Chương 46: Tên lừa đảo thối tha không biết xấu hổ
Cả đời Lưu Ngạn cũng chưa từng nghe những lời nào hạ lưu như vậy, cho nên nhất thời anh chưa thể phản ứng lại được. Lăng Vân Đoan nói xong, mặt không chút ngại ngùng buông anh ra, cầm một ly trà đi ra ngoài. Chờ đến khi trong phòng bếp vang lên tiếng bát vỡ, thì đã là một lúc sau rồi.
Lưu Tư Bách và Lăng Tiểu Lưu nghe tiếng động, một trước một sau chạy tới, bám ở cửa hỏi anh: “Bố, bố sao thế?”
Tay Lưu Ngạn vẫn còn run rẩy, cố gắng nhặt mấy mảnh vỡ lên vứt vào thùng rác, anh ngẩng đầu muốn cười với hai đứa nhóc, nhưng cảm giác là mình còn muốn khóc hơn: “Không, không sao, bố trượt tay thôi.”
Lưu Tư Bách nhìn anh một hồi, nói: “Mặt bố đỏ quá, bố bị ốm à?”
Lăng Tiểu Lưu nghe anh trai nói vậy, vội vàng nói tiếp: “Chú đừng ốm —”
Lưu Ngạn đứng lên rửa tay, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Bố không sao, hai đứa không phải lo, về phòng chơi đi.”
Hai đứa nhóc vừa đi, chân Lưu Ngạn mềm nhũm, không đứng dậy nổi, ngồi xổm trên mặt đất.
Những lời Lăng Vân Đoan vừa nói cứ luẩn quẩn bên tai anh, không ngừng vọng đi vọng lại khiến anh muốn bịt tai lại. Những lời như thế đủ làm cho người ta xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố, Lưu Ngạn cũng không hiểu một người văn nhã như y sao có thể nói ra được.
Hai người đàn ông, hai người đàn ông…. Có thể làm được gì? Làm chuyện hạ lưu gì? Lưu Ngạn cởi tạp dề ra, muốn đi thư phòng tìm Lăng Vân Đoan tính sổ, đến trước cửa rồi lại không dám bước vào. Sẽ không…Sẽ không có chuyện gì thật chứ?
Anh không đi tìm người, thì người sẽ tới tìm anh.
Lăng Vân Đoan cầm mấy tờ quảng cáo, vẻ mặt đứng đắn ngồi bên cạnh Lưu Ngạn: “A Ngạn, đây là tư liệu của mấy lớp học bổ túc sáng nay anh tìm được. Em xem thử xem, nếu có chỗ nào thích hợp thì chúng ta đưa Tiểu Bách đi học.”
Nhắc tới con trai, Lưu Ngạn liền quăng các chuyện khác ra sau, nhận mấy tờ quảng cáo cẩn thận nghiên cứu. Lăng Vân Đoan ở bên cạnh nói: “Anh đã lọc qua một lượt rồi, những chỗ nào xa nhà quá đều bỏ hết. Mấy chỗ này đều gần nhà, thời gian cũng thoải mái, bình thường khi tan ca anh có thể đi đón Tiểu Bách.”
Lưu Ngạn gật gật đầu, cẩn thận xem lại một lần nữa: “Em thấy cũng không tồi, vấn đề là Tiểu Bách phải thích mới được.”
Lăng Vân Đoan nói: “Đương nhiên rồi, vừa hay chiều nay anh rảnh, chúng ta đưa con đi xem một lượt.”
Vì thế buổi chiều bốn người nghiêm chỉnh chạy qua một lượt các trung tâm bổ túc. Đầu Lưu Ngạn bị nhồi đủ các loại “lớp sơ cấp”, “lớp trung cấp”, “lớp chuyên sâu”, nhắm mắt vào là thấy miệng của mấy thầy giáo tiếp đón ở các trung tâm mấp máy, thế nên mấy quả bom nguyên tử Lăng Vân Đoan quẳng lúc giữa trưa tạm thời cho sang một bên.
Buổi tối ăn uống tắm rửa xong xuôi, Lưu Ngạn xoa xoa cổ đi vào phòng, thấy Lăng Vân Đoan đã ở, y ngồi quay lưng ra ngoài, không biết đang mân mê cái gì.
Lăng Vân Đoan nghe thấy Lưu Ngạn bước vào, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “A Ngạn, khóa cửa lại.”
Lưu Ngạn ngoan ngoãn làm theo, sau mới hỏi: “Anh làm gì đấy?” [a Ngạn thật ngây thơ quá đi, cái hành động này gọi là gì nhỉ:..?à ra rồi - là: cừu non tự dân mình vào miệng sói đói]
“A Ngạn, em thích táo hay ô mai?”
