Chương 4

08.

Ta ngước nhìn người đàn ông mặc trang phục màu vàng rực, bình tĩnh nói: "Xin nhường đường, ngài đang chặn lối đi của ta đấy.

Thái tử vẫn đứng chắn lối ta, giọng điệu không mấy thân thiện: "Nàng không cần vì trốn ta mà phải đến chiến trường đao kiếm"

Trốn?

Thấy ta không nói gì, Thái tử càng cảm thấy lời mình nói càng có lý, và không ngừng lời nói."Không trở thành Thái tử phi quả thực là điều đáng tiếc, nếu nàng thật sự muốn, bản cung có thể xin chỉ, để nàng làm một bên phi..."

"Chó khôn nên không chặn đường."

Thái tử một lúc không phản ứng kịp: "Nàng... nàng nói gì?"

"Thái tử đã tìm được người tốt, ta xin gửi lời chúc phúc, từ nay về sau chúng ta chỉ là quan hệ quân thần, xin Thái tử đừng vượt quá giới hạn."

Ta trầm tư một lúc, kìm nén cảm xúc bực bội, cố gắng không gây chuyện trước cửa Thiên Càn Cung.

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của Thái tử, ta rời khỏi hoàng cung.

Nguyệt Nhi từ từ bước theo kịp bước chân của Thái tử, đứng bên cạnh hắn ta, ngay sau đó cô ta nghe thấy Thái tử trầm ngâm: "Nguyệt Nhi, nàng ấy dường như vẫn còn oán hận bản cung."

"Điện hạ oai phong lẫm liệt, các cô gái trong thành mến mộ điện hạ, cũng là điều dễ hiểu." Nguyệt Nhi nói xong cúi đầu e lệ, má đỏ lên: "Nguyệt Nhi cũng vậy."

Thái tử nghe xong thấy vui vẻ, hạnh phúc nắm lấy tay Nguyệt Nhi: "Người khiến bản cung yên lòng, chỉ có mình Nguyệt Nhi."

Chuyện ta được phong làm nữ tướng quân ngũ phẩm, chưa đến nửa ngày đã truyền khắp kinh thành. Có người nói ta bị Thái tử bỏ rơi không mặt mũi nào để tiếp tục ở kinh thành. Có người nói ta là người hùng dũng cảm đầu tiên của triều đại này, dũng khí đáng khen ngợi.

Có người nói ta không làm việc chính đáng, không ở nhà chăm sóc chồng dạy dỗ con cái mà ra ngoài chiến đấu, ảnh hưởng đến nề nếp, lễ nghi.

Mọi người nói đủ thứ, nhưng ta không hề quan tâm. Ta bận rộn ở trong viện sắp xếp hành lý. Hành lý của ta rất đơn giản, chỉ có vài quyển sách về binh pháp và một số bộ quần áo giản dị.

Ban đầu ta không định đưa Lục Nhị đi cùng, nhưng nàng ấy nhất quyết muốn theo, đành phải mang theo.

Đúng lúc này, mẫu thân xông vào viện ngoài, thấy hành lý ta đang đóng gói, càng khẳng định lời đồn đại bên ngoài là chính xác.

"Ngươi... ngươi và người cha vô dụng cùa ngươi quả thật giống nhau một lòng. Ngươi thấy đứa con gái nhà danh gia vọng tộc nào sẽ đến doanh trại, nơi toàn là đàn ông không!"Mẫu thân lại đến tìm ta để giáo huấn.

Ta cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa, bỏ lại đồ đạc đang sắp xếp."Mẫu thân giờ đã có một Nguyệt Nhi là con gái nhà danh giá, sao còn phải quản con".

Ta dừng lại một chút, "Hơn nữa, mệnh lệnh của hoàng thượng không thể không tuân theo".

Ta không nói thêm gì nữa, sợ rằng những lời mẫu thân sắp nói tiếp theo sẽ càng làm tổn thương trái tim ta hơn. Mẫu thân tức giận đến mức suýt nữa ngất đi, đuổi theo hai bước, chỉ kêu sau lưng ta: "Nếu hôm nay ngươi bước ra khỏi phủ Thái Uý, sau này đừng bao giờ trở về nữa!"

Ta vác hành lý lên, lướt qua mẫu thân, và rời khỏi phủ Thái Uý - nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng ta.

09.

