Chương 10: Trung tâm cải huấn trẻ vị thành niên

"Các học sinh mới, chào mừng đến với trung tâm giáo dục trồng người Lập Đức. Tôi là Trương Văn Dũng, hiệu trưởng ở đây." Một người đàn ông trung niên mặc vest tươi cười đứng trên bục giảng trước sân thể dục, vẻ mặt hòa ái, "Hoan nghênh các vị phụ huynh tham gia lễ khai mác của Lập Đức, cảm ơn quý vị đã lựa chọn trung tâm của chúng tôi.” Tôi tin rằng với sự chung sức của quý thầy cô và quý phụ huynh, các em học sinh sẽ có được một diện mạo mới, tích cực, ngoan ngoãn và thông minh..."

Thẩm Kinh Niên mở mắt ra.

Cậu đứng giữa đám đông, tất cả các học sinh đứng cách nhau một mét, ngay ngắn như cọc gỗ. Trang phục trên người cậu là chiếc áo thun trắng và quần tây đen đồng bộ, bất kể cao thấp, béo gầy. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là người đàn ông trung niên đang nói chuyện phía trước, sau đó cậu đưa mắt nhìn sang hai bên — nữ giáo viên mặc váy dài, các giáo viên nam trong chiếc áo sơ mi và quần dài đang nhìn chằm chằm vào tất cả học sinh, còn có hai người khác đang cầm gậy kỷ luật, đi trong hàng ngũ học sinh gõ gõ vào người những học sinh đứng không thành thực.

Thẩm Kinh Niên không di chuyển.

Tất cả người chơi đều đến cốt truyện này cùng một lúc.

Đã nhất trí mở đầu nhất định phải bình tĩnh, vì vậy lúc này về cơ bản không có người nào khiêu chiến quyền uy của giáo viên. Ngược lại, một số học sinh trong cốt truyện đang khóc, rất nhanh đã bị giáo viên đến bên cạnh dùng gậy kỷ luật đánh vào chân. Thẩm Kinh Niên cẩn thận lắng nghe, nghe thấy một số giọng nói từ phía sau. Đó hẳn là phụ huynh của học sinh, hài lòng nhìn những đứa trẻ đang đứng trước mặt họ——

"Gửi ở đây tôi rất yên tâm. Đứa con nhà chúng tôi trước giờ không nghe lời chút nào, dạy dỗ thế nào cũng không được. Con nhà hàng xóm sau khi về rất ngoan vừa hiếu kính cha mẹ vừa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ..."

"Đúng rồi, cũng không có cách nào. Trẻ con bây giờ nghịch quá, làm cha mẹ cũng khổ lắm, đắt một chút cũng không sao, miễn sao chúng nó ngoan ngoãn là được."

Các bậc phụ huynh đang thảo luận, chủ đề xoay quanh sự phản nghịch của con mình, ai nấy đều có chút khổ sở. Mà trọng tâm là hi vọng con cái có thể trở nên ngoan ngoãn hơn.

Thẩm Kinh Niên cụp mắt xuống.

Lễ khai mạc diễn ra ngắn gọn, hiệu trưởng đọc một bài phát biểu hấp dẫn và nghiêm túc, sau đó phụ huynh được sắp xếp rời khỏi sân khấu. Vì đây là trung tâm giáo dục khép kín nên học viên không được bỏ dở giữa chừng trừ khi chưa đạt yêu cầu. Các bậc phụ huynh hài lòng gật đầu, ngay trước cửa lập một văn phòng thu phí, học phí của mỗi học sinh là một sấp tiền rất dày. Những người thu tiền đã quen với việc để tiền mặt thành từng bó và nhét chung vào một chiếc vali lớn.

Là trung tâm cải tạo nổi tiếng nhất dành cho thanh thiếu niên phản nghịch, mỗi kì mỗi khi mở lớp họ sẽ nhận được hàng triệu tiền học phí.

