Chương 9: C9

Quay lại bảy ngày trước, Dương Dạ Yên sau khi cùng hài tử do Địa Ngục Ma Hồn Xà hoá hình nói chuyện một lúc người nọ liền đưa ra chủ ý tu luyện thân thể.

Theo Ma Hồn Xà lý luận, tu luyện thân thể vạn lợi vô hại, tuy đau đớn và chậm tiến nhưng lại có thể vượt trên đồng cấp. Trên đại lục đầu lấy nội thể làm căn cơ, cứ theo lối mòn bước lên, cuối cùng ở tại vị trí chí cao nhưng thân thể lại mười phần yếu nhược, bị trúng mấy kích liền dẫn đến nguy cơ sinh tử. Cũng bởi thế mà nhân loại độ kiếp khó khăn hơn hung thú rất nhiều, phải dùng tầng tầng lớp lớp thủ đoạn mới có thể toàn mạng trở ra. Nếu Dương Dạ Yên trước tiên đạt được tu vi ngoại thể đến đẳng cấp nhất định, sau, mới hướng đến nội thể bồi đắp thêm một tầng tu vi thì thiên hạ thật khó tiềm đối thủ.

Bởi thế, Dương Dạ Yên sau lúc lâu suy xét liền quyết nghe theo. Người ngoài không biết nhưng hắn đối với tu luyện ngoại thể cũng có nghiên cứu qua, bản thân lúc trước do hàng ngày đều làm nặng vất vả đã bước nửa chân vào Nhất Tinh sơ kỳ, chỉ là không có phương thức phù hợp giúp tu luyện nên đã lâu không đột phá.

Sau đó, Địa Ngục Ma Hồn Xà thông qua phương thức đặt thù, giúp khai thông kinh mạch toàn thân Dương Dạ Yên, từ đó hắn liền bắt đầu đi trên con đường luyện thể. Mỗi ngày đều điên cuồng chém gϊếŧ với hung thú xung quanh, cùng chúng so kè lực lượng, cướp tinh hạch để đẩy nhanh thân thể cấp bậc tăng trưởng,cuối cùng, từ trong huyết hải bước ra một thân ngoại thể Tam Tinh.

“Dương lão đầu, bất ngờ không. Ta vậy mà có thể cùng ngươi Tam Tinh ngang hàng. Không đúng. Ta luyện ngoại thể vốn phải áp chế ngươi một bậc.” Dương Dạ Yên cái cằm hất cao nhìn Dương Xuyên, nội tâm lúc này mười phần sung sướиɠ, hắn cuối cùng đã có thực lực cùng người nọ nhất chiến.

“Hứ. Luyện thể Tam Tinh quả thực rất lợi hại, nếu ngươi ẩn nhẫn thêm một quãng thời gian, đột phá Tứ Tinh thì có lẽ khắc này ta đã không còn sống. Đáng tiếc ngươi tuổi trẻ khinh cuồng, xem vạn sự đều đơn giản như vậy. Hôm nay cho ngươi biết cái gì gọi là thực lực chân chính.” Dương Xuyên bình thãn đáp lời. Hắn trong Dương gia làm chức tướng soái, tuy tu vi không cao nhưng cũng kinh qua không ít trận chiến, thủ đoạn không phải ai cũng có thể theo kịp.

"Dương gia kiếm pháp, Vạn Lý Hải Lãng."

Dương Xuyên hô lớn, Vạn Hủy kiếm đánh ra chiêu số hệt Dương Minh Ca lúc kia biến hoá, nhưng lại nhanh mạnh hơn mấy lần. Thoáng cái đã hình thành một con sóng lớn cao đến năm trượng đánh tới.

Một chiêu Vạn Lý Hải Lãng đúng chuẩn phải như vậy, dùng lực lượng như ngọn sóng lớn bao lấy vạn dặm công địch, từ trong vô cùng vô tận chiêu số mà phân thây trăm mảnh địch nhân. Thứ kiếm chiêu biến hoá chỉ mấy thức của Dương Minh Ca không sánh bằng một góc, dùng loè người thì được nhưng nếu đυ.ng phải cao thủ chân chính thì chỉ như đồ bỏ.

“Đến.” Dương Xuyên hét lớn.

Cự lãng cao lớn vậy mà trong khắc đổ sụp, uy lực khủng bố toàn bộ đánh lên người Dương Dạ Yên.

Dương Dạ Yên cũng hô to một tiếng, Thiên Nhẫn ra khỏi võ, một nhát chém ngang đầy uy lực phát ra, kiếm ảnh hắc sắc thế như lô đình đối kháng gay gắt với cự lãng.

“Lại hòa nhau.” Mọi người trong sân đều nhìn thấy, thời khắc hai công kích chạm vào nhau vậy mà đồng thời sụp đổ. Bọt nước bắn ra bốn phía khiến không ai nhìn thấy gì.

“Chưa đâu.” Dương Xuyên hét lớn. Thân thể trong màn nước phóng ra, trường kiếm đâm thẳng. Hắn vốn đã tính từ đầu, dùng cự lãng che giấu thân ảnh, đợi đến khắc cuối xuất chiêu khiến đối phương không kịp trở tay.

