Chương 8

18/

Ta ngồi trong lều rất lâu, nhìn chằm chằm vào quyển binh pháp. Mãi đến khi Lục Nhị vào soi đèn, ta mới phát hiện ra mình cầm ngược quyển sách từ lúc nào.

"Cô nương..."

Ta nhìn Lục Nhị với vẻ mặt lo lắng, mỉm cười yếu ớt.

"Các người đều biết rồi à?"

Cũng phải thôi.

Lúc nói chuyện với mẫu thân đã đứng ở cổng doanh trại, lính qua đường nhiều, tự nhiên ai cũng nhìn thấy nghe thấy.

"Không phải đâu, là An phó tướng ngài ấy..."

Lục Nhị nói xong thì bĩu môi ra, ra hiệu cho ta nhìn về một hướng.

Ta nhìn thấy một bóng dáng trong ánh đèn kéo dài ra, tay còn cầm lấy thức ăn đóng gói và bình rượu.

Nhìn dáng người là biết ngay là An Tu Vũ.

"An phó tướng luôn lo lắng cho ngài, cứ đứng bên ngoài đứng mãi đến bây giờ."

Lúc ta đi ra ngoài, An Tu Vũ vẫn buồn chán đứng tựa lưng vào cột gỗ bên lều, chân còn đá đá hòn đá.

Nghe thấy động tĩnh của ta, ngẩng đầu nhìn về phía ta, lập tức nở nụ cười vô hại, cao giơ đồ trong tay, chạy nhanh đến chỗ ta.

"Ngươi nhìn này, ta mua cho ngươi món lưỡi bò luộc nổi tiếng nhất ở phía đông thành, kèm với rượu nữ nhi hồng của quán rượu phía tây thành, tuyệt vời."

Nói xong còn cố ý liếʍ môi, vẻ như không thể quên.

Anh ta dắt ta đến một ngọn đồi nhỏ không xa doanh trại, nơi này hầu như không có người đến.

An Tu Vũ kéo ta ngồi xuống, một bên nói chuyện một bên mở gói lưỡi bò luộc.

"May mắn ta mua món luộc, lạnh cũng ăn được, dù vị không ngon lắm..."

"Êi êi, ngươi chưa ăn gì, đừng uống rượu trước chứ!"

Anh ta vội vàng giật lấy bình rượu ta đang cố gắng đổ vào miệng, lắc lắc một cái.

Trời ơi, trực tiếp nửa bình rượu đã vào bụng. An Tu Vũ vội vã giấu bình rượu phía sau.

"Trời ạ, rượu này đến người đàn ông như ta cũng không dám uống như vậy!"

Ta ngồi một bên, ánh mắt mơ màng, má phồng, môi mím chặt.

Ta nhìn An Tu Vũ với vẻ ngạc nhiên khi ta đột nhiên im lặng, ta ra hiệu cho anh ta từ từ nghiêng tai lại gần.

"Ta... ta... không thể... nói chuyện..."

"Không thì... ta sẽ nôn."

Nhìn thấy gương mặt của ta hơi đỏ, An Tu Vũ cũng nhận ra rằng ta đã say.

Ta lúc này đâu còn thấy vẻ hùng hổ ngày nào so tài thuần ngựa với An Tu Vũ.

"Ngươi giống...... giống một con chó ấy."

Ta vuốt ve đầu anh ấy, cười ngốc nói một câu.

Bỗng nhiên một câu nói của ta khiến An Tu Vũ đẩy tay ta ra: "Sao khi say rượu lại chửi người thế."

"Nhà ta có một con chó nhỏ màu vàng, nó nghe lời và dễ thương giống anh."

Nói rồi ta vươn tay ra, bóp má anh ta một cách tàn nhẫn.

"Tóc này cũng giống nó, mềm mại, vui vẻ lắm..."

An Tu Vũ trán nổi gân xanh, từ từ kéo tay ta xuống: "Không sao, không nên tức giận với người say."

Có lẽ để ta hồi tỉnh, hoặc có lẽ muốn đùa một chút, anh ấy lấy một miếng lưỡi bò, đưa nó đến gần ra hiệu cho ta mở miệng.

"Á~"

Ta theo bản năng phục tùng, từ từ mở miệng, cắn một miếng.

Vị ngon mềm của lưỡi bò hòa lẫn với mùi rượu trước đó, thực sự khá tốt.

Nhưng tâm trạng của ta bây giờ không cho phép ta quan tâm nhiều đến thức ăn ngon.

