Chương 6

12.

Nhìn khuôn mặt giống hệt ta đang tình tứ, nịnh bợ và làm nũng với Thái tử, ta thực sự cảm thấy hơi buồn nôn.

Người đến chính là Nguyệt Nhi và Thái tử. Chỉ có điều bây giờ họ cải trang, giống như một đôi nam nữ từ gia đình quan lại ra ngoài chơi như đôi tình nhân.

"Phu nhân không phải nói rằng cô ấy biết sách vở và lễ nghĩa sao, chưa qua cửa đã được người hầu gọi như vậy, sách vở đọc được đều cho vào bụng chó hết rồi à."

Lục Nhị nhìn thấy Nguyệt Nhi thì tâm trạng lập tức xấu đi, miệng nói không ngừng nghỉ, như muốn giải tỏa tức giận thay ta.

Ta chỉ cười cười, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Lục Nhị chỉ là cản lại một chút rồi tiếp tục đứng bên lan can xem kịch.

"Khách quan... này..."

"Ngươi đưa chìa khóa cho ta, ta sẽ tự đi sau." Tiểu nhị rõ ràng muốn xuống tiếp đãi khách, ta cũng chiều theo ý.

Tiểu nhị biết ơn không ngớt, giao chìa khóa trong tay cho ta và nói: "Khách quan, phòng số một Thiên Tự ở bên trái, đi thẳng đến cuối là tới."

Ta bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, lòng ham vui nổi lên, gọi tiểu nhị lại: "Tiểu nhị, các người có bao nhiêu phòng hạng Thiên Tự?"

"Quán trọ của chúng ta nhỏ, chỉ có hai phòng hạng Thiên Tự."

"Cả hai phòng ta đều thuê hết." Ta tiếp lời của tiểu nhị, nói, "Vừa rồi quên mất, tối nay tiểu đệ nhà ta thích ngủ một mình."

"Có thể..." Tiểu nhị có chút do dự, nhìn người đang đứng bên dưới.

"Ta đã thuê một phòng, họ có nhiều người như thế làm sao ngươi biết chắc chắn một phòng Thiên Tự đủ cho họ ở?”

"Ngươi cứ đưa chìa khóa cho ta, nếu họ thực sự muốn, để họ trực tiếp thương lượng với ta, cũng đỡ phiền cho quán trọ của các người".

Tiểu nhị suy nghĩ một lúc, có lẽ là lần đầu tiên gặp phải vị khách quan tâm đến quán trọ như ta, không nói thêm gì, cười cười đưa chìa khóa phòng Thiên Tự còn lại cho ta.

Ta nhìn hai chìa khóa trong tay, nói với Lục Nhị: “Lục Nhị, lát nữa em chuẩn bị xem kịch hay đấy.” Lục Nhị dù ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi sự hào hứng muốn xem kịch hay.

Thái tử nói vài câu với tiểu nhị, người đó chỉ về phía ta và nói vài lời, mọi người ở lầu dưới đều nhìn về phía ta. Ta giữ vẻ mặt bình thản và mỉm cười chào họ.

“Chị gái…” Nguyệt Nhi bước lên trước Thái tử, đến trước mặt ta, làm bộ làm tịch cúi chào một cái.

Vừa cúi chào xong, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó, cô nàng chậm chạp giả vờ kinh hãi: “Xin lỗi chị gái, em không cố ý.”

Rõ ràng ta đã cải trang thành nam nhân khi ra ngoài, vậy mà nói ra như thế, trực tiếp vạch trần thân phận của ta.

Còn Nguyệt Nhi đối diện giống như người vô tình làm sai chuyện, đứng ở một bên với vẻ mặt đáng thương. Thái tử từ từ bước lên cầu thang, đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong lòng ấm ức không thôi: "Ngươi nhìn lại mình xem, bây giờ làm ra cái thể loại gì thế này".

Nguyệt Nhi nhìn thái tử không thèm để ý đến nỗi oan ức của mình, cũng sững sờ một lúc. Cô ta không cam lòng như vậy, trực tiếp lao vào lòng thái tử, thấp giọng nức nở nói: "A Trạch, thôi đi, chị gái oán trách em vì chuyện của mẫu thân, đừng trách chị ấy."

