Chương 5: Hắn chỉ thích ngực của cô

Cô không ngờ giờ phút này lại gặp phải Bạch Trú, vội vàng lấy tay che mặt, giả vờ như mình là người trong suốt.

Triệu Linh bên cạnh như phát điên, cuống quít nắm lấy tay Chu Nhược, hưng phấn thì thầm với cô : "Tôi thích nhất là giám đốc Bạch mặc vest. Nhìn tỷ lệ cơ thể, đôi chân dài và..."

"...Chị mau buông tay em ra..."

Chu Nhược nhìn cánh tay nhỏ bé của mình bị cô ấy siết chặt, cố thoát ra, không nghĩ rằng Triệu Linh càng nắm chặt hơn.

“Chu Nhược, Chu Nhược! Mau nhìn!”

“Có gì để nhìn đâu…”

Chu Nhược thuận thế quay đầu lại liền thấy Bạch Trú đã di chuyển về phía mình với đôi chân dài.

Ngươi sợ cái gì, thứ đó liền tới, Chu Nhược không biết tại sao mình lại sợ hãi, vì vậy cô lập tức xoay người muốn chạy trốn, nhưng tốc độ vẫn không nhanh bằng đôi chân dài của hắn.

Bạch Trú đã đứng trước mặt cô.

“Môi trường mới thế nào?” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Trú vang lên, lạnh lùng như chính hắn.

Chu Nhược nhìn xung quanh, chỉ vào chính mình, nghiêng đầu và hỏi: "...Tôi?

“Bằng không?”Hắn nói như đương nhiên, nói xong còn duỗi tay tới, ôn nhu chỉnh lại tóc mái giúp cô, “Không quen có thể nói với anh.”

Chu Nhược không dám cử động, hoàn toàn lúng túng tại chỗ. Cô luôn cảm thấy Bạch Trú như vậy có chút đáng sợ,

“Như vậy đi, hẹn gặp lại.”

Hắn không nhiều lời, bỏ lại câu này rồi rời đi, giống như chỉ là tiện đường xuống chào hỏi cô một câu.

Dù chỉ là vài câu đối thoại đơn giản, nhưng ba chữ "hẹn gặp lại" luôn có thể khiến người ta tưởng tượng.

Ngay khi Bạch Trú vừa đi, Triệu Linh đã túm lấy cô hỏi chuyện.

“Được nha Chu Nhược! Mau nói cho chị biết quan hệ của em với giám đốc Bạch là gì a!”

Chu Nhược: Cô muốn chạy trốn.

——

Những gì Bạch Trú nói khiến Chu Nhược cảm thấy hơi bối rối, sau khi thoát khỏi Triệu Linh, Chu Nhược đã gọi điện cho mẹ mình.

Dù sao thì Tưởng Thu cũng là mẹ ruột của cô, dùng một loạt cái cớ để tranh cãi với con gái mình.

"Đúng vậy, mẹ nhờ Bạch Trú tìm việc cho con. Đối tác không hài lòng? Mẹ nghe nói đó là một công ty lớn..."

Nếu biết là Bạch Trú đưa cô vào, cô thà chết đói ngoài đường còn hơn tới đây.

Tự mình không tìm hiểu rõ ràng, một ngày đưa ra hai quyết định sai lầm, cô còn có thể làm gì?

Sau khi ký hợp đồng lao động và hợp đồng thuê nhà, chẳng lẽ cô lại phải đập nồi bán đất bỏ chạy?

Trong lúc Chu Nhược còn đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, một tin nhắn mới đến.

[Nhắc nhở khấu trừ tiền nợ nợ, Chu Nhược...]

Đọc xong tâm cảnh đột nhiên trở nên rõ ràng, mình nghèo như vậy, còn có thể nghĩ cái gì?

Ăn no trước rồi nói sau!

——

Đến giờ ăn trưa, Chu Nhược chạm vào thẻ bữa ăn trong tay, cuối cùng cũng có thể có một bữa ăn ngon.

Công ty cung cấp bữa trưa, giá 10 nhân dân tệ một bữa, ăn rất ngon, điều này càng củng cố mong muốn ở lại đây của cô.

Trên đường đi, cô lén lút quẹt thẻ ăn thì thấy còn dư 1.000 nhân dân tệ.

Chu Nhược: ! ! !

Từ chức cái mẹ gì! Tôi muốn chết ở công ty này!