"Uống rượu phải từ từ như vậy, uống như ngươi vừa rồi, không say chết mới lạ."

Nói xong anh ta cũng cầm một miếng lưỡi bò cho vào miệng, uống một hớp rượu từ bình, giống như đang dạy cho ta xem. Sau đó đưa bình rượu và miếng lưỡi bò đến trước mặt ta.

Ta làm theo hướng dẫn của anh, quả nhiên khác biệt với hương vị vừa rồi.

"Ngon..."

"Ngươi... lúc nãy đã nhìn thấy tất cả sao?"

Cuối cùng ta cũng mở lời nói chuyện, An Tu Vũ giật mình, cũng từ từ gật đầu.

"À... Ừm."

"Cười nhạo ta à."

Ta ôm lấy bình rượu, ngước nhìn trời, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong hốc mắt.

"Mẹ ta mang thai ta mười tháng, chỉ vì ta không phải là cô gái gia giáo, lại nhận một người con gái khác làm con, vì sự giàu sang phú quý của cô ấy, dùng mạng sống của ta làm mối đe dọa."

"Nhưng bây giờ, người con gái gia giáo mà bà ấy nhận định vì công lao, mặc chiếc áo binh sĩ mà bà ấy ghét cả đời để diễn một vở kịch, buồn cười chứ."

Nói xong ta lại cầm lên bình rượu và uống mạnh một ngụm.

An Tu Vũ không ngăn cản ta, dường như để ta tự phát tiết.

Có lẽ vì tác động của rượu, ta từ từ nói ra những tâm sự chưa từng bày tỏ.

"Khi còn nhỏ, mẹ nói con gái gia giáo phải học thêu, ta tập thêu chọc thủng mười ngón tay, khóc không muốn học nữa, mẹ cầm roi đánh ta, nhưng ta vẫn không thể học được."

"Đánh lâu đến mức ta còn không biết đau là cái gì nữa."

"Vì vậy ngày Thái Tử huỷ hôn, ta xé nát chiếc áo cưới thêu đầy hoa, ta không muốn trở thành cô gái nhà lành nào cả!"

"Ngày xưa ba ta mang về cho ta một thanh kiếm gỗ, ta rất thích nó, cất giấu dưới gầm giường, chỉ có trước khi đi ngủ mới lấy ra chơi.

Nhưng mẹ ta vẫn phát hiện ra, trực tiếp đem đốt trước mặt ta."

"Ta không muốn trở thành cô gái nhà lành nào cả, ta chính là Lưu Tú Nguyệt! Dù cho người kia đã chiếm giữ thân phận của ta bao lâu, ta vẫn là chính mình."

Không biết có phải ta nói đến chỗ đau lòng của mình không, kết hợp với men say, cuối cùng ta đã bật khóc. Như thể đang trút bỏ, tất cả những uất ức trong lòng đều được bày tỏ ra ngoài.

Đêm đó, An Tu Vũ chỉ ngồi bên cạnh nhìn ta, lắng nghe ta không ngừng kể lại chuyện xưa, anh không nói một lời, lặng lẽ bên cạnh ta.

Chỉ có lúc quay lưng bỏ đi, ta mới nói một câu.

"Hôm nay coi như ta bị rượu làm cho điên rồi, ngày mai đừng nhớ bất cứ điều gì."

"Được."

An Tu Vũ không nói hai lời, đồng ý.

19/

Khi ta tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, cha ở biên giới biết chuyện ở nhà chỉ có thể viết một bức thư an ủi.

"Tin tức từ triều đình truyền đến, đã có vài quan lại thuộc phe thế lực của Thái tử gửi tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế ban thưởng cho người phụ nữ đó."

Đây là câu cuối cùng cha ta viết trong thư.

Ta cười lạnh một tiếng, ném bức thư vào bếp củi nhìn nó hóa thành tro bụi mới thôi.

"An Tu Vũ, ngươi có giúp ta không?"

Nhìn người ngồi dưới khán, ta đột nhiên mở miệng.

An Tu Vũ thì có vẻ bất ngờ một chút, suýt sặc vì trà.

"Giúp... giúp..."

"Nhờ mối quen biết trong triều đình, chỉ cần nói nữ tướng quân của doanh trại phía Tây có tội âm thầm chiếm dụng lương thảo."

Ngay khi lời này vừa ra, không chỉ An Tu Vũ, ngay cả Tôn Tam Nương đang nhìn bản đồ bên cạnh cũng mở to mắt không tin được bước đến trước mặt ta.