Ta không muốn nhìn Nguyệt Nhi diễn trò như vậy, đang chuẩn bị rời đi, thì bất ngờ thái tử đang an ủi Nguyệt nhi lại gọi ta lại.

"Nghe tiểu nhị nói, hai phòng Thiên tự đều do nàng thuê?"Cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề chính, ta lấy ra hai chìa khóa trong tay, trước mặt họ, đưa một chìa cho Lục Nhị: "Thật vất vả khi phải đi cùng ta, em nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng, tiểu thư."

Vì Nguyệt Nhi "vô tình" lỡ miệng, Lục Nhị cũng không buồn sửa lại.

Lục Nhị nhận chìa khóa từ tay ta, tự mãn nhìn Nguyệt Nhi. "Các ngươi nên nhanh lên một chút, nếu không tiểu thư sẽ thuê hết nhà trọ, các ngươi chỉ có thể ngủ trong chuồng củi thôi."

Nguyệt Nhi tức giận nắm chặt tay áo của mình, còn thái tử không ngờ ta không cho mặt mũi, mặt liền lập tức đen lại.

"Lớn mật, bản cung là thái tử!"

Khi thái tử công bố danh tính của mình, ta mới chậm rãi nói một câu: "Thái tử ngài cải trang đi thị sát, bây giờ vì một phòng trọ mà dùng đến danh phận thái tử..."

"Lục Nhị, vì thái tử đã nói như vậy, thì chúng ta cũng đành bó tay."

"Nhưng..." Thái tử vừa định lấy chìa khóa từ tay Lục Nhị để đưa cho Nguyệt Nhi nhưng nghe thấy ta nói thì động tác lại trở nên chần chừ một chút.

"Thái tử là người quân tử, Nguyệt Nhi là tiểu thư danh gia vọng tộc, nam chưa cưới nữ chưa gả, không thể cùng ở một phòng đúng không. Và phòng này là thái tử đã dùng thân phận ngàn vàng của mình để xin, ta cũng là vì áp lực mới đưa cho ngài. Nếu ngài đưa cho người khác, sau này truyền ra chuyện thái tử vì một nụ cười của giai nhân mà cầu xin từ ta, chẳng phải quá..."

Sau khi ta nói xong, chỉ thấy thái tử lập tức nắm chặt lấy chìa khóa, Nguyệt Nhi vươn tay ra nhưng lại chụp hụt, hai người trở nên cực kỳ ngượng ngùng.

Lục Nhị ở bên cạnh kìm nén nụ cười. Để tránh bị bại lộ, ta kéo Lục Nhị về phòng ngay lập tức. Trở lại phòng, Lục Nhị ôm bụng cười ha hả, không thể nào nhịn tiếp được.

13.

Người ngoài cửa Nguyệt Nhi cảm thấy xấu hổ khi rút tay về, Thái tử nhìn quanh mọi người xung quanh, cuối cùng cũng mở miệng an ủi.

“Nguyệt Nhi, những gì nàng ấy vừa nói... cũng có lý của nó.”

“A Trạch, em hiểu mà.”

Dù nói vậy, nhưng Nguyệt Nhi vẫn quay người bắt đầu nức nở.

"Chị gái vẫn còn oán trách em, và cả oán trách chàng nữa…”

Thái tử đã chọn một phòng hạng trung cho Nguyệt Nhi để cô nàng an tâm, rồi mới trở về phòng mình.

Lý Phúc Toàn, người hầu hạ bên cạnh, rót cho Thái tử một ly trà.

Thái tử nhìn ly trà, biểu hiện không hài lòng, và vẫy tay: “Trà này cũng có thể uống được sao?”

“Điện hạ thứ tội, trà Long Đỉnh mà chúng ta mang theo đã uống hết rồi, Điện hạ dùng tạm loại này"

Thái tử cầm lấy ly trà, chỉ mới chạm vào ly đã tỏ ra không thích và đặt nó trên bàn.

“Lý Phúc Toàn, ngươi nói xem, Lưu Tú Nguyệt này rốt cuộc là có ý gì?”

“Nô tài không biết, nhưng Lưu tướng quân vừa nói là có mệnh lệnh mà đến, có lẽ là như vậy.”

Lý Phúc Toàn một tay dọn dẹp ly trà trên bàn, một tay quan sát kỹ sắc mặt của Thái tử, cẩn thận trả lời.