Phụ huynh vừa rời đi, bầu không khí trong sân thể dục liền trở nên ngưng tụ nghiêm trọng, hiệu trưởng vừa rồi còn tươi cười bây giờ cũng đã biến mất, lộ ra ánh mắt lạnh lùng hung ác. Hắn nhìn lướt qua các học sinh phía dưới, trầm giọng hỏi xem vừa rồi có ai nghe không tốt không. Nam quản lý bên cạnh lập tức lôi nam sinh đang khóc nức nở lên sân khấu——

"Chính là tên nhóc này!"

“Vừa vặn, dùng tên nhóc này để dạy cho những học sinh khác của chúng ta bài học đầu tiên đi.” Hiệu trưởng lại cười nói, “Bạn học nhỏ, em tên là gì?”

Nam sinh nhát gan, nước mắt vẫn còn rơi xuống, "Em. . . Em. . ."

Sau đó, cậu bị tát mạnh một cái.

"Nhớ kỹ, ở chỗ này đám tạp chủng chúng mày không có tên!" Hiệu trưởng cao giọng mắng nêu ra quy định đầu tiên." Các ngươi chỉ có số của riêng mình thôi!"

"Thứ hai, khi nhìn thấy giáo viên thì nói chào giáo viên! Học cách tôn trọng giáo viên! Khi giáo viên nói, tất cả hãy đứng yên và im lặng!"

“Còn như loại học sinh vi phạm quy định…” Hắn liếc nhìn nam sinh còn đang khóc, “Nhốt vào phòng giam.”

Hai giáo viên nam thân thể cường tráng lập tức kéo nam sinh gần hư một cách thô bạo đến hậu trường thể thao.

Hiệu trưởng đương nhiên sẽ không đích thân giải thích toàn bộ nội quy cho học sinh, mà là an bài một nữ giáo viên lên sân khấu dạy dỗ học sinh cho tốt. Nữ giáo viên dịu dàng, giọng nói dễ nghe: "Xin các em đừng sợ, trung tâm của chúng tôi đối với mọi người đều rất tốt, hy vọng có thể bồi dưỡng những tài năng ưu tú cho xã hội..."

Thẩm Kinh Niên vẫn luôn đứng nguyên tại chỗ.

Đây là trung tâm cải tạo vị thành niên, nơi này đương nhiên không giống với trường học bình thường, quản lý kỷ luật nghiêm khắc là một trong số đó. Ở đây, họ không có tên riêng mà chỉ có số trên quần áo. Mọi thứ đều dựa trên giáo viên làm tiêu chí và bất kỳ cuộc nổi loạn nào đều bị nghiêm cấm. Cải cách giáo dục bao gồm cả khía cạnh tư tưởng và lao động, tất cả học sinh được yêu cầu đọc thuộc lòng "Quy tắc học viên" trong vòng ba ngày, ngoài ra bất cứ hành vi vi phạm nào thì đều sẽ bị nhốt trong phòng biệt giam để tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình. Thời gian là ... một tuần.

Còn đối với những học sinh được gửi vào vì những lý do rất đặc biệt thì cần được các bác sĩ chuyên môn điều trị.

Tất cả các người chơi đều trầm lặng.

Cốt truyện này, e là không thể kết thúc sớm.

Sau cuộc họp đầu tiên, tất cả các học viên được sắp xếp trở lại ký túc xá để dọn dẹp nội vụ, sau khi hoàn thành thì ngay lập tức tham gia vào việc dọn dẹp trường học. Thẩm Kinh Niên nhìn xuống chiếc áo phông của mình, trên đó có in số "16", cũng chính là nói số của cậu ở đây là "16". Ký túc xá ở tầng ba, có 20 người trong một phòng, không có bàn ghế hay ghế dài, chỉ có một dãy tủ duy nhất. Giáo viên trưởng khá hài lòng với đám học sinh trầm lặng này, sau khi mở cửa thì thuận miệng nói:

"Hành lý cha mẹ các em gửi đến đều ở trong ngăn tủ, tự mình kiểm tra mã số. Nhưng những thứ như điện thoại di động thì đừng nghĩ đế, không thể dùng."