"Ngươi điên rồi sao? Đây không phải là tự đưa mình vào chỗ chết sao?"

"Ngươi..."

Cả hai đều phản đối, nhưng trên mặt ta lại là nụ cười tự tin và điềm tĩnh.

"Ta tự có chừng mực."

"Không được!"

Tôn Tam Nương vẫn kiên quyết phản đối, nhưng khi An Tu Vũ thấy nụ cười của ta, vẻ mặt ngạc nhiên và lo lắng tức thì biến mất.

"Được."

Tôn Tam Nương càng thấy lạ khi nhìn An Tu Vũ: "Ngươi điên rồi sao?"

Chúng ta nhìn nhau cười, chỉ để lại một mình Tôn Tam Nương không hiểu chuyện, tức giận ngồi nghiêng chân một bên.

"Được được được, ta là người thô lỗ, các ngươi đều là người thông minh, cứ giấu kín đi."

An Tu Vũ làm việc rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã hoàn thành nhiệm vụ ta giao.

"Không tồi, thật xứng đáng để làm phó tướng."

Ta cười khen ngợi anh ta, nhưng trên mặt anh ấy không hề có vẻ mừng rỡ.

Dưới ánh nhìn của ta, anh ấy biết không thể giấu giếm nên đã nói.

"Thực ra, thế lực của ta vẫn không đủ để làm điều này trong thời gian ngắn như vậy, là người của Nghiêu Vương."

Nghiêu Vương?

Người này ta cũng đã nghe qua, là con trai thứ mười bảy của bệ hạ, cũng là con sủng phi Mai Phi. Triều đình này quy định con của Hoàng hậu sẽ kế thừa vị trí Thái tử.

Hắn...

Rốt cuộc là có ý gì?

Nhưng dù sao đi nữa, mục đích của ta cũng đã đạt được.

Ngày hôm sau đã có quan nội thị của cung điện đến trại quân truyền chỉ.

"Nữ tướng quân, bệ hạ có chỉ, mau chóng vào cung một chuyến."

An Tu Vũ nhìn ta, Tôn Tam Nương cũng muốn đứng lên ngăn cản ta, ta yên lặng lắc đầu với họ.

"Tam Nương, doanh trại vẫn cần ngươi giúp đỡ, cứ ở lại đi."

Theo quan nội thị vào cung, vừa hành lễ với hoàng đế xong ta liền thấy Thái tử và Nguyệt Nhi đứng một bên.

Nguyệt Nhi đứng bên cạnh Thái tử với gương mặt đầy oan ức, dường như giọt nước mắt sắp rơi xuống ngay sau đó. Nhưng trên khuôn mặt đầy oan ức ấy, trong lúc ánh mắt vô tình gặp nhau, ta thấy được sự tâm đắc đầy ẩn ý sau đôi mắt của cô ta

Hoàng đế nhìn ta, vỗ vào chồng sớ bên phải.

"Ngươi xem này, tất cả đều là đơn tố cáo."

Ta chưa nói gì, vị tiểu thư xuyên không đã tiến lên, quỳ bên cạnh ta, mạnh mẽ cuối lạy một cái: "Bệ hạ, chị gái có tội nhưng chắc cũng không phải cố ý như thế, xin bệ hạ khoan dung."

20/

"Ngươi có biết tội của mình không?"

Hoàng đế nhìn ta một cái, hỏi một cách thản nhiên.

Nguyệt Nhi vẫn muốn tiếp tục giả vờ xin xỏ, được Thái Tử ngăn lại, thậm chí còn nói.

"Nguyệt Nhi, nàng đã làm đủ nhiều cho nàng ta rồi, chuyện này không phải chuyện nàng có thể xen vào."

Nguyệt Nhi chỉ có thể đi ra đằng sau mà khóc lóc, trước mặt Thái Tử lau nước mắt.

"Thần không có tội."

Ta vừa cất tiếng, ba người có mặt đều ngạc nhiên. Nguyệt Nhi sợ hãi đến mức nước mắt lăn tròn trên má.

"Thị lang Bộ Lễ bẩm báo, nữ tướng quân doanh trại phía Tây tư dụng quân lương, thông tin xác thực, xin Hoàng Thượng xử trí."

"Thị lang Bộ Lễ bẩm báo, nữ tướng quân doanh trại phía Tây điều chuyển quân lương cho người dân lâm nạn, về tình là đúng, về pháp không đúng, xin Hoàng Thượng xử trí."