“Không đúng, phụ hoàng đã nói đây không phải biên giới, không có chiến sự, chính vì thế bản cung mới bí mật đến nơi này để du ngoạn.”

Thái tử im lặng một lúc, lập tức phủ nhận: “Không! Chắc chắn không phải như vậy!”

Lý Phúc Toàn lau mồ hôi trên trán: “Điện hạ nghĩ sao?”

Thái tử chạm ngón tay lên mặt bàn, mãi sau mới nói: “Lý Phúc Toàn, ngươi nói xem, có phải chuyến đi này của nàng ấy là vì bản cung không?”

“…”

Lý Phúc Toàn lúng túng một lúc không biết phải nói gì.

Càng nghĩ Thái Tử càng thấy rằng ý tưởng của mình là đúng.

"Ở đây không có chiến sự, một tướng quân như nàng đến đây làm gì? Hơn nữa, vừa rồi còn cố tình xuất hiện trước mặt bản cung."

"Nàng đến doanh trại chắc chắn cũng vì bản cung hủy hôn khiến nàng mất mặt, muốn bản cung nhớ về nàng, vừa rồi khó dễ với Nguyệt Nhi cũng chỉ là muốn chọc giận bản cung để bản cung chú ý đến nàng mà thôi."

"Lúc đầu bản cung hủy hôn là vì tình yêu dành cho Nguyệt Nhi, nhưng sau đó bản cung suy nghĩ, hôm đó có hơi bốc đồng một chút."

"Lý Phúc Toàn, nếu bản cung cưới Lưu Tú Nguyệt làm phi, cũng không coi là hạ thấp nàng quá nhỉ"

Lý Phúc Toàn chỉ có thể hùa theo lời Thái Tử: "Điện hạ là rồng phượng, tất nhiên không coi là hạ thấp."

Chính lúc đó, bên dưới ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn nghe được giọng nói của một người phụ nữ tràn đầy sức sống đang chỉ đạo.

Ta từ từ mở cửa, nhìn thấy cửa phòng Thái tử và Nguyệt Nhi cũng mở ra. Nhưng sự chú ý của ta vẫn tập trung vào người phía dưới.

"Ta đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, đồ vật ở đây phải dọn dẹp vào!"

"Những thực phẩm này là hôm nay mới giao tới? Héo úa như vậy có ăn được không?"

Ta nhìn người phụ nữ được mọi người vây quanh. Người đó bước vào, diện một bộ trang phục màu đỏ rực rỡ, mái tóc xõa được cài bằng chiếc trâm gỗ giản dị, trông cô ấy rất sắc sảo và có năng lực.

Cô ấy vừa đi vừa nói chuyện, đúng trong khoảnh khắc đó dường như bị ánh nhìn của ta thu hút, từ từ ngẩng đầu lên.

Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi đối mặt, ánh mắt của chúng ta chạm nhau, cô ấy liền chuyển từ trạng thái cảnh giác sang thân thiện. Ta cũng từ từ gật đầu như là chào hỏi.

Ta đã thấy dáng vẻ của người phụ nữ này trong bức họa mà An Tu Vũ đưa, giống tới 70-80%. Người thật có vẻ càng thêm phong thái của kẻ đã trải qua giang hồ.

Cô ấy chính là Tôn Tam Nương mà ta đang tìm kiếm.

Khi thấy Tôn Tam Nương đi vào sân sau, ta dặn dò Lục Nhị vài câu rồi ngay lập tức xuống lầu và theo cô ấy..

Chỉ nghe tiếng "sột soạt——" vang lên từ sân sau.

Đó là âm thanh của thanh kiếm lướt qua không trung, tiếng vang nhọn hoắt, cho thấy người múa kiếm có võ công nhất định.

"Cô nương nếu đã đến đây, sao không thể hiện 1 chút cho mọi người xem."

Tôn Tam Nương thu kiếm giấu sau lưng, quay lưng về phía ta rồi dừng lại, giọng nói đầy sức sống.

Ta ngây người ra, vỗ tay tỏ vẻ khâm phục.

"Tôn Tam Nương kiếm thuật xuất chúng, ta rất ngưỡng mộ."

Tôn Tam Nương quay đầu nhìn ta, cười nói: "Sau này cô nương ra giang hồ, đừng giả trai nữa, nhiều sơ hở quá"

Ta nhìn bộ trang phục của mình, cười đáp lại:

"Sai sót ở chỗ nào?"

