Chương 18: Tình Cảm Có Thể Mua Được Bằng Rất Nhiều Tiền - 2

Sau hai tiếng gõ, chẳng nghe động tĩnh nên tôi liền sực nhớ ra và tiến đến phòng của Hoàng Thiên.

Đúng như tôi đoán, hai mẹ con họ đang nói chuyện cùng nhau. Qua cánh cửa khép hờ, tôi nghe loáng thoáng tiếng bà căn dặn anh đừng làm ông nội giận và cũng đừng cãi cọ, to tiếng với Hoàng Thuận. Và tôi thấy đôi chân mày Hoàng Thiên nhíu lại, mặc dù chỉ trong vài giây rồi giãn ra.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho tôi mường tượng được tâm trạng của anh. Có phải anh đang rất áp lực vì bị kiềm kẹp từ nhiều phía không?

Nhìn sắc mặt người khác và nhún nhường tất cả là điều mà tôi không nghĩ một người như anh sẽ chịu làm. Trong mắt tôi, anh ngang tàng, không sợ điều gì cả, thích gì làm đó, thích gì nói đó. Cũng có thể là khi đối diện với người có cấp bậc, địa vị cao hơn mình thì anh sẽ tỏ thái độ khác.

Biết rõ bản thân không nên vào trong lúc này nên tôi bưng ly nước sang phòng bà, đặt trên bàn rồi lui xuống nhà bếp, vừa sắp xếp lại mấy hũ gia vị cũng là vừa để đợi Hoàng Thiên.

Còn nhớ những ngày đầu, khi mới về đây sống, tôi giữ kẽ lắm, chẳng dám tùy tiện vào phòng hai mẹ con họ. Dọn dẹp, lau chùi cũng canh lúc họ đang hiện diện mới dám lủi vô.

Thế nhưng, bà Ngọc Minh đã bảo tôi cứ xem nơi đây là nhà mình, thế là ngày tháng sau này, tôi xem nó như nhà mình thật, ngóc ngách nào tôi cũng tự do ra vào.

- Đi thôi Mỹ Trân.

Tiếng gọi của Hoàng Thiên khiến tôi suýt chút làm rơi hũ muối. Quay đầu lại, tôi thấy hai mẹ con anh đang đứng cùng nhau.

Ngay lập tức, tôi dùng đầu ngón cái, xoay chuyển cho viên kim cương quay vào lòng bàn tay. Bà Ngọc Minh rất tinh ý, tôi sợ bà ấy sẽ nhận ra giá trị của chiếc nhẫn, tôi sợ bà sẽ cho rằng tôi dụ dỗ con trai bà, vòi quà từ anh.

- Cháu đưa anh Hoàng Thiên ra sân bay rồi sẽ về ngay ạ. – Tôi nhìn bà, khẽ nói.

- Ừ, Hoàng Thiên có nói với cô rồi. Cũng cần có người trông hành lý lúc nó đi vệ sinh này nọ chứ.

Nghe bà nói vậy, tôi cũng thở phào. Hóa ra, bà chủ tưởng Hoàng Thiên lôi tôi theo làm tà lọt, trông hành lý. Tôi còn đang lo bà nghĩ khác đi. Chuyện anh hay chọc ghẹo, tán tỉnh tôi, bà hoàn toàn không biết.

Chiếc taxi đưa hai chúng tôi rời khỏi khu villa và thẳng đến sân bay Tân Sơn Nhất. Những ánh đèn hai bên đường trôi qua khung cửa kính gợi cho tôi nhớ đến cái ngày một thân một mình lên Sài Gòn tìm kiếm tương lai.

- Em đang nghĩ gì vậy?

Giọng nói ấm áp của Hoàng Thiên kéo tôi về với thực tại. Nhận ra anh đang nắm tay mình, tôi liền rụt lại, vờ gãi ngứa.

- Không có gì, phố đêm đẹp quá. – Tôi cười gượng, đáp lời.

Bầu không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng suốt quãng đường còn lại. Hoàng Thiên không nhìn tôi nữa, nghiêng người nhìn sang bên kia đường.

Góc nghiêng thần thánh của anh hại trái tim tôi hẫng mất một nhịp. Chỉ ước giá như anh có thể đứng đắn và trưởng thành trong chuyện tình cảm thì có lẽ tôi chẳng ngần ngại mở lòng đón nhận thử xem sao.

Tôi thật sự rất sợ mình biến thành món đồ chơi trong tay anh, bị anh xoay vòng, xong chán rồi bỏ vào sọt rác.

Đến khu vực ga đi quốc tế, tôi ngồi trên băng ghế chờ trong khi Hoàng Thiên đi làm thủ tục. Lát sau, anh quay lại, ngồi cạnh bên tôi.

Chẳng hiểu sao giây phút này tôi bồi hồi quá, cứ như sắp tiễn người yêu vậy. Cùng lắm, tôi và anh chỉ là phát sinh quan hệ ngoài mong muốn, không chủ ý, không tình cảm lứa đôi, vậy thì cảm giác này là gì nhỉ? Chẳng lẽ vì viên kim cương năm tỷ sao?

Cuối cùng, giờ chia tay cũng đến, khi bảng điện tử hiển thị chuyến bay đến Mỹ sắp khởi hành thì Hoàng Thiên cũng rời ghế.

Tôi lật đật đứng lên, nhoẻn cười thay cho lời chúc thượng lộ bình an bởi có cục gì đó đang chắn ngang cổ họng khiến tôi chẳng thốt nên lời.

- Anh đi nhé. Anh sẽ cố gắng về bên em sớm.

- Anh nói gì vậy? Anh cứ làm như thể tôi là tình nhân của anh không bằng. – Tôi quay mặt sang hướng khác, làu bàu.

- Chỉ cần em gật đầu thì sẽ là như vậy mà.

Trong lúc tôi còn chưa kịp quay sang nhìn biểu hiện trên mặt Hoàng Thiên thì anh đã vội vàng đặt lên má tôi một nụ hôn. Nụ hôn như những người thân trao cho nhau, trong sáng, không hề có dư hương của du͙© vọиɠ.

- Anh yêu em, Mỹ Trân.

Sau khi ghé vào tai tôi, thì thầm, Hoàng Thiên cất bước rất nhanh, nhanh đến nỗi khi tôi có thể cử động thì bóng lưng anh đã khuất giữa dòng người nhộn nhịp.

Chắc tôi bị bệnh rồi, sao đột nhiên tôi thích anh thế này? Viên kim cương bự kia đã thao túng tâm lý tôi mất rồi.