Chương 3

05.

Ta quay trở về phòng, Lục Nhị nhanh tay rót cho ta một cốc nước: "Cô nương, phu nhân vừa nãy tại sao..."

"Ta không biết."

Thực sự, ta không biết, và cũng không muốn biết.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị mở ra, mẫu thân đã dẫn Nguyệt Nhi vào.

"Con xem, mẫu thân không hề thay đổi gì trong phòng cả, tất cả đều là bố trí mà con thích, con xem đi."

"Mẫu thân..."

Ta vừa chuẩn bị làm lễ, thì bị mẫu thân không hề liếc mắt một cái, vẫy vẫy tay.

Ta nhìn quanh căn phòng. Quả thật khi ta tỉnh dậy, từ bố trí phòng với đồ nội thất đã chuyển từ mạnh mẽ và giản dị sang hoa lệ, nữ tính.

Thậm chí những quyển sách về binh pháp mà ta luôn yêu thích trên kệ sách cũng đã được xếp lên cao.

"Thời gian qua Nguyệt Nhi đã quen ở đây, con chuyển đến biệt viện đi."

Thái độ và giọng điệu của mẫu thân giống như đang nói chuyện với một người xa lạ, sau đó nhìn về phía Nguyệt Nhi, ánh mắt tràn đầy nụ cười của một bà mẹ hiền từ.

Ta mỉm cười đắng cay, ra lệnh cho Lục Nhị: "Chuẩn bị xong thì chúng ta đi thôi." Hiện tại căn phòng này không còn là nơi ta thích, giữ lại cũng chỉ thêm phiền muộn, ta đồng ý rời khỏi đây luôn.

Lúc này, Nguyệt Nhi níu tay mẫu thân, nói: "Mẫu thân, con có chuyện muốn nói riêng với chị..."

"Vậy..." Mẫu thân lo lắng liếc nhìn ta, cuối cùng vẫn dặn dò một câu, "Con cẩn thận nhé."

Cẩn thận...

Là sợ ta hại cô ấy sao?

Mẫu thân lưu luyến không rời, Lục Nhị vẫn đứng cạnh ta, Nguyệt Nhi liếc nhìn cô ấy một cái.

"Lục Nhị, ra ngoài đi."

Lục Nhị biết tính ta, đành phải nhẫn nhịn mà đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa giúp chúng ta.

"Chị gái, chị biết không, năm năm chị đi vắng, tất cả đều là do em thay chị sống."

"Chị nên cảm ơn em, năm đó là em lấy được tình cảm của mẫu thân."

Nguyệt Nhi nói thẳng vào vấn đề, thay đổi hoàn toàn thái độ dịu dàng trước đó, trở nên cao ngạo như người chiến thắng.

06.

Ta quả nhiên không đoán nhầm.

"Trong năm năm ta hôn mê, cô đã sử dụng thân xác của ta."

Mặc dù ta không tin mấy câu chuyện huyền huyễn, nhưng những gì cô ấy nói cũng là bằng chứng cho quan điểm của ta.

Nguyệt Nhi cười nói: "Chị gái không hề ngốc, một chút đã thấu hiểu ngay."

"Em đến từ thế giới khác, ban đầu chỉ là linh hồn của em đến và nhập vào thân xác chị. Trong quá trình này em và Thái tử đã yêu đương hẹn hò. Thái tử cũng biết được chuyện này."

"Không ngờ chị dần dần đẩy em ra ngoài, em lại trở về thế giới khác, lần này trở lại, là cùng cả thân xác."

"Vì vậy... cũng có thể nói em chính là chị ở một thế giới khác."

"Rõ ràng chúng ta có cùng khuôn mặt, cùng tên, tại sao chị có thể cha mẹ đề huề, vinh hoa phú quý, còn em thì chẳng có gì cả."

Nguyệt Nhi càng nói càng tự đắc, cười đến nỗi mặt méo mó: "Chị gái có thân phận tôn quý, nhan sắc xinh đẹp, tất nhiên em cũng phải chiếm lấy."

"Làm người thế thân không phải lúc nào cũng tốt đâu."

Lời cô ấy nói khiến ta không thể tán đồng.

Nhưng Nguyệt Nhi không để ý đến điều đó, từ từ đứng dậy: "Nhưng hình như mẫu thân lại yêu thích em hơn."

Đôi mắt ta hiện lên vẻ bối rối, Nguyệt Nhi nhìn quanh phòng một vòng, thấy thế liền lao 1 cách mạnh mẽ vào tủ bên cạnh.

"Ầm"

"Á"

"Chị đừng giận, Nguyệt Nhi không cố ý..."

Tiếng la hét kèm theo nước mắt và lời van xin lập tức khiến mẫu thân ở không xa vội vã chạy lại.

Ngay khi cửa mở ra, thấy Nguyệt Nhi đang ở bên cạnh tủ, trán còn bị thương chảy máu, bên cạnh là những mảnh vỡ của lọ hoa.

