Chủ nhiệm lớp đề nghị Từ Bất Châu tự tìm chỗ ngồi, cậu trực tiếp đi thẳng về phía Hạ Thiên.
Tim Hạ Thiên nhảy lung tung lộn xạ cả lên, giống y như một chú trâu đang kéo xe.
Cuối cùng, cậu ngồi bên cạnh Mục Hách Lan, phía sau lưng Hạ Thiên.
Mục Hách Lan là một chàng trai vóc dáng cao ráo hơi béo một tí, sau khi cậu ngồi còn bắt tay với cậu, hai người thoạt nhìn giống như đã trở thành bạn tốt của nhau.
Từ Bất Châu ngồi phía sau Hạ Thiên, chỉ cần cô xê dịch hay nhúc nhích một chút là có thể đυ.ng tới bàn của cậu.
Vốn dĩ thỉnh thoảng mệt mỏi vì nghe giảng, cô sẽ dựa vào cái bàn phía sau.
Từ Bất Châu vừa ngồi xuống, cái bàn phía sau tựa như biến thành một thứ gì đó thiêng liêng, cô một chút cũng không dám chạm vào.
Hạ Thiên cảm giác cái lưng biến thành sắt thép cứng rắn, tê rần cả sống lưng.
Nếu Từ Bất Châu ngồi phía sau cô một học kỳ, có lẽ sẽ chữa khỏi được tật xấu hơi cong lưng của cô.
Kiều Dược Dược ngồi cùng bàn cả ngày đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm Hạ Thiên, người đã biến thành "Người máy rò điện".
Sau giờ tan học, Từ Bất Châu cầm theo bóng rổ, mang túi xách màu đen lên, rời lớp học với vài cậu thiếu niên.
Khi cậu đi ngang qua người cô, còn mang theo một cơn gió.
Hạ Thiên ngửi được một hơi thở của cây tuyết tùng tươi mát nhưng lạnh lùng trên người cậu, đầu quả tim không nhịn được mà run rẩy.
Kiều Dược Dược chặn Từ Bất Châu ngoài hành lang, nói: "Nè nè! Chờ đã, cậu còn nhớ tớ không, lần trước ở trên xe buýt, bạn của tớ làm dơ quần áo của cậu, bộ quần áo đó đâu rồi?”
Từ Bất Châu nghiêng mặt, ánh mắt thờ ơ nhìn người đối diện: "Vứt.”
"À ~ tớ muốn nói là đưa cho bọn tớ giặt sạch cho cậu.”
Mục Hách Lan cười: "Này! Vừa đến đã giúp cậu giặt quần áo, Kiều đại đội trưởng của chúng ta mà cũng có giây phút trở thành cô gái nhỏ à.”
Kiều Dược Dược tự nhiên cười đùa với họ: "Tớ thì không đâu, nhưng mà em bé nhà bọn tớ thì có thể nha.”
Dứt lời, cô nàng quay đầu lại nhìn Hạ Thiên đang nằm trên cửa sổ lén lút quan sát.
Cô gái nhỏ chỉ để lộ đôi mắt mèo, thấy Kiều Dược Dược nhìn qua, vội vàng lảng tránh, giấu mặt vào tường.
“Quần áo đã vứt rồi, vậy… có cần đền không ?”
Từ Bất Châu dùng đầu ngón tay đặt lên bóng rổ, tùy ý mà xoay nó vòng vòng: “Không ép.”
Ý là, đền đương nhiên sẽ nhận, không đền cũng không miễn cưỡng.
“Không hổ là Từ Bất Châu, rộng lượng như vậy! Vậy cho tớ nói lời xin lỗi!” Dứt lời, Kiều Dược Dược duỗi tay muốn vỗ vỗ ngực Từ Bất Châu như những người anh em.
Nào ngờ, thiếu niên phản ứng nhanh nhẹn, bỗng dưng chế trụ cổ tay của cô nàng, lực đạo kinh người, đau đớn kêu to: “Đau, đau!”
Cậu không khách khí mà đẩy Kiều Dược Dược ra, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt kết thành một tảng băng mỏng: "Không động tay động chân.”
"Rồi rồi! Hiểu rồi.” Kiều Dược Dược biết tính cậu nóng nảy, khó chịu mà xoa xoa tay, bĩu môi nói: "Chỉ muốn nói xin lỗi với cậu thôi.”
Từ Bất Châu gác khuỷu tay lên hành lang, đáy mắt hiện lên tia trêu chọc: “Đương sự cũng không có ở đây, nói xin lỗi gì chứ.”
Kiều Dược Dược vui vẻ, vội vàng nói: “Chờ chút, tớ kêu người tới liền!”
Dứt lời, cô nàng vọt vào lớp học như một cơn gió, bắt lấy Hạ Thiên đang muốn chạy trốn: “Em bé, cơ hội tới!”
“Cái gì chứ!” Hạ thiên như bị kí©h thí©ɧ, giãy giụa muốn chạy thoát: "Thả ra, thả tớ ra!”
"Nè, mấy ngày nay cậu cứng đơ như người máy, tớ còn không nhìn ra sao, mau lên, người ta sắp đi rồi.”
“Không! Không đi.”
“Đừng sợ, chỉ là nói lời xin lỗi mà thôi, chẳng lẽ cậu làm dơ quần áo của người ta thì không xin lỗi sao, lễ phép đâu?”
"Cậu đừng kéo tớ, cậu buông tớ ra trước đã.”
Kiều Dược Dược thả lỏng tay ra, cô chỉnh chỉnh lại tóc, lại dùng tay lau lau mồ hôi trên mũi, hít sâu, quyết tâm đi về phía cửa lớp học.
Trái tim đập như đánh trống, càng đến gần, tiếng trống càng nhanh…
Cuối cùng, cô cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, đẩy cửa bước ra.