Hoàng đế đọc hai bản kiến nghị, úp xuống bàn, quay đầu nhìn về phía ta: "Ngươi có gì biện minh không?"

"Mọi lời trên đều là sự thực."

"Vậy tại sao lại nói không có tội?"

Hoàng đế hứng thú nhìn về phía ta.

"Điện hạ hôm nay gọi nàng ấy đến, chắc chắn là vì việc ban phong cấp bậc quận chúa, không biết lý do vì sao như vậy."

Ta ném cục than nóng sang cho Thái tử.

Thái tử bộ dạng vô cùng tự hào, không hề phòng bị mà tiếp lời: "Đương nhiên là vì Nguyệt Nhi những ngày gần đây đã giải quyết việc người dân lâm nạn."

"Quả nhiên là vậy."

Mất 1 thời gian Thái Tử mới kịp phản ứng lại, mặt biến sắc, đột nhiên hét lên: "Nguyệt Nhi đã đưa ra kế sách cứu trợ người dân lâm nạn, thiết lập trạm cháo, xây dựng doanh trại, giải quyết khủng hoảng dân nghèo nên ban phong quận chúa là hoàn toàn xứng đáng".

"Thần không dám nói dối trước bệ hạ." Nguyệt Nhi cũng lập tức nói theo sau

Hoàng đế như đang xem kịch, lại nhìn về phía ta.

"Nhưng... nhưng sử dụng quân lương riêng... cũng là tội lớn."

Nguyệt Nhi lẩm bẩm nhỏ giọng, cung điện rộng lớn, yên tĩnh đến kỳ lạ, câu nói của cô ta đủ lọt vào tai tất cả mọi người có mặt.

"Thần không xin nhận công lao, nếu việc dẹp yên loạn dân là do thần làm thì thần sẵn sàng nhận phạt vì sử dụng quân lương. Nếu có người nhận công lao, việc sử dụng quân lương... không liên quan đến thần."

Thật ra việc này hoàng đế đã nhìn thấu, nếu không thì cũng không cho ta cơ hội bào chữa. Tấu chương Hoàng đế vừa đọc không phải là từ phe của Nghiêu vương hay An Tu Vũ.

Lễ Bộ...

Đó là nhà ngoại của ta.

Bà ấy đã hứa sẽ không tiết lộ.

Nhưng...

Tính tình của mẫu thân, ta biết.

Vì vậy, ta cũng đã chuẩn bị kế sách đối phó. Giằng co 1 hồi thế này, muốn kéo thì cùng nhau xuống nước vậy.

Ta muốn xem, con gà rừng rơi xuống nước, liệu có thể thành phượng hoàng không?

"Bệ hạ, thần không muốn gì cả, chỉ mong chị gái bình an, và chuyện với Thái tử..."

Vị Nguyệt Nhi xuyên không với ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía Thái tử thốt lên 1 tiếng:

"Kiếp này không có duyên làm phu thê với Thái tử, mong nguyện kiếp sau có thể báo đáp ân tình."

Thái tử đau lòng kéo lấy Nguyệt Nhi ôm vào lòng, mặc kệ mình đang trước mặt hoàng đế.

"Nguyệt Nhi đừng nói những lời vô lý như thế, làm sao có thể vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt bản thân."

"Bệ hạ, nếu thần nhận tội, chiến lược khắc phục nạn đói chính là công lao của thần. Không thể để bệ hạ rơi vào tiếng xấu không phân biệt thưởng phạt."

Ta quỳ gối một bên, trực tiếp nói lớn tiếng.

21/

"Không... không phải ta... không phải..."

Nghe nói phải chịu trách nhiệm, Nguyệt Nhi sợ hãi đến mất hồn. Cô ta nhìn Thái Tử bên cạnh mình, rồi lại nhìn Hoàng đế, rõ ràng là lúng túng không biết làm thế nào.

Ánh mắt của Hoàng đế đi qua lại giữa ba người chúng ta, nhìn về phía Thái Tử ánh mắt ánh lên sự thất vọng..

Đúng lúc này, tiếng của đại thái giám từ cửa truyền vào.

"Hoàng thượng... có chuyện lớn!"

Hoàng đế gọi ông ta vào: "Chuyện gì?"

"Vừa rồi tướng quân canh giữ cửa thành trở về bẩm báo, ngoài cửa thành tập trung một đám lớn dân tị nạn, họ đều..."