Lẽ ra ta nên cùng phụ thân đến doanh trại báo cáo, nhưng cha đã được Hoàng đế sai đến doanh trại phía Đông để kiểm tra. Cuối cùng chỉ có ta và Lục Nhị cùng nhau đến doanh trại.

Trên đường, Lục Nhị rất lo lắng, bởi từ xưa đến nay trong doanh trại chưa bao giờ cho phép một thiếu nữ ra vào, huống chi là còn nữ tướng.

Đến doanh trại, quả nhiên tại cổng doanh trại đã có hai binh lính cản đường.

Hai người đàn ông to lớn chắn ngang lối đi của ta.

"Doanh trại quân sự, nữ tử không được phép vào."

Ta lập tức rút ra thánh chỉ do Hoàng đế ban.

"Đại tướng quân ngũ phẩm đến trình báo, xin hãy dẫn đường phía trước."

Nghe ta nói vậy, hai người đàn ông càng thấy khinh thường, ánh mắt coi thường lộ rõ trên khuôn mặt.

"Đã nghe nói sẽ có một nữ tướng quân đến, không ngờ lại đến nhanh như vậy."

"Cô nương tay mỏng chân yếu này, sau này sẽ là tướng quân của ngươi đấy, chỉ huy ngươi ra chiến trường đánh giặc đó."

"Đừng mơ tưởng nữa, chỉ với bộ dạng này thôi, sau này dẫn chúng ta, không phải là để địch nhạo báng sao."

......

Hai người họ hòa giọng với nhau, lời lẽ khinh bỉ và coi thường ta càng lúc càng rõ ràng.

"Mệnh lệnh của Hoàng đế không thể vi phạm, bệ hạ đã để ta đến đây, nếu ta còn không vào được doanh trại, hai vị anh hào cũng khó mà giải thích được, đúng không."

Từ đầu, ta đã biết mọi việc sẽ khó khăn nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Tất nhiên ta cũng không sợ những lời chế nhạo của họ.

Sau khi nghe ta nói như vậy, hai người lính cũng im lặng, chuẩn bị dẫn ta vào bên trong.

Ngay lúc này, bất ngờ nghe thấy giọng của 1 người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy khí thế vang ra từ bên trong doanh trại: "Nghe nói hôm nay người nữ tướng anh hùng kia đến doanh trại, thiếu tướng ta phải gặp một lần. Cái danh hiệu nữ tướng kia, chẳng phải là kiểu như tặng quà an ủi cho 1 đứa trẻ chứ hahaha...".

Nhìn theo hướng âm thanh, ta thấy một người đàn ông buộc tóc cao, đỉnh đầu đính một hòn ngọc đỏ rực rỡ, trên người mặc bộ trang phục màu xanh rực rỡ và vô cùng lộng lẫy.

Khuôn mặt còn ngây thơ chưa trải sự đời của anh ta tràn đầy vẻ ngạo mạn không tuân theo thế sự, làn da rám nắng của anh ta cũng hoàn toàn khác biệt so những gã đàn ông trong thành, càng toát lên vẻ uy phong của một vị tướng.

"Ngươi chính là nữ tướng anh hùng được Hoàng đế phong?"Anh ta đẩy hai người lính ra, nhìn ta một cái rồi hỏi.

"Chào An thiếu tướng".

Khi cha ta còn đảm nhiệm công việc ở doanh trại phía tây thành, ta cũng nghe nói vài lần, dưới trướng của ông có một phó tướng họ An, sử dụng binh pháp rất thuần thục. Và con trai của ông, An Tu Vũ, bây giờ mới chỉ mười sáu tuổi, tuổi trẻ tài cao đã nối nghiệp cha và nhận chức thiếu tướng. Mọi người đều nói rằng chắc chắn anh ta là người không thể thay thế trong tương lai.

"Không ngờ ngươi còn biết ta là ai."An Tu Vũ ngạc nhiên một chút, sau đó cười nhìn ta.

"Tiếng tăm của An bá phụ vang dội khắp nơi, hổ phụ không sinh khuyển tử, chắc chắn thiếu tướng An cũng như vậy."

An Tu Vũ không giấu được sự khó chịu: "Những người trong thành toàn là kẻ lắm lời, muốn vào doanh trại cũng được chỉ cần ngươi... Đánh bại ta!"

An Tu Vũ đột nhiên tiến lại gần ta, thấp giọng thách thức nói.

Khuyển tử: Chó con