với cô, chỉ có thể một mực duy trì lý trí. Không phải anh sợ mình trầm luân mà chỉ không muốn để Chu Tuyết lãng phí thời gian trên người mình.
Cho đến một ngày, anh quyết định phải nói chuyện rõ ràng với cô.
Hôm đó anh có bữa tiệc xã giao, buổi chiều đã phải đi, anh bàn giao lại công việc với Hoàng Dục, tiện thể bảo tài xế đưa Chu Tuyết về nhà. Ai ngời Chu Tuyết không chịu nghe lời anh, tùy tiện ăn tối ở ngoài rồi chạy đến nơi tổ chức tiệc.
Muốn vào trong phải có thẻ hội viên, Chu Tuyết không có thẻ nên không vào được, đành phải ở ngoài chờ Tạ Khinh Hàn. Không ngờ bữa tiệc này lại kết thúc muộn như vậy, đến rạng sáng mới tan, cuối cùng cũng đợi được Tạ Khinh Hàn từ bên trong đi ra.
Khi đó Chu Tuyết đã cực kỳ mệt mỏi, ngồi trên bậc thang ngoài hội trường, hai tay chống cằm, đang xuất thần nhìn về phía trước.
Tạ Khinh Hàn cùng mấy người bạn đi ra, thấy Chu Tuyết ngồi chống cằm trên bậc thang ngẩn người. Bóng lưng của cô rất dễ nhận ra, anh liếc mắt một cái là biết. Tạ Khinh Hàn kinh ngạc, khi thấy Chu Tuyết thì không khỏi nhíu mày. Chào mấy người bạn một tiếng rồi đi ra cổng.
Tận đến lúc Chu Tuyết sắp ngủ gật mới nhìn thấy một đôi giày quen thuộc trước mặt, ánh mắt cô sáng lên, gần như ngay lập tức ngẩng đầu, sau đó đối diện với ánh mắt của Tạ Khinh Hàn.
Cô nhìn không ra được Tạ Khinh Hàn có vui vẻ hay không. Thực tế, những lúc bình thường thật ra cô cũng không thể nhìn ra được cảm xúc của Tạ Khinh Hàn.
Có một lần nói chuyện với trợ lý Hoàng, Hoàng Dục rất tôn kính Tạ Khinh Hàn, cũng nhắc nhở cô: “ Chu tiểu thư, không nên đoán Tạ tổng đang nghĩ gì. Tạ tổng không thích nhất là người khác nhìn thấu ý đồ của anh ấy.”
Chu Tuyết lúc đó nghe xong không nhịn được mà liếc mắt, cô lại rất muốn đoán, chỉ là đoán không ra thôi.
Cô chưa từng hiểu được ánh mắt của Tạ Khinh Hàn. Ánh mắt anh đen nhánh, thâm trầm như đầm nước sâu, cực kỳ khiến người ta mê muội, nhưng lại hoàn toàn nhìn không thấu anh đang nghĩ gì.
Chu Tuyết đứng dậy, bởi vì ngồi quá lâu nên bị tê chân, đứng lên không vững, suýt té ngã. Cô vô ý thức bắt lấy cánh tay Tạ Khinh Hàn.
Trong thâm tâm cô nghĩ, chuyện này không phải cô cố ý đâu.
Nhưng anh cũng không chủ động đỡ cô. Tạ Khinh Hàn chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, hỏi một câu: “ Không phải đã bảo em về nhà rồi sao? Em ở đây làm gì?”
Chu Tuyết đứng vững rồi mới buông cánh tay Tạ Khinh Hàn ra.
Cô đương nhiên sẽ không nói thật, vì muốn ở cùng anh, không muốn tách ra, từng giây từng phút đều muốn nhìn thấy anh.
Cô vỗ vỗ quần, nói dối: “Em đi dạo phố ở gần đây, vừa hay đến đây đợi anh, chờ đi ké xe về nhà.”
Tạ Khinh Hàn sao có thể tin lời này của cô.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì, quay mặt bước đi.
Chu Tuyết đi theo sau lưng anh, đến khi vào trong xe mới nói: “ Em đói quá, chúng ta đi ăn khuya đi.”
Tạ Khinh Hàn ngồi phía sau gần cửa sổ, mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không nhìn sang cô, nhưng vẫn bảo chú Trần chở cô đi ăn khuya.
Rạng sáng, lúc này thời tiết mùa hè dịu hơn một chút. Chu Tuyết chỉ đường để chú Trần lái xe đến chợ đêm.
Tìm một quán có không gian sạch sẽ, gọi hai cân tôm. Tạ Khinh Hàn không ăn, chỉ thuận tiện ngồi xuống hút một điếu thuốc.
Anh một mực nhìn cô, ánh mắt rất sâu. Cuối cùng khi hút xong điếu thuốc, dụi đầu lọc vào trong gạt tàn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chu Tuyết.”
Chu Tuyết vẫn còn đang mang găng tay dùng một lần bóc vỏ tôm, nghe thấy Tạ Khinh Hàn gọi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Nhan sắc của cô quá đẹp, đôi mắt trong veo. Không có mấy người có thể kháng cự nổi, cho dù là Tạ Khinh Hàn cũng phải thừa nhận cô có chỗ mê người.