"Trên giang hồ đầy rẫy những thiếu niên môi đỏ da trắng, nhưng nhìn 1 cái có thể nhận ra xương cốt của người phụ nữ. Nói chung giả trai chỉ là để thuận tiện đi lại, mọi người nhìn thấu nhưng không nói ra mà thôi."

"Cô nương cũng là người tập võ?"

Tôn Tam Nương nhìn ta, bất chợt hỏi.

"Tôn Tam Nương lợi hại, nhìn ra đến cả điều này."

"Ta mở quán trọ, người qua đường mỗi ngày không phải hàng nghìn cũng là vài trăm, nhiều điều tự nhiên cũng hiểu."

Tôn Tam Nương lau mồ hôi trên trán, tiếp tục cầm kiếm luyện võ.

Thanh kiếm trong tay cô ấy như một con rắn bạc dài có thể thẳng hoặc uốn lượn, lúc có động tác như cắt xé bầu trời rộng lớn, lúc lại như dòng suối nhỏ róc rách uốn lượn.

Thanh kiếm dừng lại, trở lại hình dáng ban đầu, tiếng múa kiếm vừa rồi vẫn vang vọng trong sân sau vắng lặng.

"Cô nương thử xem."

Tôn Tam Nương vừa nói xong, liền trực tiếp ném thanh kiếm sang, ta vững vàng đón lấy.

Nhìn thanh kiếm trong tay, không hề nhẹ. Ta cân nhắc trọng lượng, trong lòng càng thêm khâm phục Tôn Tam Nương.

Trong đầu ta liên tục nhớ lại dáng vẻ và động tác múa kiếm của Tôn Tam Nương vừa rồi, tay cũng từ từ bắt đầu hoạt động.

"Sột soạt——"

Thanh kiếm vung lên, lá bên cạnh rụng bên lả tả. Ta mặc một chiếc áo dài màu trắng hình lưỡi liềm, trong mưa lá vung vẩy thanh kiếm. Đợi khi múa kiếm kết thúc, lá rụng từng chiếc rơi xuống không hề hấn gì.

Ánh mắt Tôn Tam Nương càng thêm ngưỡng mộ. Đợi ta kết thúc, cô ấy từ từ thu hồi suy nghĩ, cười nói: "Cô nương võ công thâm hậu, chỉ mình cô có thể tái hiện lại màn múa kiếm của ta chỉ sau một cái nhìn"

"Tôn Tam Nương ta khâm phục, hôm nay kết bạn với cô nương, không biết cô nương tên họ là gì."

"Ta là Lưu Tú Nguyệt."

Ta giơ hai tay trả lại thanh kiếm, vừa quay đầu liền thấy Thái Tử đang đứng thẳng tại cửa sân sau, khuôn mặt kinh ngạc đến cực điểm.

14.

Không biết có phải là ảo giác của ta không nhưng từ ánh mắt của Thái tử ánh lên sự ngưỡng mộ. Và cảm giác chiếm hữu mà ta rất không thích.

Ngay sau đó, Nguyệt Nhi với trực giác của một người phụ nữ, cũng cảm nhận được tình cảm trong ánh mắt của Thái Tử.

Cô ta bực bội không thôi, nhéo một cái vào eo Thái tử mới khiến hắn không thất thần.

"Á——"

Thái tử thét lên 1 tiếng, quay đầu chỉ thấy khuôn mặt đầy oan ức của Nguyệt Nhi, không kịp để ý cảm giác đau ở eo.

"A Trạch... chàng.."

Chưa kịp nói hết câu, Nguyệt Nhi liếc nhìn ta một cái, rồi chạy đi trong nước mắt tức tưởi,

Thái Tử chỉ có thể đuổi theo sau lưng cô ấy. Tôn Tam Nương nhìn hai người họ dính lấy nhau, cũng không nhịn được mà lắc đầu hai cái: "Đó là em gái của ngươi?"

"Không phải."

Ta lập tức phủ định mà không cần suy nghĩ.

"Quả thật, thái độ điệu bộ ấy, một chút cũng không giống ngươi." Tôn Tam Nương nhún vai, tiếp tục hỏi, "Ngươi đến tìm ta phải không? Nếu không thì sao ngươi biết tên ta? Nói đi, có chuyện gì?"

