Chương 46: Chim l*иg vàng

Tình sự chấm dứt, Thẩm Kinh Niên được Tần Lệ ôm vào trong ngực, đút từng ngụm từng ngụm canh.

Cốt truyện này được thiết lập ở châu Âu, đương nhiên khẩu vị nấu ăn trong bếp cũng không phù hợp với thói quen của Thẩm Kinh Niên, cho nên Tần Lệ cũng không yêu cầu bếp sau phục vụ cái gì gọi là cao lương mỹ vị, mà sắp xếp hầm chút canh gà, canh cá. Như thể người làʍ t̠ìиɦ kịch liệt không ngừng với thiếu niên kia không phải là hắn, người đàn ông lúc này dịu dàng và ân cần, gần như chăm sóc thiếu niên trong ngực mình đến cực điểm.

"A Niên còn chưa đi dạo trong trang viên."

Hắn thì thầm: "Hay là chúng ta đi dạo cùng nhau nhé?"

Thẩm Kinh Niên ngước mắt lên.

Mỗi lời Tần Lệ nói với cậu... đều có ẩn ý.

Trong trang viên của bá tước Hanover, vẫn còn nhiều thông tin đang chờ khai quật.

Cậu khẽ gật đầu, xem như đáp ứng.

Giọng cậu vẫn còn hơi khàn, lúc này cậu không muốn nói chuyện.

Thân thể mềm nhũn, uống xong canh phải chậm rãi đứng lên, hai chân nhất thời không đứng thẳng được. Nhưng may mắn thay, bàn tay của Tần Lệ đã nhanh chóng nắm lấy tay cậu, dẫn người yêu của mình từng bước ra ngoài.

Đây là một trang viên lớn.

Hành lang dài tương ứng với vô số phòng, giữa các phòng có mối liên hệ phức tạp. Là dinh thự của bá tước, bất kể là người hầu, người nhà hay khách khứa, số lượng nhiều lên hoàn toàn đủ để lấp đầy những phòng này. Ánh mắt Thẩm Kinh Niên đảo qua, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hết thảy, bởi vì ở thế giới ban đầu, nhà cậu chính là bộ dáng này.

Người qua lại, tiệc tùng.

Tần Lệ nắm tay cậu, đi tới hoa viên phía sau.

Phía sau trạch viện chính là một hồ nước, đương nhiên trực tiếp tính vào phạm vi hoa viên, bên hồ còn có một gian nhà gỗ chuyên dùng để câu cá nghỉ ngơi. Những hàng cần câu mà các đời bá tước kế tiếp nhau sử dụng được đặt ngay ngắn trên tường, Thẩm Kinh Niên chọn một cái, dùng tay kéo căng và vẫy nhẹ hai lần.

"Cùng nhau câu cá?"

"Ừm." Thiếu niên gật đầu, tuy rằng biểu tình không có biến hóa gì, nhưng toàn thân lại có vẻ thả lỏng.

Hoàng hôn buông xuống.

Mồi câu có sẵn, chỉ cần móc vào lưỡi câu và ném xuống hồ. Nhưng cùng một động tác , cùng tiết tấu, trong tay Thẩm Kinh Niên đã có hai con cá giật lên không ngừng, Tần Lệ lại vẫn trống rỗng như trước. Hắn cũng không tức giận, đặt cần câu của mình lên trên giá cố định, tiến đến ôm thiếu niên hóng gió bên hồ, rồi cúi đầu cọ xát.

Điều này không thể được hưởng trong không gian X.

Hai con cá đang nhảy nhót được trực tiếp đặt trên vỉ nướng ven hồ, nướng đến khi có mùi thơm ngào ngạt, lại bị hai người cùng nhau chậm rãi ăn sạch sẽ.

"Em muốn đi xem đám trẻ kia." Thẩm Kinh Niên ngước đôi mắt lên, "Không biết hiện tại bọn chúng học tập với vị nữ tu kia như thế nào rồi.”

"Đó là một thầy giáo rất nghiêm khắc." Tần Lệ cười khẽ hai tiếng, "Mới đầu có mấy đứa không chịu học, bà ấy liền lấy thước đánh vào lòng bàn tay chúng.”

"Là Aisha sao?"

"Ừm, là cô bé."

Thẩm Kinh Niên cũng cười một tiếng: "Cô bé là người ngây thơ nhất, cô bé không nhận ra những gì mình đã trải qua trong quá khứ, không thích học cũng là chuyện bình thường.”

Trẻ em là như vậy, thích chơi, thích ăn, thích ngủ, không hứng thú với việc học nhàm chán. Mặc dù vậy, chúng nên tiếp tục được giáo dục thay vì bị nuôi nhốt như động vật nhỏ.

Vì vậy, có một giáo viên nghiêm khắc không nhất thiết là một điều xấu.

Đi thăm bọn trẻ, Thẩm Kinh Niên tự mình có thể đi, Tần Lệ hiển nhiên không thể xuất hiện, nếu không chuyến thăm này sẽ biến thành chuyến hù dọa kinh hoảng. Sau khi đưa thiếu niên đến cửa, nam nhân liền đứng yên tại chỗ, chỉ hơi nhếch khóe môi nhìn A Niên của mình đi vào biệt thự nhỏ kia.

A Niên của hắn rất thông minh.

Chắc chắn sẽ tìm ra sớm thôi.