Nhưng Tạ Khinh Hàn sẽ không yêu đương với Chu Tuyết, anh cũng có nguyên tắc của chính mình. Anh nhìn Chu Tuyết, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc mở miệng: “Chu Tuyết, em không thể thích anh.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, trong mắt lóe lên một chút hoảng hốt.
Cô không biết mình đã để lộ ra lúc nào, trong lòng đang rất hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như cũ.
Cô bỏ con tôm trong tay xuống, cúi đầu tháo bao tay ra, lại dùng khăn ướt lau sạch tay.
Làm xong hết mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Khinh Hàn nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, trầm mặc một lúc, nói với cô, “Anh sẽ không yêu đương với em gái của mình. Chu Tuyết, em quên đoạn tình cảm này đi, đừng lãng phí thời gian trên người anh.”
Chu Tuyết phản bác lại, “Chúng ta không có chút quan hệ máu mủ nào, sao có thể tính là anh em được.”
Tạ Khinh Hàn không trả lời cô, tiếp tục nói: “Em sắp đi học đại học, trong trường sẽ có rất nhiều nam sinh ưu tú, không cần phải đặt tâm tư lên người anh.”
Chu Tuyết mấp máy môi, nhìn Tạ Khinh Hàn, đôi mắt dần đỏ lên.
Tạ Khinh Hàn không để ý tới sự đau lòng của cô, đêm nay anh phải nói chuyện rõ ràng với cô, không thể để cô tiếp tục ảo tưởng, anh cũng có nguyên tắc của chính mình. Con thỏ không ăn cỏ gần hang, sao anh có thể xuống tay với cô được.
“Nhưng em vốn không phải em gái của anh!” Chu Tuyết vẫn muốn tranh thủ cho mình một cơ hội.
Tạ Khinh Hàn nói: “Sao lại không phải? Mẹ em đã kết hôn với ba anh, trừ phi hai người ly hôn thì chúng ta mới không có quan hệ gì.”
“Có phải chỉ cần có ngày đó, anh mới có thể chấp nhận em?”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô một lúc, Chu Tuyết rõ ràng đã khóc, nhưng anh vẫn phải phá vỡ ảo tưởng của cô: “Sẽ không.”
Chu Tuyết gần như cắn nát môi, cô nhìn Tạ Khinh Hàn, thật lâu sau mới hỏi: “Có phải em không phải mẫu con gái mà anh thích không? Anh thích mẫu người thế nào, em cũng có thể học mà.”
Chu Tuyết thực sự rất thích Tạ Khinh Hàn, vì anh cái gì cô cũng chịu làm, thậm chí là thay đổi cả tính cách của mình.
Nhưng không chỉ mỗi lúc này mà về sau, khi hai người tách ra ba năm, cho dù đã thử làm quen với nhiều người khác nhưng trong lòng vẫn chỉ rung động với Tạ Khinh Hàn, không thể quên được anh.
Tạ Khinh Hàn không cho cô cơ hội, nói lời tàn nhẫn: “Không thích chính là không thích, cần gì phải có nguyên nhân.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, ánh mắt cô đã đỏ rực, rõ ràng chỉ cần chớp nhẹ một cái là nước mắt sẽ trào ra, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không cho phép mình rơi nước mắt lên.
Tạ Khinh Hàn cũng không có ý muốn an ủi, đi ra trả tiền rồi gọi chú Trần đưa cô về nhà.
Anh nói xong thì lập tức rời đi. Chu Tuyết nhìn theo bóng lưng Tạ Khinh Hàn, bật khóc, nước mắt không ngừng rơi, thì ra khi bị từ chối sẽ đau lòng đến vậy.
Cô ngồi trong quán rất lâu, tận đến khi chú Trần tới nhắc nhở mới lên xe đi về.
Lúc này cô đã không còn khóc nhưng trên mặt đều là nước mắt, thất hồn lạc phách đứng dậy theo chú Trần về nhà.
Tối hôm đó, Chu Tuyết nằm trên giường thức trắng đêm, gối đầu cũng bị nước mắt thấm ướt.
Sau đó nước mắt không rơi nữa, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết phải làm gì.
Cô cũng không biết, Tạ Khinh Hàn cũng một đêm không ngủ giống cô, đứng hút thuốc ngoài ban công tới sáng.
Hơn hai giờ sáng, anh gọi điện cho chú Trần, “Đã đưa Chu Tuyết về nhà chưa?”
Chú Trần trả lời: “Đã về đến nhà. Nhưng không biết vì sao cả đường về đều khóc.”
Tạ Khinh Hàn đương nhiên biết vì sao Chu Tuyết khóc.
Cúp điện thoại, lại hút thêm một điếu thuốc. Anh đứng ở ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, trong lòng không hiểu sao lại bực bội.
Thật ra anh cũng không đành lòng, nhưng cứ dây dưa như vậy thì không tốt, không bằng sớm dập tắt hy vọng của Chu Tuyết.