Tôn Tam Nương trực tiếp hỏi, ta cũng không vòng vo nữa.

"Tôn Tam Nương thật lợi hại, thật ra ta là nữ tướng quân của doanh trại phía Tây, nay đến đây, là để nhờ Tam Nương xuất sơn, giúp một tay."

"Chỉ cần người đồng ý tham gia, ta tin rằng đội quân nữ sẽ chắc chắn mạnh mẽ hơn..."

Ta chưa nói hết, Tôn Tam Nương đã vẫy tay, ngồi bên giếng nước, trực tiếp cầm bầu nước hớp một ngụm lớn.

"Ta là người giang hồ, từ trước đến nay không bao giờ có quan hệ với triều đình, yên ổn làm một dân thường nhỏ bé là tốt rồi."

Y như An Tu Vũ đã nói, Tôn Tam Nương không phải là người dễ dàng thuyết phục.

"Tam Nương cũng thấy rồi, lần này ta rất có thành ý, chỉ cần Tam Nương đồng ý, Tam Nương muốn gì cứ nói, ta nhất định sẽ giúp."

Tam Nương nâng mày, một chân giơ lên, tay chống vào đó: "Mọi thứ đều được?"

Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.

Tôn Tam Nương cố nín cười, véo má ta một cái: "Cô nương vẫn là cô nương, không sợ ta đòi hỏi quá mức hay ép cô làm chuyện gϊếŧ người phóng hỏa à?"

Ta không chút do dự: "Người sẽ không làm như vậy."

Quả thực, nếu thực sự là người xấu xa đến mức tột cùng, với võ công mạnh mẽ như vậy của cô ấy, sớm đã đi cướp nhà bạt tiệm rồi, tại sao lại mở một quán trọ.

Nhìn vào đôi mắt kiên định của ta, Tôn Tam Nương cười càng vui vẻ hơn.

"Được, thấy cô nhanh nhẹn như vậy, Tam Nương ta cũng không phải người lề mề."

"Thế này nhé, chỉ cần cô có thể đáp ứng ba điều kiện mà ta nói, ta sẽ đồng ý đi đến doanh trại phía Tây của cô, thế nào?"

Tôn Tam Nương đưa ra ba ngón tay, đưa ra yêu cầu của mình.

Ta tất nhiên là đồng ý.

Tôn Tam Nương nói: "Điều thứ nhất, ta vào doanh trại, người của ta cũng phải vào ăn lương của hoàng đế, nếu phạm lỗi cũng là ta xử phạt, không ai được động vào người của ta."

"Có thể, ta sẽ giao cho Tam Nương chức vị phó tướng, người có thể quản lý mọi việc lớn nhỏ trong doanh trại." Ta đồng ý ngay lập tức.

Tôn Tam Nương thấy ta đồng ý, lại nêu ra yêu cầu thứ hai: "Quán trọ của ta không thể đóng cửa, đó là di nguyện của chồng ta, ta cần một khoảng thời gian rời khỏi doanh trại để quản lý quán trọ."

"Có thể, đến lúc đó ta sẽ cấp cho cô một thẻ bài ra vào doanh trại tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi một thời gian."

Điều này cũng không phải là khó, trong quân đội có kỳ nghỉ thăm thân, và phó tướng cũng có quyền tự do ra vào.

Ta tự nhiên cũng đã đồng ý.

Tôn Tam Nương suy nghĩ một lúc, cuối cùng hậm hực bỏ cuộc: "Thôi được rồi, yêu cầu cuối cùng khi nào ta nghĩ ra, ta sẽ nói với cô, khi đó cô phải đồng ý."

"Tốt." Ta cười một tiếng.

Như vậy, Tôn Tam Nương đã bị ta thu nạp.

Trước khi trở lại doanh trại, Tôn Tam Nương dẫn ta đến thăm xóm núi cũ, ta mới thấy bên trong hầu như toàn là phụ nữ, nhưng từng người đều xinh đẹp như hoa đào, thậm chí còn có thể thấy trường học cho nữ và sân tập võ cho nữ.

"Đây là những người ở sơn trại ngày trước, sau khi chồng ta chết, ta mở trường học cho họ để tăng kiến thức, cũng làm sân tập võ để họ tập luyện."