"Nguyệt Nhi—” Mẫu thân đau lòng tiến lên, giúp cô kiểm tra vết thương.

“Đau không?"

Nguyệt Nhi nắm lấy tay bà, khóc lóc một cách uất ức: "Mẫu thân đừng trách chị, Nguyệt Nhi mới đến, chị không thích Nguyệt Nhi là chuyện bình thường."

" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy!"

Mẫu thân tức giận nhìn ta một cái, ánh mắt đầy trách móc.

Một câu nói của Nguyệt Nhi đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu ta. Lúc này ta vẫn còn một chút hy vọng vào mẫu thân.

"Vừa rồi Nguyệt Nhi nói với chị, không cố ý muốn phòng của chị, ai ngờ chị tức giận, trực tiếp... trực tiếp..."

Nói đến đây, Nguyệt Nhi nức nở không thành tiếng: "Đẩy Nguyệt Nhi ngã."

"Phu nhân! Nguyệt Nhi tuyệt đối không làm những chuyện này!" Lục Nhị mở miệng bênh vực ta.

Nhưng mẫu thân lại nói: "Lục Nhị chăm sóc chủ tử không chu đáo, phạt năm mươi roi."

Lục Nhị mặt lập tức trắng bệch, ta cũng không dám tin.

Ta đứng trước mặt Lục Nhị, chặn lại bàn tay của những người hầu.

"Mẫu thân làm gì vậy!"

"Kéo xuống! Đánh!"

Mẫu thân không nương tay, ta dường như thấy được nụ cười tự mãn của Nguyệt Nhi đang trốn sau lưng bà.

"Mẫu thân không thể!"

Lục Nhị bị dọa đến mức khóc không thở được, chỉ biết kêu lớn: "Tiểu thư, cứu nô tì!"

"Phải làm gì thì mẫu thân mới có thể tha thứ cho Lục Nhị". Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cảm giác chua xót trong khoé mắt.

"Xin lỗi Nguyệt Nhi."

"Nếu con không xin lỗi thì sao."

Bà vào phòng chỉ nghe một phía lời của Nguyệt Nhi, thậm chí không hề hỏi ta một câu, đã kết án ta án tử.

"Đánh! Cứ đánh đi!" Cây roi đã được chuẩn bị sẵn, ta liền lao lên phía trước, đứng chắn trước mặt Lục Nhị.

Khi hầu gái thấy ta, họ lập tức thu tay lại.

"Nếu nàng ta tự nguyện chịu đòn, thì cứ đánh xuống!"

Bà cẩn thận đỡ Nguyệt Nhi chuẩn bị rời đi, còn dặn dò Ứng nhũ mẫu bên cạnh.

"Nhớ đếm kỹ lưỡng, một roi cũng không được thiếu."

Nhìn theo bóng lưng của mẹ con họ ân cần, trái tim ta như rơi vào hầm băng.

Ai cũng có thể xấu xa với ta, nhưng bà ấy là mẹ ta, sao bà có thể như vậy được.

07.

Nhìn thấy mẫu thân ta đã đi xa, Ứng nhũ mẫu vội tiến đến gần muốn giúp ta đứng dậy: "Cô nương mau đứng lên đi, phu nhân nói thế chỉ là nóng giận thôi."

"Vì một người ngoài?"

Câu hỏi đáp trả của ta khiến Ứng nhũ mẫu lặng đi 1 lúc.

"Đánh đi." Ta hít sâu một hơi, không hề đứng lên

"Không thể làm khó Ứng nhũ mẫu được, phải không?"

"Ôi..."

Ứng nhũ mẫu bất lực, nhưng vẫn dặn dò tên hầu người vung roi một câu:

"Biết nặng biết nhẹ."

Trong lòng ta đếm thầm.

Một... hai... ba......Bốn mươi chín... năm mươi...

Người hầu biết điều, roi đánh không mạnh lắm, nhưng lưng ta vẫn ít nhiều có thêm không ít vết máu.

Nhưng ta không hề cảm thấy đau, bởi vì trái tim đau hơn.

Nhưng năm mươi roi này cũng khiến ta quyết tâm.

Tối đó, ta ở trong biệt viện không ra ngoài. Lục Nhị giúp ta bôi thuốc, vừa bôi vừa rơi nước mắt.

"Được rồi, đừng khóc nữa."Nghe tiếng nức nở của nàng ấy, ta vẫn không nhịn được mà nói ra một câu.

"Những tên hầu đó thật là đáng ghét, không có mắt, đánh còn không biết nhẹ tay."

Từ nhỏ sống chung với vũ khí, ta tự nhiên biết rằng, những người hầu kia đã nhẹ tay. Dù sao đó cũng là roi có gân, nếu mạnh mẽ vung lên, một roi có thể lấy đi một mảng thịt.

"Phu nhân cũng thật là... rõ ràng cô nương mới là... sao lại thương xót một kẻ ngoại đạo."

