- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ngạo Thế Ma Quân
- Chương 2: C2
Ngạo Thế Ma Quân
Chương 2: C2
Dương Dạ Yên từ trong mờ mịt dần lấy lại ý thức, sững sốt sờ khắp người qua một lượt, cuối cùng, xác nhận bản thân vẫn chưa chết. Lãnh phải Tam Tinh cảnh nhất kích, còn rơi xuống vực sâu vạn trượng vậy mà vẫn không chết, khẳng định bên trong có mờ ám.
Không đợi trí tưởng tượng hắn bay xa, bên ngoài đã bước đến một hắc y nhân.
Hắn dùng giọng nói nghe như bò rống lên tiếng. “Ngươi tỉnh rồi sao? Thật không ngờ ngươi dám ra tay chống lại Dương Xuyên kia, khá lắm.”
Dương Dạ Yên đối với người nọ hết thảy dò xét. Toàn thân hắc y phủ kín, chỉ để lộ mái tóc hoa râm búi cao, khẳng định tuổi tác đã cao , giọng nói kia chắc chắn đã dùng linh lực xử lý qua, cơ bản không muốn để lộ thân phận. Nếu đối phương đã như thế bản thân cùng không cần tiếp tục tra xét.
Dương Dạ Yên âm lãnh đáp lời. “Người Dương gia đều không ai tốt hết. Nếu lúc đó có thể, ta thật muốn chém chết trên khốn Dương Xuyên kia. Mà lúc đó ngươi đã cứu ta đúng không.”
Người nọ vậy mà cười lớn một trận. “Ha ha. Hảo tiểu tử. Khẩu khí lớn lắm. Nếu không bị chèn ép không chừng đã sớm vượt qua mẫu thân ngươi năm xưa. Cứu ngươi thật không phí công.”
Nghe đến đây Dương Dạ Yên khoé miệng cười khẽ, trực tiếp nói ra. “Ngươi cứu ta chắc cũng không phải trùng hợp. Nếu có gì sai bảo ta liền không từ nan, nhưng đáng tiếc mẫu thân hiện đang lâm nạn nên xin mạn phép để ta cứu người trước, sao đó sẽ cùng người phụng bồi.”
Đối với Dương Dạ Yên mẫu thân không chỉ là người thân mà còn là người duy nhất hắn có thể tin tưởng. Tại Dương gia trải qua lòng người ấm lạnh nhưng mẩu thân vẫn luôn âm thầm như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm hắn. Nếu lúc đó rơi chết chắc chắn sẽ không oán không hận nhưng còn hiện tại lại vẫn bình an, điều đầu tiên muốn làm chắc chắn là đưa nàng rời khỏi gia tộc không có tình người kia.
Đối phương thấy hắn vậy mà không khách khí trực tiếp nói ra mấy lời kia cũng có phần sững sốt.
Dương Dạ Yên nhìn thấy biểu hiện kia, một nụ cười lướt trên môi.”Ta xưa nay không gặp qua nhiều người nên cũng không quan mấy chuyện khách sáo kia, nếu có phần khiến ngươi không thích liền tại tạ lỗi.”
“Tính cách quả nhiên cũng rất giống nàng. Nhưng mà ngươi sai một điểm. Ta cứu ngươi chỉ là vô tình đi ngang, cũng không cần trả ơn cái gì đó.” Người nọ xua tay nói.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào miễn phí, đạo lý này ở Dương gia ta đã học thuộc lòng. Huống hồ, ngươi còn biết chuyện ta làm thương Dương Xuyên, khẳng định lúc đó ngươi đã chứng kiến tất cả nhưng lại đợi đến chỗ tối hậu quan đầu mới xuất thủ. Ta đoán ngươi e ngại Dương Xuyên nên mới làm vậy. Cho dù ngươi thật sự không có ý đồ thì cũng là có thù với Dương gia hoặc chí ít là Dương Xuyên kia, ta nói không sai chứ?” Dương Dạ Yên lập luận.
Đối phương như bị điểm trúng huyệt đạo, đứng ngẫn ra tại chỗ. Cảm giác bị kẻ khác lột trần thật không dễ chịu gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn cười lớn, vỗ tay tán thưởng.