"Nửa tiếng dọn dẹp phòng, trải ga giường với gối, chăn cũng phải gấp lại, sau này chăn sẽ phải gấp vuông như đậu phụ, hôm nay thì không yêu cầu, ai không gấp gọn gàng thì chờ tiến vào phòng giam đi!”

Hắn nói xong liền bỏ đi, đóng cửa phòng lại. Hai mươi người chơi đối diện với nhau, lần lượt đi mở tủ của mình——

Chiếm phần lớn không gian lớn bên trong là những tấm ga trải giường và gối, còn có một bộ quần áo giống hệt nhau. Nhưng ở góc sâu nhất, mỗi người lại có một đạo cụ khác nhau—

"Dao."

"Mẹ kiếp, lại là dây thừng, lần trước cũng là dây thừng, căn bản là vô dụng..."

Thẩm Kinh Niên sờ sờ, ngón tay cũng chạm vào thứ gì đó, nếu không kiên nhẫn, rất khó phát hiện ——

Một sợi dây.

Cậu nắm chặt lấy đầu dây đút vào trong túi nhưng trên vai lại bị vỗ nhẹ một cái.

"Không ngờ lại còn có thể gặp được, đúng là duyên phận mà." Vương Đại Dũng cười nói: "Cậu tên là Thẩm Cảnh Niên đúng không? Còn nhớ tôi không, Vương Đại Dũng."

Hắn ta là một người đàn ông hơn ba mươi có thân hình cơ bắp, nhưng có lẽ để phù hợp với cốt truyện này, hắn ta đã trở lên trẻ hơn rất nhiều, nhưng vẫn khá cường tráng: "Cốt truyện trướ may là nhờ có cậu và Ái Manh."

Thẩm Cảnh Niên liếc hắn một cái: "Đạo cụ của anh...?"

"Một cái máy ảnh bỏ túi, tôi chưa bao giờ động vào cái này trước đây..." Vương Đại Dũng cúi đầu nghịch nó một lúc, có lẽ là hắn ấn phải nút chụp, máy ảnh tự động in ra một bức ảnh, rất rõ ràng và có màu sắc, "Yo, vẫn chụp được sao?"

Mỗi khi tiến vào cốt truyện, việc nhận được những đạo cụ kỳ lạ và vô dụng là điều bình thường, nếu mà không may mắn, có thể nhận được một chiếc kẹp tóc. Nhưng Thẩm Kinh Niên hiểu rất rõ rằng người đàn ông đó sẽ không cho cậu những thứ vô dụng, hắn ta cũng sẽ không để những người chơi xung quanh mình trở thành nạn nhân chết vô ích ...

“Anh cất đi, đừng lãng phí phim bên trong.” Cậu cầm gối và trải giường lên, “Chúng ta chỉ có nửa giờ, nhanh lên.”

Thiếu niên trông an tĩnh, gầy yếu, nhưng động tác của cậu rất gọn gàng.

Cậu là người dọn giường nhanh nhất, chăn bông cũng được gấp thành hình vuông hết mức có thể, cả giường không có một nếp nhăn. Mà rất nhiều người chơi xung quanh cậu chỉ là qua loa, quen với với thời gian hưởng lạc phóng túng, thực sự khó mà quay lại cốt truyện làm loại công việc nội vụ này. Nửa giờ sau, giáo viên trưởng đến kiểm tra đúng giờ, tất cả mọi người đứng dậy nghiêm chỉnh.

"Qúa kém, nể tình các ngươi mới tới, lần này sẽ không bị trừng phạt." Hắn cầm trong tay một cái thước, "Được rồi, bây giờ tập thể đều có, xuống sân thể dục quét dọn đi!"

"Chạy lên phía trước đi! Sao lại đi chậm thế? Cậu đi du xuân à?!"

