Vừa bước ra khỏi căn phòng ấy, nước mắt An Thiên tuôn rơi, ngay lúc này trong lòng cô chỉ còn một suy nghĩ "" phải rời khỏi nơi này thật nhanh chóng, phải rời khỏi cái nơi kinh tởm này.."" và rồi cô chạy cứ chạy... Mọi hình ảnh sau khi cha mẹ cô vừa mới mất bất chợt ùa về. Lúc này An Thiên mới nhận ra trước đây cô thật ngu ngốc, đã có bao nhiêu lần cô bị họ lợi dụng mà cô lại không nhận ra. Trên đời này nơi cô tin tưởng nhất là gia đình ấy vậy mà nơi làm cô tổn thương nhiều nhất cũng là gia đình:
-Ha ha ha....mày đúng là ngu ngốc mà...
Còn nhớ sau khi cha mẹ vừa mất họ đã nhanh chóng chuyển chỗ ở, cô đi theo họ, sau đó không biết từ khi nào tất cả các công việc trong nhà dù là nặng nhọc đến thế nào cô đều phải làm, mang tiếng là một tiểu thư nhưng chẳng khác nào kẻ hầu người hạ vậy mà cô vẫn cho qua, vẫn làm theo ý họ, bởi một lí do đơn giản đó là lòng biết ơn khi họ đã cưu mang cô, ngay cả tiền học suốt 5 năm qua cũng là do cô tự kiếm bằng việc đi làm thêm hoặc làm gia sư, chuyện du học nước ngoài cũng là chính bản thân cô cố gắng học đến nổi suy nhược để giành lấy suất học bổng. Ngay cả TIM cũng vui vẻ dâng lên cho họ.
Còn bọn họ thì sao ? Đến bây giờ cô chợt nhận ra từ ngày cha mẹ cô mất đi thứ gọi là gia đình thật là xa xỉ với mình biết bao. Vậy mà cô lại luôn ngộ nhận thứ tình cảm rác rưởi mà họ dành cho mình là gia đình.
Kéo chiếc vali nặng nề An Thiên bước đi như một người vô hồn cô bỏ lại phía sau những tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố.......dường như ngay cả ông trời như cũng rũ lòng thương xót cho cô gái ấy,"" khóc"", mỗi lúc một lớn , mà bóng dáng nhỏ nhắn ấy vẫn chẳng dừng lại, cứ đi cứ đi, cô muốn để cho chính cơn mưa này rửa trôi đi tất cả những nỗi buồn và hỗn độn trong đầu lúc này, nỗi đau đớn và cả tuyệt vọng, trên tất cả cô tự hứa với lòng mình ""ân đoạn nghĩa tuyệt"". ( mọi người có lẽ hiểu ý này mà phải không?).
Vang vọng đâu đó là tiếng báo đưa tin: hôm nay người thừa kế tập đoàn JK đã về nước sau 6 năm ở nước ngoài huấn luyện người thừa kế. JK được mọi người biết đến là một tập đoàn đứng trong top 3 thế giới về bất động sản năm ngoái, liệu JK sẽ vươn tầm cao hơn nữa trong tương lai hay không? chúng ta cùng chờ xem. Hứa hẹn rằng đây sẽ là một sự kiện đáng được mong đợi...
Trong một chiếc xe sang trọng nào đó có cuộc đối thoại :
-Anh à sao anh nói ngày mai anh mới về kia mà ?
-Sao nào? đây là không muốn gặp anh sớm?
Cô gái làm vẻ mặt hờn dỗi trả lời chàng trai ngồi kế bên:
-Không, không ai nói chứ .
Chàng trai cong cong khóe môi cười hỏi:
-Hôm nay em không đi cùng An Thiên à ? lúc trước hai đứa cứ dính nhau như sam.
Cô gái thở một hơi dài, bắt đầu kể:
-Haizzz, cậu ấy dạo này bận lắm, với lại anh bị cha nhốt vào cái trại huấn luyện người thừa kế gì đó 6 năm nên không biết sau khi anh đi khoảng một năm thì cha mẹ cậu ấy bị tai nạn xe và mất, mặc dù hai đứa em vẫn còn thân nhưng từ ngày đó cậu ấy trở nên trầm tính hơn, lúc em có ý muốn giúp thì lại bị từ chối, tính cậu ấy hồi xưa tới giờ là vậy đó.
Lúc nghe xong sắc mặt người đàn ông có hơi biến sắc, anh hỏi với giọng gấp gáp :
- Vậy em ấy đang ở đâu?
Cô gái tỏ vẻ suy nghĩ, ngay lập tức:
-Cậu ấy đã đi du học bằng suất học bổng lấy được năm ngoái , mà vài ngày nữa cậu ấy về thì phải!
Đúng lúc này cô gái nhìn qua cửa sổ xe thấy một bóng dáng quen thuộc nên hét lên:
-Dừng xe lại,anh, đó chẳng phải là tiểu Thiên hay sao? sao cậu ấy lại dầm mưa thế này?
Câu nói chưa dứt, An Thiên đã ngất đi, cô gái trên xe chưa kịp phản ứng thì chàng trai đã vội lao xuống xe, bế An
Thiên lên với vẻ mặt hớt hãi ra lệnh cho lái xe:
-Đến bệnh viện gần nhất !