Như Ý không giữ được bình tĩnh kêu thẳng tên mà không chút kiên nể:
-Hứa Như kia, tô nhịn cô đủ rồi nhé.
Hứa Như lúc này vẻ mặt bất ngờ quay lại, nhưng ngay sau khi thấy chỉ có Như Ý và Hạ Băng cô ta nhanh chóng bình tĩnh giọng điệu cười nhạo:
-Cô nhịn cái gì? tôi đâu có yêu cầu cô nhịn. Nói trắng ra nếu cô không phải là em của anh ấy thì tôi cũng chẳng thèm để cô vào mắt rồi, loại tiểu thư không có giáo dưỡng như cô cũng xứng để tôi xem trọng hay sao.
Lời nói vừa rồi đủ làm cho Như Ý tức điên người:
-Được lắm, tôi đây sớm đã biết cái bộ mặt thứ hai này của cô, chỉ tại anh tôi coi trọng cô, xem cô là bạn bè. Cô làm gì tôi cũng cho qua còn mà đυ.ng đến hạnh phúc của bạn tôi thì coi như cô xui rồi.
Hứa Như vẫn cái giọng khinh thường ấy, vẫn ta đây luôn đúng:
-Chỉ trách cô quá vô dụng mà thôi, cả cô ta nữa, từ nãy đến giờ một câu cô ta còn không nói chứng tỏ cô ta đã thực sự thừa nhận mình không xứng đáng với Tinh Anh.
Quả thật An Thiên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, Như Ý cũng không thể cãi được. Nhưng cô cũng không tin bạn mình sẽ im lặng đến vậy:
-Cô...
Thấy Như Ý đã cứng miệng thì Hứa Như được dịp tiếp tục:
-Nói cho cô biết trong mắt tôi cô ta như là một con hồ ly tinh vậy, cô ta dám cản trở tình yêu giữa tôi và Tinh Anh, tôi, không cho phép điều này xảy ra.
Chẳng thể hiểu nổi tại sao An Thiên một lời cũng chẳng nói, Hạ Băng chứng kiến sự việc diễn ra một chút cũng không thể chịu được nữa lên tiếng, bộ dáng cô gái vui vẻ hoạt hiền lành biến mất thay vào đó là đôi mắt sắt lạnh lời nói cũng lạnh đi mấy phần:
- Cô tốt nhất là cẩn trọng lời nói của mình nếu không tôi không cần biết cô có thân phận cao quý thế nào chỉ cần tôi biết một điểm yếu dù là nhỏ nhất, thì nhất định tôi sẽ biến nó thành điểm yếu chí mạng của cô, còn cô nói bạn tôi là hồ ly? tôi xin hỏi lại trên người cô có chỗ nào mà không giống hồ ly chứ, tốt nhất là nên xem lại mình rồi hãy đánh giá người khác.
Ánh mắt sắc lạnh ấy làm cho Hứa Như có chút rùng mình, nhất thời im lặng. Có vẻ cô đã coi thường Hạ Băng quá rồi chăng?
Bốn cô gái lời qua tiếng lại đầy căng thẳng, ấy vậy mà ba người đàn ông kia lại đứng đó xem từ đầu đến cuối vở kịch. Tinh Anh vốn định đến đối chất từ nãy giờ nhưng lại bị kéo lại, vì hai người còn lại dường như muốn xem hết kịch. Trí Viễn nháy mắt với anh mình giở giọng trêu chọc:
- Anh! em thấy cô gái Hạ Băng này rất hợp với anh đấy, anh ít nói còn cô ấy hoạt bát, anh độc miệng, miệng cô ấy cũng không kém đâu.
Trí Vĩ nhìn qua cô gái đang xù lông bảo vệ bạn của mình ở đằng kia miệng nở một nụ cười đầy xấu xa.
Còn nói đến ông chồng, thấy vợ mình không nói gì trong lòng gấp gáp muốn xông đến, đi đến gần thì không ngờ An Thiên lên tiếng giọng nói lạnh lùng đầy tính áp bức người đối diện:
-Tôi nói cho cô biết từ nãy đến giờ tôi vì phép lịch sự nên không lên tiếng nhưng có vẻ như cô chẳng nhận ra mà càng ngày càng không biết điều nhỉ?
Hứa Như lập tức lấy đó làm tiền đề cho rằng mình đúng:
-Cô giờ đây đã lòi bộ mặt rồi nhỉ, cố tình tỏ ra mềm yếu để anh ấy thương...vừa nhìn đã biết cô chính là loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ...thứ hồ ly....