Dương Dạ Yên cũng bất ngờ vô cùng, không nghĩ đến đối phương trong chiêu giấu chiêu, vội theo phản xạ tay trái đánh ra một chưởng.



Chỉ nghe “keng” một tiếng, Dương Xuyên vậy mà bị đánh bật về sau.

Trong sân người chứng kiến đầu mục trừng khẩu ngốc, không hiểu tại sao chỉ với cánh tay trần Dương Dạ Yên đã đánh lui được trường kiếm Thiên Hủy cấp Hoàng. Dù nói tu vi ngoại thể cương mãnh hơn người nhưng đối phó cấp Hoàng vũ khí vốn không có khả năng.

Dương Xuyên cũng không minh ngộ, khắc kia Vạn Hủy đâm trúng cánh tay trái Dương Dạ Yên cổ tay hắn liền truyền đến một trận chấn lực khủng khϊếp, thứ kia cảm giác so với huyền thiết tinh luyện cứng hơn nhiều.

“Hừ. Tên chết tiệt. Dám dùng ta đón kiếm. Sau này nhất đinh phải đánh ngươi đến sưng như đầu heo mới vừa ý lão tử.” Không gian đột nhiên vang lên tiếng hài tử mắng chửi. Mọi người trong sân theo thói quen quay đầu tìm kiếm, thoáng, vẫn không thấy ai đến, ánh mắt lại dời lên người Dương Dạ Yên.

Khắc này, cánh tay trái Dương Dạ Yên tử quang đại thịnh, đi qua mấy nhịp hô hấp dần phát ra một hình chiếu hài tử, cuối cùng, ngưng đọng thành thực chất, tiểu tử do Địa Ngục Ma Hồn Xà hoá thành lơ lững trên không, ánh mắt khinh cuồng nhìn quanh bốn phía.

“Vốn còn nghĩ ngươi dùng Tam Tinh lực lượng đã có thể nhanh chóng quét ngang cái đám phế vật này. Không ngờ ngươi lại vô dụng đến mức gọi ra cả ta. Đúng phế vật.” Tiểu tử kia một hồi mắng chửi.

Dương Dạ Yên “hì hì” cười mấy tiếng. Hắn mấy ngày này tiếp xúc qua, hiểu được tiểu tử này tuy có chút hung tàn cùng độc miệng nhưng lại làm người rất biết trước sau, nếu ngươi không gây sự trước với hắn thì hắn cũng không thích tự tiềm phiền phức, cứ cả ngày lười biếng, hết ăn lại ngủ, không khác mấy hài tử nhân loại bình thường là bao.

“Tiểu huynh đệ, chúng ta không cừu không oán. Đây lại là chuyện Dương gia bọn ta. Dù cho quan hệ hai người thế nào thì ta cũng khuyên ngươi không nên tự mua dây buộc mình, can vào vũng nước đυ.c này sẽ hại đến thân.” Dương Khôn đoạt lời lên trước.

Lão đương nhiên không có ý tốt gì, chỉ là thấy đối phương dùng thủ đoạn kỳ quái xuất hiện, ắt có dị năng. Lại còn thêm biến hoá kinh thiên trên người Dương Dạ Yên, mười phần hết tám có thể liên quan y, tốt nhất vẫn nên kiêng kỵ mà tiềm lời để tránh đi mũi nhọn.

“Hứ. Ngươi là cái thá gì mà dám khuyên can ta, hay là đang doạ ta đây. Nói ngươi biết, lão tử từ khi xuất sinh đến nay chưa từng sợ qua người nào. Huống hồ, các ngươi đang đối phó lại chính là đồ đệ của ta, bảo người làm sư tôn này đứng bên, thật quá mức buồn cười.” Tiểu hài, khinh cuồng, cười khẩy đáp lời.

Nghe mấy lời hắn nói ra Dương Dạ Yên khoé miệng cười ra đầy miễn cưỡng, tay phải vỗ lên trán, che đi khuôn mặt.

Kỳ thật, mấy ngày trước Dương Dạ Yên dùng mọi thủ đoạn vẫn không moi ra phương cách tu luyện từ chổ tiểu hài, cuối cùng, phải đáp ứng điều kiện quái gở là bái y làm sư mới đạt được chỉ điểm.

Cách nào lý luận thì tiểu hài cũng là hung thú hoá thân, tuy bẩm sinh lực lượng thân thể đã cường đại nhưng vẫn phải khôn ngưng thông qua tu luyện mới đạt được lực lượng chiến ngang hắc lôi. Bởi thế phương pháp tu luyện thể của nó cũng khác người thường, mới nhanh chóng kiến lực lượng Dương Dạ Yên đề thăng chóng mặt trong bảy ngày.

Dương Khôn nghe mấy lời tiểu hài, sắc mặt hung hăng biến hoá, đôi lông mày cũng chau vào nhau. Linh lực không ngừng quán chú vào hai mắt, muốn thăm dò đối phương nông sâu.



