Chương 11: Đe dọa

Hôm nay Lam Vệ Đằng hẹn y đến Úc Tâm Các lần nữa, y đang có ý định cắt đứt với gã bèn đồng ý gặp mặt. Từ sau hôm đó Lâm Dương Chi đã không còn đến chỗ y nữa, chỉ mới vài ngày trôi qua mà nỗi nhớ trong y càng thêm mãnh liệt. Y biết những hành động ngày ấy của mình đã khiến hắn hiểu lầm nhưng như vậy cũng càng tốt, để mai sau có chia xa cũng không đến mức nổi gió phong ba.

Đây là lần thứ đầu tiên y đến chốn này, nơi đây vừa như trà lâu vừa có một vài hoạt động kinh doanh hết sức kỳ quái, y chưa từng đến thanh lâu nhưng nhìn những cử chỉ của lớp người trong sảnh cũng lờ mờ nhận ra điều gì.

Song điều cần thiết của y là phải đi gặp người kia nói cho rõ ràng, tránh cho hiểu lầm tai vạ về sau, cũng tránh ảnh hưởng đến đường buôn bán của cha.

Bước vào gian phòng đã đặt trước, y không thấy Lam Vệ Đằng kia đâu mà trông thấy một người tóc hoa râm đang ngồi nhấp trà, không phải thừa tướng được mọi người bán tán khắp cùng ngõ hẻm ban nãy thì còn ai vào đây nữa.

Người nọ nghe thấy tiếng mở cửa cũng không có ý định ngẩng đầu lên mà chỉ khoác tay thị vệ thối lui ra ngoài, sau đó mới thong thả đặt chén trà xuống bày ra tư thế mời Vũ Hoài Thanh ngồi.

Vũ Hoài Thanh tuy không giỏi mưu sâu kế lược nhưng cũng biết Lam Vệ Đằng cố ý hẹn y ra đây là vì người trước mặt này.

Dù vậy lại càng khiến y thêm phần thấp thỏm. Y sao lại không biết Lam Dương Chi và Thừa tướng đối địch với nhau bao nhiêu lâu, nhưng đã lỡ phóng lao đành theo lao thôi, bởi giờ phút này y biết mình chẳng thể lui về được rồi.

Hôm nay y vận một bộ y phục màu trắng tinh tươm, tóc tai chải gọn, ông ta ban đầu khen y có cốt cách thi sĩ, lại khen y tài cao hiểu rộng, biết đối nhân xử thế. Y cũng phụ họa gật đầu đáp lễ. Thế nhưng lúc xoay tính làm sao để cáo biệt nhanh chóng thì Lam thừa tướng lại hỏi y một câu.

"Chẳng hay Vũ công tử cùng hoàng thượng là lưỡng tình tương duyệt?"

Y hốt hoảng mở to hai mắt, khϊếp sợ nhìn thừa tướng, chuyện này chỉ có những người bên cạnh Dương Chi và y biết, nay còn truyền đến tai ông ta, phải làm sao bây giờ...

"Vũ Hoài Thanh công tử đừng sợ, ta không có ý gì khác, chỉ là quan tâm đến chuyện tình cảm của hoàng thượng mà thôi."

"À..." – Y hoàn toàn bị á khẩu không thốt nổi một câu, sợ rằng mình lỡ nói lời nào sai sót sẽ dẫn đến tình thế không thể cứu vãn.

"Nữ nhi của ta được chọn vào cung làm hoàng hậu tương lai, ta thân là cha nó càng phải để tâm có đúng không Vũ công tử?"

Như sét đánh ngang qua tai, giờ thì y không còn ra vẻ bình tĩnh được nữa, Vũ Hoài Thanh đứng bật dậy, bàn tai giấu trong tay áo run đến đáng sợ, con ngươi co rút.

"Thừa tướng... Nói... Nói gì?" Tuy đã hạ quyết tâm sẽ buông tay nhưng cớ gì khi nghe thấy những lời này y không có cách nào giữ được bình tĩnh. Hóa ra tim vẫn đau đến thế.

"Ta nói Trúc Ly con gái ta nay mai đây sẽ lên chức mẫu nghi thiên hạ." Nói đến nước này, ông ta không mảy may giữ nét bình thản như trước, quyết định lột rõ mặt.

"Vũ Hoài Thanh công tử chẳng lẽ cho là hôm nay mời ngươi tới đây để hàn huyên hay sao?" Ông ta vừa nói vừa thổi nguội chén trà trên tay, hơi nóng nương theo sức gió phả lên khiến gương mặt thừa tướng trông không rõ vui buồn, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh thấu xương.

"Hoàng thượng là chủ nhân thiên hạ, làm việc gì cũng phải nghĩ đến muôn dân bá tánh, lẽ này công tử hẳn là hiểu rõ chứ?"

"Ta biết..." Điều này là cái gai cái dầm trong tim y bấy lâu nay, sao có thể không biết đây? Thế nhưng bị một người ngoài xen vào chuyện của mình khiến y không cam lòng, đang định phản biện đôi câu thì thừa tướng lại cắt ngang.

"Vậy thì chuyện hoàng thượng thật lòng yêu một nam nhân có phải nên đem ghi danh sử sách không? Công tử cũng biết ngươi chẳng có thế lực, chẳng có địa vị, cái danh tiếng thương nhân bao đời rách nát kia làm sao sánh được với dòng tộc Lam gia ta đây. Công tử thấy có đúng không?"

"Không..." Y muốn cãi lại, y muốn biện giải cho mình, cơ mà y có gì để hơn thua với người này đây? Mọi thứ ông ta nói không hề sai, luận về thân phận, gia tộc y chỉ có mỗi cái danh là thương nhân giao thiệp rộng rãi với triều đình, chỉ bấy nhiêu thôi vẫn là hữu danh vô thực.

"Đấy, Vũ Hoài Thanh công tử đây là không muốn trả lời hay không còn gì để nói. Trên ngôi cao có ta phù trợ hoàng thượng mới có ngày hôm nay, công tử yêu người thì nên thành toàn cho trách nhiệm của hoàng thượng." Nhác thấy lời mình đã có tác dụng, Lam Vệ thoáng buông tách trà xuống, đôi mắt sắc bén híp thành một đường mỏng chờ đợi câu trả lời từ phía đối phương.

Nào ngờ Vũ Hoài Thanh chợt lấy đâu ra dũng khí đứng bật dậy, y nhìn vào mắt ông ta thẳng thừng đáp trả: "Ta biết thừa tướng đại nhân suy nghĩ cho quốc gia đại sự, nhưng...người có sự lựa chọn của người, ông đừng nghĩ có thể một tay che trời."

Sắc mặt thừa tướng bỗng tối sầm lại, ranh con láo toét lại dám dạy đời ông ta, đến hoàng thượng còn phải kiêng kị ông ta vài phần. Tên nhóc này định rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt à?