“Tổng giám đốc Trương, có cần hâm nóng đồ ăn không ạ?”
Đầu bếp đi tới thấy thức ăn đã nguội, quan tâm hỏi.
“Đợi chút đi, còn chưa biết mấy giờ trở về.”
Trương Kiến Quân khoát tay, nói xong rồi cũng đi đến sô pha ngồi xuống.
Ông đưa mắt nhìn thời gian, sắc mặt càng kém hơn.
Đợi đến khi Trương Minh Viễn trở về, đối mặt với anh chính là ánh mắt lãnh đạm của cha mình.
“Ngại quá ba, con có một hội nghị đột xuất, lúc về thì đã tối rồi.”
“Ha, tổng giám đốc Trương chính là một người bận rộn làm gì có thời gian ăn cơm với ông già đây chứ. Con không có thời gian thì nói một tiếng, không trở lại là được, ba còn lười ở nhà chờ con ăn cơm đây.”
Trương Minh Viễn vừa vào trong nhà đã bị xỉa xói một hồi: ...
Cha của anh bị làm sao thế?
Là do tuần này anh tương đối bận rộn, không thể trở về chơi với ông ấy nên tức giận à?
Haizz, anh cũng đã rút thời gian mỗi tuần một ngày rồi, sao lại còn dễ dàng tức giận vậy chứ.
Không phải là thời mãn kinh tới rồi đấy chứ?
Hơn sáu mươi tuổi, cũng nên đến thời mãn kinh rồi.
Trước đó tâm tình ổn định có thể là còn chưa về hưu, có công việc để gϊếŧ thời gian, không có sức quan tâm chuyện khác.
Hiện giờ lui ra khỏi công ty, tính tình lại không ổn định rồi.
“Ba, lần sau con sẽ trở về sớm chút.”
Trương Kiến Quân bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng dỗ dành.
Bảo mẫu và đầu bếp mà quản gia chị Vương mang theo đều rất có ánh mắt, trực tiếp cấp bữa cơm một lần nữa chuẩn bị xong.
“Lão gia, thiếu gia, có thể ăn cơm rồi.”
Nghe thấy xưng hô như vậy, Trương Minh Viễn há mồm, đáy lòng không nhịn được càm ràm.
Cùng chị Vương nói bao nhiêu lần rồi, gọi tổng giám đốc Trương không dễ phân biệt thì kêu ngài Minh Viễn cũng được mà!
Không biết xem từ bộ phim nào mà cứ thích gọi lão gia, thiếu gia, khiến lần nào anh trở về nghe cách gọi như thế cũng thấy thẹn cực kỳ.
Nhưng chị Vương đã công tác ở nhà họ Trương rất nhiều năm, chút chuyện xưng hô nhỏ này cũng không nên tính toán làm gì, Trương Minh Viễn chỉ đành phải dọn ra ngoài ở, một tuần mới trở về một lần.
Nếu không ở nhà, mỗi ngày bị ép sắm vai lão gia thiếu gia, gánh không được!
Trên bàn cơm, Trương Minh Viễn nhìn dáng vẻ ăn không ngon miệng của cha mình thì nhìn cha đầy nghi ngờ.
Chuyện gì vậy?
Bình thường một bữa cơm ít nhất phải ăn hai chén, sao hôm nay lại không ngon miệng thế?
“Ba đang có tâm sự gì à?”
Trương Minh Viễn nghĩ, mình vẫn nên quan tâm sức khỏe tinh thần của cha mình.
Đừng đột nhiên về hưu, không có chuyện gì dẫn đến rảnh rỗi sinh bệnh tật.
“Không có việc gì.”
Trương Kiến Quân lại đưa mắt nhìn thời gian.
Đến giờ này rồi, chắc Lâm Chu thu quán về nhà rồi cũng nên.
Hôm nay không được ăn bánh bao rồi.
Ông nhất thời cảm thấy thất vọng.
Sớm biết thế không nên đợi con trai trở về, cùng Lâm Chu đi bày quầy bán hàng ăn bánh bao trước thì hơn.
Không biết bánh bao hôm nay có mùi gì nhỉ, nghe Lâm Chu nói đều được chế biến từ cua nhỏ mới mẻ, chắc chắn là tươi lắm cho coi.
“Đầu bếp Lý, sáng ngày mai tôi muốn ăn bánh bao kim sa.”
“Đúng rồi, không ăn bán thành phẩm!”
Nghĩ đến bánh bao kim sa, Trương Kiến Quân lập tức hô lên với phòng bếp.
Đầu bếp Lý nghe thế thì chạy ra ngay.
“Vâng lão gia.”
Trương Kiến Quân: ...
Lúc này, hai cha con đều có tâm trạng rất phức tạp với sở thích sắm vai đặc biệt của chị Vương.
Lúc chị Vương không có ở đây, những người khác trong biệt thự còn xưng hô rất bình thường.
Chị Vương vừa trở về, năng lực đồng hóa mạnh mẽ lập tức mang lệch những người khác theo luôn.
“Lão gia còn muốn ăn gì nữa không?”
“Làm bánh bao với hai loại khẩu vị khác nhau đi.”
Từ khi ăn bánh bao Lâm Chu làm, Trương Kiến Quân không còn hứng thú gì với những món khác nữa.
Trong đầu ông luôn nghĩ đến vị bánh bao ngon miệng.
Bánh bao mềm mại lại đàn hồi, nhân bánh tươi mới vừa ăn thực sự là cực phẩm nhân gian mà!
“Sao lại đột nhiên muốn ăn bánh bao thế?”
Trương Minh Viễn có chút ngớ người.
Trong một tuần anh không về này đã xảy ra chuyện gì à?
“Nói đến cái này, gần đây khi đi leo núi buổi sáng ba có gặp một thanh niên. Bánh bao mà cậu ta làm phải nói là ngon cực kỳ, chỉ cần nếm qua một lần là làm người ta quyến luyến không quên!”
“Nên bây giờ ba không có hứng thú ăn món gì khác nữa.”
Trương Minh Viễn không có sành ăn cho lắm, nghe thấy thế thì cũng chỉ tùy ý gật đầu.
“Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”
Anh thuận miệng qua loa lấy lệ.
Nhìn ra anh đang qua loa lấy lệ, Trương Kiến Quân: ...
Đứa con trai này còn không biết ăn nói bằng Lâm Chu nữa!
Trách không được hơn ba mươi tuổi rồi mà còn không có bạn gái!
“Tuần sau rút ra một ngày, ba hẹn con gái tổng giám đốc của công ty Tượng Thăng cho con đi xem mắt, đến lúc đó con đi gặp mặt một lần.”