Chương 3

Rất nhanh sau đó, xe buýt đã cập bến, Kiều Dược Dược lên xe, "tích tích" quẹt thẻ hai lần. Cô nàng thấy trong góc của hàng cuối xe còn hai ghế trống, sợ người khác chiếm mất, cô nàng vội túm lấy Hạ Thiên chạy ra hàng sau: "Mau lên!"

Xe buýt khởi động, Hạ Thiên bị cô ấy kéo, loạng choạng mà bước đi, không cẩn thận va phải một người.

Trên xe buýt ngập tràn mùi xăng và mùi linh tinh. Trái lại, hương thơm của mùi gỗ và tuyết tùng trên người người đàn ông lập tức tràn ngập hơi thở của mùa hè.

Nó hơi giống mùi gỗ thông cháy trong ngày tuyết rơi, mang theo chút hương lạnh lùng, yên tĩnh và tĩnh lặng, trong trẻo và sạch sẽ.

Hạ Thiên ngẩng đầu, đυ.ng phải đôi mắt đen láy như hổ phách của một người thanh niên.

Đôi mắt đó hẹp và toả ra khí chất lạnh lùng, khi cậu nhìn chằm chằm vào ai đó sẽ khiến cho người khác cảm nhận rõ ràng hơn.

Tựa như những lớp rêu xanh sau mưa, trong trẻo.

Trong đám người đông đúc, cậu cao và gầy đến mức khi nhìn cô gái vừa lao vào vòng tay mình, chiếc cằm nhọn hoắt của cậu hơi hạ xuống.

Ngay sau đó, hai người đồng thời phát hiện...

Những giọt máu chảy ra từ cánh tay của Hạ Thiên thấm vào chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ của cậu.

Màu đỏ tươi bắt mắt.

Hạ Thiên mở to hai mắt, trong nháy mắt tim dường như đã ngừng đập.

...

Đúng lúc này, một giọng nữ lanh lảnh từ phía sau truyền đến: "Này, cô bị sao vậy, tự nhiên lại chui vào trong lòng bạn trai của tôi, sao dám làm vấy bẩn quần áo của anh ấy hả!"

Hạ Thiên nhìn lên, cô thấy một cô gái với mái tóc thẳng, dài bên cạnh người thanh niên, cô ta đang nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ.

Son môi màu đậu đỏ của cô ta trông thật tự nhiên, rất tuyệt.

"Thật, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

"Tôi sẽ trả tiền bồi thường..."

Hạ Thiên không nói thêm một lời, cô chợt phát hiện mình không có cách nào để bồi thường, cô không có tiền để bồi thường.

Chính vào lúc này, Kiều Dược Dược đã chạy tới, chống nạnh và nói: "Cô đang làm gì vậy! Bạn tôi không cố ý."

"Quần áo bẩn hết rồi! Nhìn đi, cô biết bạn trai tôi mua một bộ quần áo hết bao nhiêu tiền không!"

"Nhiều tiền lắm, cứ trả là được chứ gì! Hung dữ làm cái gì!"

"Liệu cô có bồi thường nổi không? Chảy máu thế này mà cũng không biết đến bệnh viện, trên xe buýt còn chạy lung tung lộn xộn! Thật ghê tởm."

"Này! Chảy máu có gì ghê tởm! Mỗi tháng cô đều chảy máu, cô không thấy ghê tởm hay sao!"

Hai cô gái cũng hung hăng như nhau, ngay lập tức họ đã mở ra cuộc cãi vã.

Từ Bất Châu không nói lời nào, ánh mắt thản nhiên nhìn Hạ Thiên.

Khuôn mặt tái nhợt của cô đang đỏ bừng vì xấu hổ, cô trốn sau lưng cô gái hung dữ kia, đôi mắt đen cụp xuống, với vẻ hoảng sợ như một con vật nhỏ, cô dùng hết sức để kéo Kiều Dược Dược lại.

Cảm giác được Hứa Bất Châu đang nhìn mình, cô cẩn thận ngước mắt liếc cậu một cái.

Đôi mắt đen láy của cậu tựa như lốc xoáy, dường như muốn hút hết mọi thứ xuống vực sâu.

Mặt Hạ Thiên lại càng đỏ hơn, hoảng sợ tránh đi và vô cùng lúng túng.

“Lương Gia Di.” Chàng thiếu niên quay đầu, tỏ vẻ không kiên nhẫn liếc nhìn bạn nữ bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng ——

"Câm miệng."

"Nhưng tôi…"

Lương Gia Di muốn nói thêm gì đó, nhưng khi vừa nhìn lên, cô ta đã thấy khuôn mặt chán nản và thiếu kiên nhẫn của chàng thanh niên.