"Những người này đủ tiêu chuẩn vào đội quân nữ của cô".

Không ngờ An Tu Vũ nói có lý, thu nạp Tôn Tam Nương quả thực còn mang lại những bất ngờ khác.

Với sự giúp đỡ của Tôn Tam Nương, quân đội nữ của ta cũng bắt đầu hình thành quy mô.

15.

Nửa tháng sau.

Tôn Tam Nương quả thật là người lăn lộn trên giang hồ, hơn nữa cũng có kinh nghiệm huấn luyện binh lính nữ, nhanh chóng thu nhận một nhóm phụ nữ gia nhập. Tuy nhiên họ cơ bản đều là nông phụ làm việc tay chân ở đồng ruộng.

Tôn Tam Nương cũng tự nhiên trở thành phó tướng của ta.

Nhưng tất cả những điều này lại khiến An Tu Vũ không vui, anh ta cũng hàng ngày theo sau ta,

Tôn Tam Nương nhìn thấy cũng xen vào đùa giỡn: "Đây là doanh trại quân nữ, ngươi đến làm gì, chắc không phải đến tìm nương tử của mình chứ?"

An Tu Vũ liếc nhìn ta đang nghiêm túc xem sách quân sự, không biết là tức giận hay xấu hổ, má liền đỏ bừng.

"Nói bậy bạ cái gì, tiểu tử này chưa muốn lấy vợ."

Tôn Tam Nương chú ý đến ánh mắt của anh ta, cười nói: "Vậy là đã có người trong mộng rồi hả?"

"Không... không có!" An Tu Vũ lập tức phản bác rồi chuyển đề tài, "Ta là thiếu tướng, tự nhiên phải đến xem xét công việc của doanh trại."

"Ồ~ công việc của doanh trại á~"

Nói xong Tôn Tam Nương tiếp tục nhìn ta, cười càng thêm vui vẻ: "Quả nhiên đến xem doanh trại, càng thấy lòng vui mừng hơn nhỉ."

Biểu cảm tâm đắc của Tôn Tam Nương càng làm An Tu Vũ bực bội.

"Ngươi còn nói! Nói nữa ta bịt miệng ngươi lại!"

Nghe tiếng hai người đùa giỡn, ta không nhịn được mà thở dài.

Từ khi Tôn Tam Nương đến, An Tu Vũ thỉnh thoảng sẽ đến làm loạn một hồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là dính lấy ta đòi làm phó tướng.

Nói là muốn nối nghiệp của cha.

Nhưng ta thấy có một Tôn Tam Nương đã đủ rồi, hơn nữa An Tu Vũ là nam giới đến quân nữ tính là cái gì.

Ta và An Phó tướng, tức là cha của An Tu Vũ, đã nói về chuyện này.

Nhưng An Phó tướng chỉ cười cười, lấy lý do "con cái lớn rồi không quản được" để nói một hồi dài dằng dặc, cuối cùng như là gửi gắm "củ khoai nóng" An Tu Vũ này cho ta.

Có sự ủng hộ của An Phó tướng, An Tu Vũ càng thêm ngang ngược, mười ngày có tám ngày chạy vào lều của ta.

Ta không thể trốn tránh, lại càng không thể bỏ chạy, vừa cầm sách binh pháp định tìm một chỗ yên tĩnh, thì thấy một nữ binh vội vã chạy đến ngoài.

Cô ấy quỳ một chân trước mặt ta, chắp tay báo cáo: "Tướng quân, có thư từ cung điện tới với lệnh khẩn cấp tám trăm dặm."

Ta nhíu mày, Tôn Tam Nương và An Tu Vũ cũng dừng lại trò đùa, nghiêm túc đứng hai bên.

"Chuyện gì xảy ra?"

Nữ binh trao cho ta một tờ giấy vàng óng, là giấy từ cung điện, ta mở ra nhìn lướt qua.

"Phải nhanh chóng dẹp yên dân nghèo làm loạn ngoài thành."

Nữ binh nói: "Bên ngoài thành xuất hiện một số lượng lớn dân nghèo, đã gây ra tắc nghẽn cổng thành, thậm chí nhiều hộ dân ở ngoại ô còn bị cướp bóc, đập phá, cháy nhà, hỗn loạn khắp nơi."