Chỉ thấy tiểu hài cười nửa miệng, hai mắt mở trừng, Dương Khôn lập tức phun máu, lui sâu năm bước.

“Sâu trùng như ngươi cũng dám đi thăm dò ta. Không biết sống chết.” Tiều hài cao ngạo mắng ra mộ câu.

Chỉ thấy tiểu hài bàn tay đè mạnh, không gian bốn phía đột nhiên tăng mạnh uy áp. Mọi người đều cảm thấy trên thân như nặng thêm trăm cân, hai chân chống chịu căn bản không thể. Đám tiểu bối thực lực không đủ liền trực tiếp quỳ xuống hai chân trên đất, bàn tay cũng theo đó chống xuống, miễn cưỡng chống lại. Mấy tên cao tầng thì khá hơn, tu vi vận chuyển trong nội thể điên cuồng, sau, vẫn chống lại được, thân thể vẫn đứng thẳng.

Thấy đám người đều một mặt khó xem, Dương Dạ Yên thầm đắc chí, nhưng hắn vẫn lên tiếng. “Sư tôn, vốn đó bất đắc dĩ ta mới làm phiền ngươi. Chuyện này xét đến cùng vẫn là ân oán của ta cùng Dương gia. Tốt nhất nên để ta tự mình giải quyết sẽ hay hơn.”

Tiểu hài trầm ngâm một hồi, sau, liền phi thân đến mái nhà, bắt chéo chân ngồi ngạo nghễ.

Kỳ thực, vừa rồi hắn làm ra sự tình cũng đã là cật lực. Độ kiếp thất bại về sau, chỉ còn tàng hồn bỏ trốn, uy lực hiện tại phát ra cũng không bằng phân nửa thời kỳ đỉnh phong. Dùng uy áp đè người chính là muốn hư trương thanh thế, giúp nghiền ép một thoáng đám đại lão, khiến họ biết khó mà lui, không tùy tiện đánh ra ám chiêu. Sau khi hắn thu tay uy áp cũng hư không tiêu thất, mọi người trở lại trạng thái bình thường, nhưng khoé mắt không ngừng hướng hắn dò xét.

“Tiểu tạp chủng như ngươi không ngờ lại có duyên vớ được loại cường giả như vậy làm sư tôn. Chẳng trách tu vi tăng vọt nhanh như vậy. Nếu thế lão phu cũng càng phải đưa ra nhiều hơn biểu hiện rồi." Dương Xuyên sau mấy lần công kích thất bại đã càng thêm cẩn trọng, thế thủ nghiêm minh, tiếp theo ắt sẽ có chiêu kinh khủng.

“Vậy thì tới đi.” Dương Dạ Yên cũng đáp lời, Thiên Nhẫn chỉ thẳng Dương Xuyên.

“Huynh xem, chiến đấu khắc này mới thật sự diễn ra.” Dương Giang vuốt râu, nói với Trần Hoang Lâm.

“Ngoại thể Tam Tinh chiến nội thể Tam Tinh. Xét về ưu thế Dương Dạ Yên có vẻ áp đảo nhưng Dương Xuyên lại có hơn mấy chục năm kinh nghiệm chinh chiến, kiếm pháp Dương gia biến hoá vô cùng diệu, kèm thêm báu kiếm Vạn Hủy, sợ rằng thắng thua khó định.”

“Vậy sao!?” Dương Giang chỉ khẽ cười nhạt, quay đầu nhìn trong sân biến hoá.

Quả đúng như lời bình. Kiếm pháp Dương gia được Dương Xuyên dùng đến mười phần tinh diệu, bốn phía đều thấy hải lãng bao quanh, thoáng, đã vây Dương Dạ Yên chặc đến mức một kẻ hở cũng không có.

Dương Dạ Yên cũng thủ đến tuyệt mật, không để bản thân dính phải dù chỉ một chiêu. Hắn thời khác đánh bại Dương Minh Ca là dựa vào đối phương quá nhiều sơ hở mới nhất kích đã bại. Muốn dùng lại một chiêu, nhưng lần này Dương Xuyên cũng cùng bộ kiếm pháp nhưng lại không hề lộ ra nhược điểm. Mười kiếm đánh ra sẽ lưu lại một kiếm phòng thủ, Dương Dạ Yên mấy lần tưởng may mắn đâm vào chổ hở liền bị một mũi kiếm đâm ra, phá đi công kích.

“Hải Lãng Thao Thiên.” Dương Xuyên không biết từ lúc nào đã phóng lên cao, Vạn Hủy liên động, hải lãng bên vốn chỉ cao gần năm mét giờ lại cấp tốc nâng lên mười, mười lăm mét, lấy thế lôi đình mà ập xuống.

Chỉ nghe “ầm ầm” mấy tiếng khi cự lãng sụp đổ, toàn thể khối nước đánh lên người Dương Dạ Yên, mọi người đều nhìn rõ y khắc kia chính là không có tránh né, trực tiếp lấy thân ngạnh kháng.