Cô ta lập tức im lặng, trong lòng ngập tràn vẻ bất bình.

Hứa Bất Châu đi ngang qua Hạ Thiên, đi thẳng đến cửa sau xe, chuẩn bị xuống ở bến tiếp theo.

Lương Gia Di vội vàng đi theo, nắm lấy tay cậu, quyến rũ nói: "Vẫn chưa đến trạm xe mà, chúng ta cùng đi xem phim đi?"

Từ Bất Châu lạnh lùng rút tay lại, điều này khiến cô ta hơi hoảng hốt: “Từ Bất Châu…”

"Tôi nói rồi, ở bên cạnh tôi thì cũng được, nhưng phải im lặng, không được thì cút ra ngoài."

Giây tiếp theo, cửa mở ra.

Chàng trai vô cảm bước xuống xe, mưa rơi xối xả, thấp thoáng bóng dáng tấm lưng mờ mịt và lạnh lẽo.

Chỉ còn lại Lương Gia Di ngơ ngác đứng ở cửa, hai mắt đẫm lệ, tức giận quay đầu lại nhìn Hạ Thiên và Kiều Dược Dược.

...

Kiều Dược Dược nhún vai, tỏ vẻ cô nàng không nhận lỗi, sau đó dẫn Hạ Thiên đến ghế sau của xe.

"Thực sự là một màn kịch lớn, Từ Bất Châu đã chia tay tại hiện trường, tại sao nó không được quay lại nhỉ hahaha."

"Cậu biết cậu ấy à?" Hạ Thiên nhìn Kiều Nguyệt Nguyệt.

“Từ Bất Châu, không ai không biết, đừng nói là cậu không biết đấy nhé.” Kiều Dược Dược giúp cô ấy lau máu bằng khăn giấy, và coi đó là điều hiển nhiên: “Cậu ấy được công nhận là một nam khôi của Trường trung học số 1 Nam Du, xuất thân gia thế hiển hách, hơn nữa còn là người đạt được vô số các giải thưởng vật lý hóa học, dường như đã đạt đến cấp độ cầm mỏi tay các thể loại bằng cấp.”

"Tớ biết cậu ấy, nhưng không rõ."

"Nếu một cô gái tốt như cậu mà lại biết rõ về cậu ta... thì khổ lắm."

Kiều Dược Dược nhìn Lương Gia Di đang khóc trước mặt cô, "Nhìn cô ấy mà xem, tớ biết rằng người đàn ông này không phải là một con chim tốt. Cậu ta có tiền sử hành hạ chó vài năm trước, và đã bị đình chỉ học nửa năm. Người ta nói cậu ấy đã ra nước ngoài để chữa bệnh."

Cô ấy chỉ vào não của mình, ngụ ý rằng não bộ của đối phương không được tốt.

"Nhưng điểm cậu ấy đạt được lại rất cao."

Mỗi lần kết quả thi được công bố, vị trí đứng đầu của Từ Bất Châu là không thể lay chuyển, và anh đã trở thành một tượng đài như một vị thần mà không ai có thể vượt qua ở trường trung học số 1 Nam Du.

“Đúng vậy, cha mẹ của cậu ấy đều là tinh hoa trong ngành, cho nên chỉ số thông minh của cậu ấy hẳn là sẽ không thấp.” Kiều Dược Dược hóng được mà kể lại: “Gia đình có bối cảnh không tệ, cũng không phải người bình thường có thể chọc đến được, cho nên cũng coi như loại sự tình xấu xa kia, trên mạng rất nhiều tạp nham, gia đình cũng chỉ giải quyết xong trong phút chốc, chậc chậc, có tiền thật đúng là không thể kiểm soát được..."

Thật vậy, như chúng ta đều biết, Từ Bất Châu là một đứa con hoang, và cái mác của cậu là một công tử ăn chơi phung phí.

Hạ Thiên cúi đầu nhìn vết mèo cào trên tay, ký ức quay về mùa hè hai năm trước.

Hứa Bất Châu

Anh hùng của cô.

——

Tác giả có chuyện muốn nói:

Một lần nữa, đây là một kết thúc tồi tệ, một kết thúc bi thảm,

Vào nhầm tưởng đồng bọn kết he, có thể rời đi kịp thời.

Các chương đa số đều vô cùng ngọt ngào, chỉ có hai chương cuối là ngược, nếu không muốn xem kết cục cuối cùng, đừng đọc hai chương cuối.

【nam chính không có ngược đãi động vật, cũng không phải trai hư. 】

Kết cục cuối cùng có khác với trên văn án, bởi vì kết cục có xoay ngược lại

Một cô gái nhỏ chạy thoát, phá kén, nhớ lại chuyện xưa.