- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Anh Trưởng Thành
- Chương 17: Tình Cảm Có Thể Mua Được Bằng Rất Nhiều Tiền - 1
Ngày Anh Trưởng Thành
Chương 17: Tình Cảm Có Thể Mua Được Bằng Rất Nhiều Tiền - 1
Tôi đưa mắt nhìn tên chủ đẹp trai, giàu có đang đứng đối diện mình. Trời ạ, sao tôi thấy anh ta đẹp trai quá mức cho phép thế này. Người gì vừa cao ráo, vừa săn chắc, mắt, môi, mũi đều tinh xảo, còn thông minh, giỏi giang và sát gái nữa.
Không ngờ có một ngày, tôi bị năm tỷ làm cho mụ mị đầu óc, thích người mình từng ghét cay ghét đắng đến mức muốn ôm lấy mà tỏ lòng cám ơn.
Vẫn biết chiếc thẻ đen hôm trước có giá trị hơn nhưng chiếc nhẫn này vốn mang ý nghĩa rất khác, hơn nữa, Hoàng Thiên tặng nó cho tôi khi mà giữa cả hai đã phát sinh quan hệ thân xác.
Ít ra, anh không giống những người đàn ông mà tôi từng biết, lên giường rồi liền ngó lơ, bỏ bê, thậm chí là trốn tránh người con gái mà họ từng theo đuổi.
Anh đã đòi chịu trách nhiệm, vẫn nói yêu tôi và giờ là tặng cho tôi món quà quý giá này. Tuy không thể nắm bắt tâm tư anh nhưng tôi đã bị anh làm cho lay động.
- Mỹ Trân à, số tiền thâm hụt của SunshineBank là số tiền lớn, chiếc nhẫn này không đủ đắp vào đâu. Hơn nữa, đây là tiền riêng của anh, không liên quan đến quỹ ngân hàng.
Như đoán biết được những băn khoăn trong lòng tôi nên Hoàng Thiên cất tiếng giải thích. Tôi không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Chẳng ngờ lần đầu được đeo nhẫn kim cương lại là một viên kim cương tận mười carat.
- Lát nữa giúp anh soạn ít quần áo nhé. Đêm nay anh bay rồi.
- Không phải cuối tuần anh mới bay sao? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Đi sớm về sớm. Anh còn có việc riêng nữa, không chỉ sang thăm ông nội.
- Được, giờ tôi đi xếp đồ cho anh luôn.
Nhanh như chớp, tôi quay đầu toan chạy đi nhưng Hoàng Thiên đã nhanh hơn. Anh nắm lấy tay tôi, giữ lại rồi đột ngột ôm trọn tôi vào lòng.
Tôi đứng đơ như khúc gỗ, cảm nhận được làn hơi ấm từ anh đang lan sang lưng mình và hơi thở thơm hương bạc hà phả nhẹ vào vành tai phải.
- Trông em có vẻ mong chờ việc anh rời khỏi nhà nhỉ?
- Đúng vậy. À.. à không.. không phải. Không phải anh nói anh sắp bay sao? Tôi sợ không chuẩn bị kịp.
Tiếng thở dài của Hoàng Thiên vang nhẹ sau câu chống chế của tôi. Anh buông tay, thả tôi đi và lẽo đẽo theo tôi xuống lầu.
Những lúc anh nghiêm túc thế này, tôi cũng chẳng ghét bỏ gì anh, sao anh lại không thể giữ cái bộ dạng này qua ngày qua tháng chứ?
- Anh muốn mặc bộ nào? Sơ mi màu gì? – Tôi mở tung cánh cửa tủ lớn, mời anh chọn như thể bản thân là một cô nhân viên bán hàng chuyên nghiệp.
- Em chọn đi. Bộ nào khiến anh trở nên đẹp trai ấy. – Hoàng Thiên vẫn cắm đầu vào điện thoại, hờ hững đáp.
- Anh đẹp sẵn rồi, mang bao bố cũng đẹp.
Tôi nói nhỏ rồi tự mình chọn lấy năm bộ đồ vest, cà vạt, vớ, bao tay, mũ len, mấy chiếc áo dạ dáng dài, áo len ghi lê, hai đôi giầy tây và vài bộ quần áo mang ở nhà cho anh.
Mùa đông ở Việt Nam chỉ là những cơn gió se lạnh nhưng ở Mỹ thì không như vậy, tuyết rơi trắng trời, lạnh đến cắt da cắt thịt.
Trước đây, khi ba tôi còn làm ăn được, tôi đã từng cùng ba mẹ du lịch đến đó. Khoảng thời gian ấy hóa thành vùng ký ức ngọt ngào trong tôi, cũng đan xen tái tê nữa, đầy tiếc nuối.
Mải chú tâm vào công việc nên tôi chẳng buồn nhìn đến Hoàng Thiên. Khi kéo chiếc vali đầy ắp lại và ngẩng đầu lên thì tôi mới phát hiện ra ai kia đang say sưa ngắm mình, khóe môi anh dường như còn đang mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, như có, như không.
- Mấy giờ anh đi? Mà.. mẹ anh có đi tiễn anh không?
- Không. Mẹ về tới nhà chắc cũng mệt rồi. Hay là.. em tiễn anh đi nhé.
- Tôi có biết lái xe đâu.
- Mình đi taxi mà.
Nhìn cái vẻ mặt háo hức, mong chờ kia thật không nỡ từ chối. Sau một hồi suy nghĩ, tôi gật đầu đồng ý. Liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, thấy đã tám giờ đúng, tôi liền nhanh chân về phòng, chuẩn bị.
Theo như Hoàng Thiên nói thì mười giờ đêm anh sẽ bay, khoảng chín giờ, chúng tôi sẽ xuất phát. Dù gì cũng là đi cùng chủ tịch SunshineBank, tôi không thể mang bộ đồ pijama có hình gấu thỏ mà sóng bước cùng anh được.
Vừa thay đồ xong thì bà Ngọc Minh cũng về tới. Có lẽ biết quý tử đột ngột đổi lịch bay nên bà rời bữa tiệc sớm. Mọi khi cũng phải chín giờ hơn, tôi mới thấy tài xế đưa bà về.
Cả Hoàng Thiên lẫn mẹ anh đều tự lái xe, ngoại trừ lúc có bia rượu trong người hoặc phải đi công tác tại các tỉnh xa, cần dưỡng sức thì mới gọi trợ lý làm tài xế.
Sau khi tiễn anh chàng trợ lý đẹp trai của bà chủ ra khỏi cổng, tôi mau mắn quay vào nhà, xay một ly nước cà chua rồi bưng thẳng lên phòng bà.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngày Anh Trưởng Thành
- Chương 17: Tình Cảm Có Thể Mua Được Bằng Rất Nhiều Tiền - 1