Đúng lúc đó, bên ngoài cổng truyền tin phụ thân đến, ta sơ sài thu dọn một chút, che kín hết những vết thương rồi mới mở cửa cho phụ thân.

Cha thấy sắc mặt ta tái nhợt, vẫn không nhịn được mà thở dài.

"Mẫu thân con oán hận tất cả đều vì phụ thân, ngươi... đừng trách mẫu thân."

Chuyện giữa cha và mẹ, ta khi còn nhỏ cũng đã nghe qua. Người ta bảo rằng cha ta suốt ngày đi chinh phạt xa nhà, mẹ ta mang thai khó khăn vượt cạn một ngày một đêm, trong khoảnh khắc sinh tử cha ta cũng không kịp trở về, cuối cùng mới sinh ra được ta.

Vì thế bà khi nhìn thấy ta, không hề vui vẻ gì, luôn cảm thấy ta là ác ma muốn cướp đi mạng sống của bà.

"Cha ơi, nếu ngươi thương con, thì giúp con một việc."

Cuối cùng, ta cũng quyết tâm.

Ngày hôm sau, phụ thân dẫn ta cùng vào cung, tại Thiên Càn Cung gặp gỡ hoàng đế.

Hoàng đế thấy ta đến, đầu tiên là ngỡ ngàng, để xuống bản tấu chương trong tay rồi mới chậm rãi nói: "Thái tử trẻ tuổi nông nổi, mong gia quý của Lưu quan đừng để bụng."

"Thánh chỉ tứ hôn của hoàng gia quả thực không phải trò đùa, chuyện hủy hôn này, trẫm sẽ không truy cứu."

Hoàng đế muốn dùng cách xử lý nhẹ nhàng để làm lắng dịu sự việc, chỉ với vài câu đơn giản, đã xoá bỏ chuyện ta hủy thánh chỉ tứ hôn.

"Bệ hạ, thánh chỉ tứ hôn đã bị nữ tử thiêu hủy, hôn ước này, đã không còn có giá trị nữa."

Cha không ngờ ta lại thẳng thắn mang chuyện này ra nói, ngay cả hoàng đế cũng sửng sốt.

"Phá hoại thánh chỉ sắc phong, đó là hành vi khi quân phạm thượng." Hoàng đế híp mắt.

"Bệ hạ sáng suốt, người đầu tiên không kính trọng Hoàng thượng không phải là nữ tử mà là Thái tử."

"Thái tử trên phố nói rằng nhận nhầm nữ tử, không để ý đến mặt mũi nhà Lưu Thái uý. Nữ tử chưa cùng Thái tử làm lễ bái đường, vẫn là con gái của Lưu Thái Uý, tự nhiên phải giữ gìn mặt mũi cho nhà Lưu Thái Uý."

Ta bình tĩnh đối đáp, không hề sợ hãi uy nghiêm của hoàng đế.

"Nhưng lời của trẫm một khi đã nói ra, làm sao có thể thu hồi."

Hoàng đế suy nghĩ một lát, việc này Thái tử có lỗi trước nên dẫu sao cũng đuối lý.

"Bệ hạ ngày đó đã hứa với phụ thân ban cho nhà Lưu Thái Uý một ân huệ, như vậy, đổi một ân huệ khác cũng là có thể."

Hoàng đế nhíu mày, không ngăn cản ta nói.

"Nữ tử muốn xin một ân huệ từ bệ hạ, nữ tử sẵn lòng đến doanh trại quân đội chỉ huy chiến đấu."

Lời nói nặng nề rơi xuống, ta quỳ gối một chân nắm quyền, chờ đợi câu trả lời của Hoàng đế. Hoàng đế đứng dậy đi qua đi lại một hồi, hạt châu trong tay không ngừng xoay chuyển, có vẻ như đang cân nhắc điều gì.

Sau một hồi lâu, hoàng đế mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi có biết, triều đình ta từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ nữ tử chỉ huy quân đội chiến đấu."

"Bệ hạ anh minh, chính vì thế đây mới là ân huệ."

Ta đáp lại bình tĩnh trước nguy cơ, làm cho hoàng đế vui mừng rạng rỡ: "Lưu Thái Uý, nhà ngươi thật sự có một cô con gái tốt. Hoàng tộc của trẫm không thể có được cô con dâu này thực là một tổn thất".

"Ta ra chiếu chỉ, ba ngày sau ngươi hãy đến doanh trại quân đội phía Tây để nhậm chức, trẫm phong cho ngươi tước vị nữ anh hùng tướng quân ngũ phẩm, cho ngươi quyền tuyển mộ nữ quân nhân trong vòng một năm."

"Cảm tạ ân huệ của bệ hạ."

Ta cảm tạ hoàng đế, phụ thân được hoàng đế giữ lại, còn ta thì bước ra khỏi Thiên Càn Cung.

Nhìn lên bầu trời cao rộng, ta bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác tự do nhẹ nhõm. Bất chợt, trước mặt ta xuất hiện một vị khách không mời mà đến chặn đường ta đi.