“Ừm…. Em vẫn thích chuối tiêu hơn, anh hỏi làm gì?”
Lăng Vân Đoan lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc nói: “Không có chuối tiêu, đành ủy khuất em vậy. Anh thích táo, hay mình dùng táo đi.” – Y nói xong quay sang Lưu Ngạn vẫy vẫy gói gì đó nho nhỏ trong tay.
Lưu Ngạn là người thành thật, sống hơn ba mươi năm cũng không đến mức không biết ‘áo mưa’ được đóng gói thế nào. Thân thể anh nhận được tín hiệu nguy hiểm nhanh hơn cả đại não, vội vàng lùi về sau, muốn mở cửa đi ra ngoài.
Lăng Vân Đoan nhanh hơn anh, chỉ vài bước đã đến phía sau anh, một tay tóm lấy tay anh đang đặt lên nắm cửa, một tay ôm lấy thắt lưng anh kéo mạnh, cả hai cùng ngã xuống giường.
Lưu Ngạn vùng vẫy muốn thoát ra, Lăng Vân Đoan ghé sát vào tai anh thì thầm: “A Ngạn, em đừng ầm ĩ, để bọn nhỏ nghe thấy bây giờ.”
Lưu Ngạn đỏ mặt căm giận trừng mắt với y, loại thời điểm này, ai mới là người ầm ĩ?!
Lăng Vân Đoan vươn người liếʍ liếʍ môi anh, nói: “Cửa cũng là do em khóa, A Ngạn, em còn muốn chạy đi đâu?”
“Đó là anh bảo em khóa! Ai biết anh, anh….”
Lăng Vân Đoan chậm rãi nói: “Cho nên mới nói em ngốc. A Ngạn ngốc, những lời trưa nay anh nói em quên rồi sao? Thế này không tốt đâu.”
Lưu Ngạn nghe xong ngây
người ra một chút, sau đó càng giãy dụa kịch liệt để đứng lên, trên mặt dường như cũng sắp bốc hơi rồi: “Anh, anh buông em ra. Em không chơi với anh!”
Lưu Ngạn tuy gầy nhưng không hề yếu. Lăng Vân Đoan phải mất một lúc mới có thể miễn cưỡng chế áp anh, thấy anh vẫn còn muốn giãy dụa, y hù: “Em nghe xem, bên cạnh có phải có tiếng động không? Bọn nhỏ bị em đánh thức đấy.”
Lưu Ngạn quả nhiên an tĩnh lại, nghiêng tai nghe ngóng một lúc, nghe thấy một chút âm thanh không rõ ràng. Anh nhíu mày muốn tập trung nghe kĩ hơn, lại cảm giác ngực mình lành lạnh. Cúi đầu, anh phát hiện áo ngủ đã bị cởi hết nút, phân nửa phần ngực đã bị lộ ra ngoài.
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ khuôn mặt đang trợn mắt há mồm của ai kia: “A Ngạn? Em choáng à?”
Lưu Ngạn ngây ngây ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn y: “Anh… anh muốn làm gì?”
Lăng Vân Đoan phì cười, đã như vậy rồi còn hỏi y muốn làm gì sao?
Lưu Ngạn còn nói: “Chúng ta đều là đàn ông, anh như vậy… Như vậy….”
“Như thế nào?” – Lăng Vân Đoan cúi đầu hung hăng cắn môi anh, nói – “Hôn em? Cắn em? Hay làm gì khác? Cho nên anh đã bảo mà, em ngốc ngốc không hiểu lại còn cậy mạnh. Anh nói em không thông, em tự nghĩ lại không ra, vậy anh trực tiếp ‘làm’ cho em xem. Thế đã được chưa?”
Nhân lúc Lưu Ngạn chưa phản ứng kịp, y nhanh chóng kéo quần anh ra, chỉ để lại mỗi quần con. Lúc này y cũng không đè lên người anh nữa, bị lột như vậy, có cho tiền anh cũng không dám chạy ra ngoài.
Lưu Ngạn ai ai kêu giữ chặt quần áo của mình, nhưng không được, đành phải nắm chặt chiếc quần duy nhất trên người mình, chui vào chăn.
Lăng Vân Đoan vuốt ve mặt anh, cười nói: “Rất tự giác.”
Lưu Ngạn quấn chăn trừng mắt với y, không hề có tự giác là bản thân tự leo lên bàn ăn, nằm gọn trong đĩa, chỉ chờ người thưởng thức.