Đại thái giám nói rồi nhìn về phía ta, sau đó cúi đầu báo cáo.

"Họ đều xin giảm án cho nữ tướng quân Lưu Tú Nguyệt, cầu Hoàng thượng tha cho tướng quân."

Sau đó Hoàng thượng gọi vào một người đàn ông mặc trang phục tướng quân, phía sau còn theo một thường dân, tay cầm một cuộn vải trắng dày.

"Thảo dân bái kiến Hoàng thượng."

Người thường dân đó ta đã gặp, chính là người đàn ông đã nghi ngờ ta trong lần đầu tiên ta xuất hiện.

Lúc này ông ta cúi gằm mặt, tay cầm cuộn vải trắng giơ cao.

"Hoàng thượng anh minh, đây là thư xin giảm án cho nữ tướng quân mà dân tị nạn viết bằng máu. Nữ tướng quân vì dân mà suy nghĩ, thực sự là người của triều đình tận tụy cho dân, cầu Hoàng thượng xử lý khoan hồng."

Nói xong, người thường dân đó trải ra cuộn vải trắng. Trên vải trắng chật chội đầy tên được viết bằng máu tươi, những ai không biết viết chữ, thì dùng bàn tay đỏ tươi để ấn xuống thay thế.

Ta nhìn tờ vải trắng này, lòng tràn đầy cảm xúc.

Vị tiểu thư xuyên không ở bên cạnh, tức giận đến nỗi muốn dậm chân, nhưng cũng không giúp ích gì.

"Bách tính xin giảm án, đây là lần đầu tiên trong triều đại này." Hoàng đế đã im lặng một hồi lâu, thản nhiên nói một câu.

Không ai tại hiện trường phản bác.

Triều đình coi dân là trên hết, pháp luật không ngoài lẽ thường, nữ tướng quân tự ý mở kho lương thảo là có lỗi, nhưng dựa vào việc làm cho dân, lại có vạn dân xin giảm án, trẫm khoan dung một lần.

"Truyền trẫm chiếu chỉ, phong Lưu Tú Nguyệt làm An Định quận chúa, ban tặng 100 dặm phía Tây làm phong địa, thực ấp vạn hộ. Chức tướng quân vẫn giữ nguyên, hàng ngày vẫn có thể ra vào doanh trại phía tây".

Hoàng đế một nét bút phất lên, trên chiếu chỉ màu vàng kim, tự tay viết xuống tuyên bố phong hào.

Có chức quan lại có chức tước tương đương với chư hầu, trong số nam giới đã hiếm hoi huống gì lại là phụ nữ như ta. Điều này đối với ta, đối với nhà Lưu, đã là vinh dự lớn lao.

"Thần cảm tạ bệ hạ." Ta quỳ xuống cảm tạ.

Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của ta, ngoại trừ chuyện bách tính xin giảm án.

Thái tử và Nguyệt Nhi trông có vẻ mông lung, cho đến khi tiếng ấn vàng được hạ xuống mới tỉnh táo trở lại.

Con vịt đang trong tay lại bay đi mất!

"Phụ vương, nữ tướng quân dùng quân lương thật sự có thật, nếu không trừng phạt, chỉ e không thể khiến mọi người phục."

Hoàng đế ban đầu muốn cầm bút khép lại chuyện này, nào ngờ Thái Tử lại không thức thời.

"Thái tử nói cũng có lý, như vậy, An Định quận chúa, trẫm giới hạn ngươi ba tháng phải bổ sung đủ số lượng lương thảo đã dùng, nếu không, sẽ xử lý theo quy định triều đình".

Ta ngẩng mắt nhìn Hoàng đế, trên mặt Hoàng đế vô cùng tự tin. Ta cũng đại khái hiểu, mọi việc ta làm, Hoàng đế đều biết. Kể cả việc ta sắp xếp người tị nạn làm việc đồng ruộng thì người đều biết rõ ràng.

"Cảm tạ hồng ân của bệ hạ".

Như vậy, việc cứu trợ người tị nạn, công lao thực sự rơi vào đầu ta. Sau đó chuyện gì xảy ra ở đông cung, ta tự nhiên không quan tâm.

Chỉ biết ba ngày sau khi gặp lại vị Nguyệt Nhi kia, cô ta vì phát hoả mà khản tiếng, trên mặt tràn ngập sự bức bối không thôi, nhưng cũng bất lực.