Không để đối phương nói hết An Thiên cắt ngang lời:
-Không cô sai rồi, tôi vừa nhận ra rằng tôi không cần phải giữ phép lịch sự đối với người đang cố gắng nói với vợ của người cô ấy yêu rằng hãy rời xa anh ấy bởi vì người xứng đáng với anh ấy chỉ có thể là cô ta. Cô thấy nó co buồn cười không?
-Cô..
Tinh Anh lúc này một thần mặt lạnh xuất hiện ôm lấy eo vợ, dõng dạc nói :
-Tôi nói cho em biết trên thế gian này người xứng với tôi nhất chỉ có cô ấy. Hứa tiểu thư có lẽ đã uống say nên nói nhăn nói cuội rồi.
Hứa Như không cam tâm :
-Không em không say, cô ta không xứng đáng với anh, tại sao chứ em ở bên anh lâu như vậy mà anh một chút tình cảm cũng không có hay sao?
An Thiên nghe vậy liền kéo cavat của chồng xuống đặt lên môi anh một nụ hôn, sau đó nhìn người phụ nữ đang có vẻ tức điên kia nói:
-Tôi nói cho cô biết nếu anh ấy có một chút tình cảm nào với cô thì ngay bây giờ thứ tình cảm ấy cũng sẽ nhanh chóng biến mất, hiện giờ tâm trí anh ấy chỉ cho phép có một mình tôi mà thôi, cô hiểu không? À còn một chuyện nữa, cô tốt nhất sau này ra đường nên cẩn trọng lời nói của mình, cũng may là cô gặp tôi và Hạ Băng là những người rất biết cách kiềm chế cảm xúc, nếu không..( cười mỉm).
-Tôi không việc gì phải sợ các cô cả.
-Ừm thì cô không việc gì phải sợ, nhưng với người có đai đen Karate thì có lẽ là không nên đâu chọc vào đâu nhỉ!
Hứa Như nhìn qua Tinh Anh hỏi một câu:
-Anh có bao giờ có cảm giác đặc biệt với em hay không?
Ánh mắt Tinh Anh vẫn chẳng thay đổi, vẫn lạnh lùng gai góc nhìn Hứa Như trả lời:
-...... Không, nhiều nhất chỉ là một người bạn đã lâu năm mà thôi.
Nghe câu trả lời xong thì Hứa Như rơi vào trạng thái tuyệt vọng hoàn toàn, niềm hi vọng cũng vụt tắt theo đó, vệ sĩ đưa cô ấy ra khỏi hộp đêm, về nhà .
Còn lại đó là vẻ mạt đầy xấu hổ của An THiên, cô tự hỏi mình vừa mới làm gì. Trí Viễn buông lời cảm thán:
-Chị dâu thật mạnh mẽ, nhưng hình như có hơi...
Trí Vĩ lúc này mới lắc đầu :
-Em còn phải trải sự đời nhiều lắm đây, An Thiên cố tình làm như vậy chính là không muốn Tinh Anh khó xử, có lẽ em ấy nghĩ thà là để Hứa Như ghét mình còn hơn ghét luôn cả Tinh Anh. Em ấy không muốn tình bạn giữa chúng ta đổ vỡ.
-Vậy mà em lại không nghĩ đến, không biết anh ấy có biết không nhỉ?
-Cậu ta không ngốc giống em đâu. Đi thôi! về nhà, họ đã đi khá xa rồi kìa.
LÚC RA VỀ
Vốn định chở vợ về thì bị phán một câu ""anh về một mình đi hôm nay em đến nhà Hạ Băng ngủ "".Tất nhiên là ai đó không chịu nhưng bị cô em kéo lại nói nhỏ:
-Em cho anh một đêm về nhà vứt cái đống quần áo lỗi thời kia cho em, không thể để cậu ấy chịu uất ức được, tìm đồ tốt nhất, nhớ đó.
-Em không nói anh cũng sẽ làm, vậy hôm nay để cô ấy ngủ ở chỗ bọn em, dù sao có vẻ cô ấy cũng rất vui.
-Đi đi.
Vậy là làm theo đúng sự sắp xếp.
Còn hai anh em nhà kia chỉ nhìn mà lặng câm chẳng khác nào người vô hình, Trí Viễn than thở:
-Tưởng rằng hôm nay gặp được tình yêu bé nhỏ sẽ rất vui, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mà nhớ lại lúc cô ấy nổi giận thì đúng là rất đẹp cứ như một thiên thần vậy.
-Anh thấy hôm nay cũng không quá tệ (nhớ lại Hạ Băng).
-Anh nói gì?
-Nói là chúng ta đi về được chưa?
-Về nhà thôi.