Lăng Vân Đoan đứng lên chậm rãi cởϊ qυầи áo, Lưu Ngạn trừng mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lại rụt đầu vào chăn nhưng bị Lăng Vân Đoan kéo chăn lên lôi ra.
“Anh là —- ưm ưm….”
Lăng Vân Đoan cũng chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ trên người, ôm chặt lấy Lưu Ngạn. Đầu lưỡi y càn quấy trong miệng anh, tay thì nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn thắt lưng anh.
Rõ ràng trong phòng bật điều hòa, nhưng Lưu Ngạn thấy càng lúc càng nóng. Anh bị Lăng Vân Đoan ôm đến khó chịu, cố dùng sức đẩy y ra,
đột nhiên bị đánh một cái vào mông, không đau, nhưng tiếng “tét” vang lên làm cho anh thấy sợ hãi.
“Làm gì —-”
Lăng Vân Đoan không để ý đến anh, mà còn dùng bàn tay vừa đánh anh kia mạnh mẽ bóp bóp mông anh.
Trong mắt Lưu Ngạn tràn đầy hơi nước, bình thường Lăng Vân Đoan nói nhiều khiến anh thấy rất phiền, không nghĩ tới lúc y không nói lời nào lại khủng bố như vậy. Anh cẩn thận vỗ vỗ vai lăng Vân Đoan, nói: “Anh đứng lên được rồi, nóng.”
Lăng Vân Đoan ngẩng đầu, nhìn anh một cái, tiện thể cắn một phát lên ngực anh. Lưu Ngạn không dám nói, bi thảm cúi đầu, một dấu răng hiện rõ trên khuôn ngực anh.
Lăng Vân Đoan cũng thấy là mình xuống tay hơi nặng, lại liếʍ liếʍ vết cắn vừa rồi, lưu lại trên vết cắn một lớp sáng bóng.
Lưu Ngạn hổn hển: “Anh muốn làm gì?”
Lăng Vân Đoan mỉm cười, nhưng nụ cười đó làm cho Lưu Ngạn thấy âm u, cũng không biết y lấy ở đâu ra một tuýp thuốc giống như kem đánh răng, bóp một ít ra tay. Bàn tay đó biến mất khỏi tầm mắt Lưu Ngạn, vươn đến phía sau anh, qυầи ɭóŧ của anh không biết đã bị lột ra từ lúc nào, ngón tay chạm ngay vào cửa bí huyệt.
Cả người Lưu Ngạn cứng ngắc, đầu anh như có pháo hoa nổ bùm một cái, rất nhiều thứ được sáng tỏ. Anh đạp Lưu ngạn ra, quấn chăn quanh người lùi về sát tường, bộ dáng thê thảm như cô gái nhà lành bị ác bá làm hại.
Lăng Vân Đoan vỗ vỗ giường, nói: “Lại đây.”
Cả cục chăn run rẩy, Lưu Ngạn lắc đầu.
Lăng Vân Đoan nói tiếp: “Em ngoan ngoãn lại đây, anh cam đoan sẽ nhẹ nhàng. Em xem, chúng ta gây ra tiếng động lớn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bọn nhỏ.”
Lưu Ngạn vẫn lắc đầu như trước.
Lăng Vân Đoan cười cười, đứng lên: “Em không lại thì anh qua đó, dù sao cũng không khác nhau là mấy.”
Chăn bị kéo ra, Lưu Ngạn vẫn còn cố gắng giãy dụa: “Anh là kẻ lừa đảo, anh lừa người! Em không làm!”
Lăng Vân Đoan nhanh chóng giữ chặt lấy anh, cười: “Anh lừa em khi nào? Anh đã nói rõ ràng với em rồi còn gì, muốn tiến vào thân thể em. Đó là do em không hiểu được, sao có thể trách anh.”
Lưu Ngạn đỏ mắt, không có khí thế gào lên: “Ai biết… Ai biết lại thế này!”
Lăng Vân Đoan chậm rãi đè người xuống: “Ngoan, giờ chẳng phải đã biết sao.”
***************************************
Sáng hôm sau, Lưu Ngạn không dậy nổi.
Lăng Tiểu Lưu cắn miếng bánh mì khô khốc, bĩu môi nói: “Bố, sao chú không dậy được?”
Tâm tình Lăng Vân Đoan vô cùng tốt, cười tươi rói: “Tối hôm qua chú ngã từ trên giường xuống, bị trẹo lưng.”
Trong phòng Lưu Ngạn mắt đỏ hồng cắn chăn, cả người chỗ nào cũng như muốn rời ra, âm thầm nghiến răng chửi rủa: “Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo thối tha không biết xấu hổ…..”