Đây là cái công ty tốt đẹp gì đây? Thiên sứ ẩn giấu trong nhà tư bản gian ác?

Bạch Trú gì đó, chỉ cần da mặt dày, chỉ có hắn mới có thể sa thải cô, không phải cô chạy trốn.

——

Chu Nhược nằm dài trên bàn làm việc trong giờ nghỉ trưa, cô giống như đã ngủ mất khiến Triệu Linh không còn biện pháp để tiếp tục bát quái.

Ngay khi cô đứng dậy, Triệu Linh đã bắt lấy cô và hỏi cô về mối quan hệ của mình với Bạch Trú.

"Gia đình tôi và gia đình anh ấy là hàng xóm, có lẽ anh ấy nói rằng chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà, có nghĩa là vậy đi..."

“Thật sao?" Triệu Linh rõ ràng là không tin, "Chu Nhược, chắc em không phải là ‘bạn gái ngầm” của giám đốc Bạch đấy chứ?”

"Ha ha." Chu Nhược cười khan.

Nghĩ tới mình là bạn gái cũ của Bạch Trú, Cố Nhược không hiểu sao có thêm sự tự tin, hơi nhếch mặt lên hỏi Triệu Linh: “Chị cảm thấy em giống không?”

“Đúng là không giống thật.” Triệu Linh không để cô mặt mũi, trực tiếp lắc đầu, “Trong công ty có biết bao mỹ nữ mà vẫn không lọt vào mắt xanh của giám đốc Bạch đâu, bộ dạng này của em đúng là khó có thể.”

Tiếng nói chuyện của cả hai không lớn, nhưng Chu Nhược luôn cảm giác có người đang nhìn mình.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang nhìn vào chỗ làm việc của hai người, liếc mắt một cái, cô có thể thấy một vài mỹ nhân trang điểm kỹ càng... "Chuyện gì vậy..." Cô yếu ớt cúi đầu, kéo kéo tay áo của Triệu Linh bên cạnh.

"Em còn không hiểu sao? Những người phụ nữ độc thân trong công ty này đều là nhóm fan ủng hộ của giám đốc Bạch, ba người đẹp đứng đầu có triển vọng là Bạch phu nhân nhất." Triệu Linh cũng đi theo cúi đầu xuống, bật điện thoại, đưa cô xem ảnh ba vị mỹ nữ kia.

"Người đầu tiên, Tô Tình, từng du học, là át chủ bài của khoa chúng ta, ở lại công ty vì giám đốc Bạch."

"Người thứ hai, Ổ Thiến Thiến, tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng, là một thiên kim tiểu thư chân chính, sẵn sàng làm việc trong công ty cũng vì giám đốc Bạch.”

"Người thứ ba là Trì Uyển Thanh, thư ký của giám đốc Bạch. Một số người nói rằng cô ấy có mối quan hệ không đơn giản với giám đốc Bạch..."

Chu Nhược xem qua các bức ảnh, cuối cùng dừng mắt tại bức ảnh chụp của Trì Uyển Thanh. Quan hệ không đơn giản là cái loại này sao?

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, sắc mặt suy sụp.

Ba người mỗi người một phen tư vị khác nhau.

Tô Tình trông rất thành thục, ngực khủng eo thon, ăn mặc chững chạc.

Ổ Thiến Thiến là kiểu người ngọt ngào, trang phục trong ảnh đều có logo các thương hiệu nổi tiếng, khí chất không thua kém gì Tô Tình.

Trì Uyển Thanh vừa thanh thuần vừa quyến rũ, khuôn mặt cũng rất thanh tú, khi cười có lúm đồng tiền ngọt ngào, tạo cho người ta cảm giác thân thiết.

“Chu Nhược, đoán xem ai có khả năng là Bạch phu nhân hơn?”

“Ừm, cái này…”

Chu Nhược cố gắng nhớ lại mối quan hệ của mình với Bạch Trú trước đây.

Nhìn xuống bộ ngực kiêu hãnh của mình, cô ấy chỉ vào Tô Tình.

"Chắc là cái này. Tôi nhớ bạn gái cũ của Bạch Trú có bộ ngực lớn."

"Mẹ ơi! Em từng thấy bạn gái cũ của giám đốc Bạch?"

“...Ừ.”

“Lớn lắm sao?”

“...Có lẽ là cup C.”

Chu Nhược yếu ớt che ngực, cái này của cô là cup C thì phải.