Chương 5. Tại cửa kí túc xá bị học đệ thao đến cao trào

Hộŧ ɭε tròn nhỏ bị nam sinh hút lấy dần dần đứng thẳng ra, Khinh Lam dựa lưng vào tường, một cái chân chống đỡ lấy thân thể, một cái chân khác khoác lên vai nam sinh, đôi chân vì kɧoáı ©ảʍ mà duỗi thẳng tắp.

“ Thật thoải mái... A... Cậu chậm một chút... Mấy ngày nay đến kì kinh... Tiểu huyệt không có bị người khác chơi qua... Hiện tại rất mẫn cảm...” Khinh Lam không dám kêu quá lớn tiếng, cô sợ các nam sinh khác sẽ tới, đến lúc đó đại khái sẽ đi không được.

Ở thế giới dâʍ ɭσạи này, mỗi người đều quen thuộc tình ái bên trong trực tiếp biểu đạt ra cảm thụ của mình, mà Khinh Lam đè nén rêи ɾỉ lại làm cho nam sinh cảm thấy một loại kí©h thí©ɧ bao giờ có, tựa như là lén lút làm lấy chuyện xấu, vốn dĩ huyết mạch đã sôi trào, lại càng khiến người ta tim đập rộn lên.

Hắn si mê mυ"ŧ lấy tiểu huyệt, đầu lưỡi đẩy cánh hoa ra, đầu lưỡi nhắm ngay âm hạch nhanh chóng chạm vào. “ A, hộŧ ɭε nhỏ của tỷ ăn ngon thật, hộŧ ɭε bị tôi liếʍ cứng rắn!”

Nam sinh này thận trọng ôn nhu lại phá lệ câu người, Khinh Lam thấy hắn ân cần mà nhìn lại có chút ngượng ngùng. “ Đáng ghét... Cậu nói nhỏ chút... Đừng để người khác nghe thấy... Cậu muốn cho người khác cũng tới thao tôi à...”

“Đương nhiên không muốn! Học tỷ, l*и nhỏ của tỷ thật mềm, côn ŧᏂịŧ tôi đã trướng đau, để cho tôi cắm mấy lần được hay không? Tôi cam đoan không bắn vào!” nam sinh có chút không kiên trì nổi, bản thân dâʍ ɖị©ɧ cũng mang theo tác dụng thôi tình, hắn uống không ít dâʍ ŧᏂủy̠, côn ŧᏂịŧ cứng đến nỗi đau nhức, thật sự là nhịn quá cực khổ.

Khinh Lam cũng có chút nhịn không được, bên trong tiểu huyệt trống rỗng ngứa ngáy làm cô sắp điên rồi, nhưng là nhớ tới một hồi còn có việc muốn làm, cô chỉ có thể hạ quyết tâm, không cho côn ŧᏂịŧ đâm vào. Cô run rẩy kéo tay nam sinh, đem nó tới giữa hai chân, nhỏ giọng yêu kiều, “ Thật không được... Tôi hôm nay phải đi ngân hàng... Không thể bắn bên trong... A... Thật lớn... Cậu thế nào không nói một tiếng liền chen vào...”

Côn ŧᏂịŧ to dài của nam sinh mạnh mẽ đâm vào, mị thịt chặt chẽ không ngừng hút lấy qυყ đầυ, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ồm ồm thở gấp, “ Học tỷ, l*и da^ʍ của tỷ hút lấy côn ŧᏂịŧ của tôi thật chặt, thật sự sảng khoái!”

Tiểu huyệt Khinh Lam trống rỗng mấy ngày có chút không chịu nổi, côn ŧᏂịŧ phóng đãng bên trong tiểu huyệt tàn phá bừa bãi, tăng đầy kɧoáı ©ảʍ làm cho cô càng thêm da^ʍ mị. “Xấu xa... Sắp bị cậu thao chết... Quá lớn... A... Đừng dùng sức như thế... Cắm đến tử ©υиɠ đi... 』

“Tôi cũng không muốn để em khó chịu, thế nhưng l*и nhỏ của em rất thư thái, tôi không khống chế nổi!” Nam sinh cũng không thoải mái, mồ hôi thuận theo chóp mũi thẳng đứng nhỏ xuống, “ Tôi xoa xoa hộŧ ɭε cho em có được hay không, học tỷ, em đừng khó chịu!”

Nhìn tiểu nam sinh ngây thơ cực kỳ, nhưng trên tay công phu tuyệt đối không yếu. Đẩy ra mép thịt tìm tới viên tiểu trân châu kia , ấn lấy nó nhu hòa vuốt ve, “ Học tỷ hộŧ ɭε nhỏ thật mẫn cảm, sờ một chút đã kẹp chặt côn ŧᏂịŧ. Mau nói, tôi chơi em dễ chịu sao? 』

Khinh Lam cả người đều như hóa thành một vũng nước, khí lực của cô giống như cũng thay đổi thành dâʍ ŧᏂủy̠, theo chỗ nam sinh đùa bỡn chảy ra ngoài.

Da^ʍ huyệt bị người ta đâm cảm giác thực sự quá tốt, ngứa ngáy xen lẫn đau xót tăng lên, rất dễ dàng để cho người ta trầm luân trong đó, “ Thật thoải mái... A... Cậu thực biết chơi... Da^ʍ huyệt bị cậu làm cho thật sự sảng khoái... Tôi sắp không được... Dùng sức a.. . Khiến cho huyệt mềm sảng khoái... Để cho tôi cao trào a...”

“Học tỷ em thật phóng đãng, sau này mỗi ngày để cho tôi chơi em có được hay không? Tôi muốn đâm nát tiểu huyệt em!”

“ A... Không được... Đừng đυ.ng da^ʍ huyệt... A... Muốn... bị cậu chơi đùa đến chết... 』

Khinh Lam thân thể cứng đờ, dựa sát nam sinh phóng túng cao trào, bởi vì kinh nguyệt làm thân thể dâʍ đãиɠ vài ngày cuối cùng có một lần sung sướиɠ, cao trào kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho cô không ngừng run rẩy.

Nam sinh bị tiểu huyệt cao trào kẹp chặt thú tính đại phát, càng thêm ra sức giữ, cao trào từng cơn sóng liên tiếp, nam sinh bị dáng vẻ da^ʍ huyệt kí©h thí©ɧ đỏ mắt, thao càng thêm dữ dội, đến khi Khinh Lam bị thao khóc lên, hắn mới vội vàng rút côn ŧᏂịŧ ra, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đều bắn tới trên đùi cô.

Tình triều lui bước về sau, Khinh Lam lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đùi, nam sinh lưu luyến không rời nhìn chăm chú cô đi khỏi ký túc xá. Ra ngoài trường học, cô muốn ngồi xe buýt đi ngân hàng, nhưng mà tất cả mọi người biết, muốn trên xe buýt bảo vệ tiểu huyệt cũng không phải là một chuyện dễ dàng.