Khi đến đây, việc đầu tiên làm là quét dọn toàn bộ ngôi trường, vì trung tâm không thuê nhân viên vệ sinh nào cả. Sau khi quét dọn sân chơi, các nam sinh còn phải đến ký túc xá của giáo viên để dọn dẹp nhà vệ sinh, trong khi các nữ sinh được bố trí giặt quần áo cho tất cả các giáo viên trong phòng giặt là. Khi không ít người chơi nữ bị buộc phải nhặt đồ lót của NPC lên, răng của họ sắp bị nghiền nát. Nhưng để sống sót trong cốt truyện này——

Thẩm Kinh Niên được giáo viên kỷ luật khen ngợi.

Vì từ đầu đến cuối cậu đều cực kỳ thuận theo.

"Mọi người phải học tập bạn số 16, mọi người có nghe rõ không?! Ở đây, chúng tôi cũng có cơ chế khen thưởng. Học sinh nhận được phần thưởng có thể chọn kênh để xem TV vào buổi tối!"

Chàng trai cụp mắt xuống, dáng người gầy gò giống như một con cừu nhỏ bên cạnh nam giáo viên cao lớn cường tráng.

Sau một ngày làm việc, sự mệt mỏi và đói khát tự nhiên tràn ngập cơ thể của tất cả các học sinh. Nhưng khi đến căng tin, họ chỉ được chào đón với một nồi bắp cải cùng một nồi rau diếp và mướp.

Mỗi học sinh đều phải tự mình lấy đồ ăn, số lượng cũng không được quá nhiều, bởi vì bên cạnh có một giáo viên kỷ luật đang nhìn chằm chằm.

Các người chơi không khỏi nguyền rủa tên biếи ŧɦái trong lòng.

Có học sinh tính tình vốn đã rất nóng nảy, lúc này lại càng tức giận, đã làm ầm lên ngay tại chỗ: "Tại sao lại cho chúng tôi ăn loại đồ ăn này? Cha mẹ tôi đã trả 100.000 tệ tiền học phí! Mẹ kiếp lão tử muốn rời khỏi đây, cái chỗ quái quỷ gì thế này..."

Giáo viên kỷ luật bước tới, dùng thước kẻ trong tay đập vào đầu học sinh.

Tại chỗ, mọi người đều nghe thấy một âm thanh giòn vang, như thể lớp vỏ bên ngoài của quả óc chó bị bong ra.

Nam sinh dừng lại, thân thể chậm rãi quỳ trên mặt đất, sau đó ngã xuống.

“Kết cục của gây rối chính là như thế này, đã thấy chưa?” Giáo viên kỷ luật liếc mắt nhìn tất cả học sinh, đồng thời một cước giẫm xuống đầu nam sinh, nghiền nát như hạt óc chó, “Không muốn chết thì thành thật cho tôi!"

Thẩm Kinh Niên đang nấu ăn rũ mắt xuống.

Bởi vì ngây bây giờ, họ đã nhận được nhiệm vụ của cốt truyện lần này——

Phá hủy trung tâm giáo dục này.

Động tác của thiếu niên chậm lại trong giây lát, giáo viên kỷ luật ở bên cạnh có lẽ chê động tác của cậu quá chậm nên cầm thìa múc một phần lớn lên. Mặc dù động tác của hắn hơi thô bạo, nhưng hắn lại múc thức ăn rất đầy, khiến cho những học sinh đi trước phải ghen tị.

Tắt đèn lúc 10h tối.

Từ 6 đến 7 giờ là thời gian rảnh rỗi, phạm vi hoạt động giới hạn trong sân chơi; từ 7 đến 9 giờ cùng nhau xem TV, đọc và đọc thuộc lòng “Quy tắc học viên”; từ 9 đến 10 giờ xếp hàng để tắm và giặt quần áo.

Ở đây, cuộc sống được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.

Nhưng chỉ dành cho một nhóm người.

Đó là những học sinh bị đưa đi cải tạo vì lý do đặc biệt.

“Aizz, thật đáng tiếc, còn nói là cậu được thưởng…” Khi Thẩm Cảnh Niên cúi đầu ăn cơm, giáo viên trưởng lúc trước cầm theo danh sách đi tới trước mặt cậu, “Số 16, trên đó viết là cậu vì đồng tính mà bị đưa tới đây, có phải không?”