"Dân nghèo?" Ta suy nghĩ một chút, "Có thiên tai, nhưng không phải ở phía nam sông Thiên Hà sao? Sao lại có dân nghèo tới kinh thành chứ?"

"Thực ra thì... vị Nguyệt Nhi bên cạnh Thái Tử đưa ra sách lược, nói rằng dân nghèo khổ không chịu nổi, ở kinh thành phải xây dựng trại dân nghèo, mỗi nơi lập trạm cháo..."

"Rối ren!"

Nữ binh chưa kịp nói hết, ta liền đặt sách binh pháp mạnh mẽ xuống bàn, tức giận nói.

"Thiên tai ở phía nam sông Thiên Hà, trại dân nghèo và trạm cháo nên được thiết lập ở chỗ có thiên tai mới đúng, sao lại lập ở kinh thành?"

"Đây cũng là lời khuyên của vị Nguyệt Nhi đó, nói rằng thiết lập ở kinh thành có thể giảm bớt sự bóc lột của các cấp quan viên, càng có lợi ích cho người dân."

"Thái Tử thấy khả thi, liền ban bố yêu cầu, nhưng nửa tháng qua, trại dân nghèo vẫn chưa xây xong, nhưng dân nghèo thì một đợt nối tiếp một đợt đến. Hiện tại hoàn toàn không đủ trạm để cứu trợ. Bây giờ bên ngoài kinh thành đã là nơi tị nạn cho những người dân khốn khổ, thậm chí còn có nhiều người vì thế mà mất mạng, thi thể không có người chôn cất chất đống ngoài thành..."

Nói đến đây, nữ binh dường như đã không thể nói tiếp.

Ta nhìn An Tu Vũ, dù gì anh ta cũng có một số giao dịch với triều đình.

"Ừm, Thái Tử cầu hôn nữ nhi đó bị quần thần phản đối vì xuất thân bình thường, ngay cả ngươi..."

An Tu Vũ nói rồi ngập ngừng dừng lại, có vẻ như đang quan tâm đến cảm xúc của ta, thấy ta ra hiệu tiếp tục nói, giọng anh ấy nhẹ nhàng chậm rãi.

"Ngay cả khi mẫu thân ngươi luôn viết thư muốn nhận nữ nhi đó làm con gái, Hoàng đế và phụ thân người cũng luôn không đồng ý."

"Cuối cùng Thái Tử quỳ hai ngày hai đêm Hoàng đế mới chấp nhận, nói chỉ cần nữ nhi đó mang lại lợi ích cho giang sơn xã tắc, thì có thể luận công phong thưởng..."

"Hừ, vì vậy Thái Tử mới nóng lòng như vậy, trại dành cho người tị nạn còn chưa xây xong, đã ra thông báo"

Tôn Tam Nương lạnh lùng một tiếng, trực tiếp nắm bắt được vấn đề cốt lõi.

"Hiện tại ý của Hoàng đế là muốn cho chúng ta ở doanh trại phía Tây có thể âm thầm giải quyết những người tị nạn, nếu cứ tiếp tục ùn tắc như vậy, không những kinh thành nguy hiểm, mà ngay cả cổng kinh thành bên ngoài cũng sẽ đầy xác chết."

An Tu Vũ vuốt cằm của mình, phân tích tình hình hiện tại cho ta nghe.

Những điều này ta tự nhiên đã nghĩ tới.

Tôn Tam Nương càng lạnh lùng nói: "Thế nào, người tốt thì họ tranh làm hết, chúng ta làm người xấu à."

Quả đúng.

Mệnh lệnh của Thái Tử là muốn an ủi người tị nạn, giải quyết khủng hoảng sinh tồn của người tị nạn. Nhưng nếu chúng ta phái quân ra ngoài, sẽ chỉ khiến người tị nạn hận thù binh lính.

Nhưng khi Hoàng đế đã xuống chiếu chỉ, nếu không làm, sẽ bị xử lý theo tội khi quân.

Không chỉ có ta, mà ngay cả Tôn Tam Nương và những người khác cũng phải bị truy cứu trách nhiệm.

Vậy nên làm thì quân đội nữ sẽ mất lòng dân, không làm thì chúng ta sẽ bị xử lý vì khi quân.

Động thái này là để khiến chúng ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Phải nói, nữ nhi đó mưu kế thật sự thâm sâu.