“Thật không ngờ bên ngoài truyền ngôn Dương Trạch xin ra hài tử ngốc, thiên tư thấp kém đến mức không thể tu luyện, chỉ có thể ở ngoại viện làm công việc của hạ nhân. Xem ra đều không đúng.”
Dương Dạ Yên không đáp lời, chỉ cười thần bí.
Cổ Nguyệt Giới, thiếu niên thiếu nữ khi đạt đến mười lăm tuổi sẽ bắt đầu thức tỉnh thiên phú tu luyện, có thể bắt đầu dùng hợp bản mệnh chiến khí, từ đó thông qua hấp thụ thiên địa linh khí không ngừng cường đại bản thân, ngoài ra còn khiến thần trí mười phần tăng tiến, kẻ ngốc cũng có thể nghịch mệnh trở nên thông minh siêu phàm.
Lý thuyết như thế nhưng trên thực tế vẫn có rất nhiều thế lực thông qua thủ pháp đặc thù khiến thiên phú thức tỉnh sớm hơn. Cũng có loại thiên tài kinh thế hãi tục tự mình thức tỉnh thiên phú trước tuổi, Dương Dạ Yên là một trong số đó. Hắn thừa kế tư chất cực kỳ cường đại, lại thêm năm đó bị Dương Xuyên đánh đến thừa sống thiếu chết trong lòng sinh ra oán niệm đã trực tiếp khai mở thiên phú khi mơi mười tuổi.
Ngoài ra, mẫu thân Dương Trạch còn không ngừng trộm đến cho hắn rất nhiều kỳ trân dị bảo giống như thanh tâm trà kia, càng khiến thiên phú thêm phần tiến cấp. Có thể nói trong thế hệ trẻ Nam Châu huyện xét về thiên phú Dương Dạ Yên có thể nhẹ nhàng quét ngang.
Đáng tiếc, dù thiên phú có mạnh hơn nữa nhưng nếu không thể tu luyện thì cả đời cũng sẽ đứng dưới chót kim tự tháp.
Cổ Nguyệt Giới, tiên thiên nhân loại đã thiếu khuyết đan điền nên không thể tích trữ thiên địa linh lực để tự luyện. Đến hơn ngàn năm trước, Cổ Nguyệt Thánh Tôn xuất thế, ban xuống công pháp tu luyện nghịch thiên, dùng vũ khí hấp thụ vào nội thể thay thế đan điền, nhân loại thông qua ôn luyện bản mệnh vũ khí thăng cấp mà đề cao cảnh giới, từ đó mở ra con đường tu luyện. Mọi người vì nhớ ơn Cổ Nguyệt Thánh Tôn nguyện xưng tinh cầu này là Cổ Nguyệt Giới.
Dương Trạch có thể trộm đến linh dược nhưng tuyệt nhiên không thể động vào vũ khí nên Dương Dạ Yên vì thế mới không tài nào tu luyện.
Vũ khí trên thực tế phân chia giai cấp rất rạch ròi, lần lượt bài danh Thiên, Địa, Huyền, Hoàng và Phàm cấp thấp nhất. Tuy nói là thấp nhất nhưng Phàm cấp ở loại địa phương hẻo lánh Nam Châu huyện cũng được xem là trân quý.
Vũ khí nếu muốn có cấp bật phải do luyện khí sư dung hợp thiên địa nguyên lực đoái tạo mới đủ chất lượng dung hợp nội thể, mà giá trị của loại vũ khí mang linh khí vô cùng đáng giá. Dương gia năm đó dốc hết tài lực cũng chỉ mua được năm kiện Phàm cấp và hai kiện Hoàng cấp vũ khí, đến nay kinh tế mới hồi phục được tám phần.
Vì nguyên nhân trên, những tán tu nghèo khổ ở địa phương xa xôi chỉ còn cách dung hợp vũ khí hoặc nông cụ tầm thường nhất. Tuy làm vậy có thể bước đầu tu luyện nhưng tốc độ sẽ là mười phần chậm chạp, càng đến cảnh giới cao càng khó khăn đột phá. Loại này sự tình được xem là mổ gà lấy trứng, bị vô số người chê cười, Dương Trạch đã từng danh chấn Nam Châu huyện tuyệt sẽ không để hài tử làm như vậy. Nàng cam nguyện nhẫn nhục lâu hơn, nhất quyết không vì nóng vội phá đi tương lai hài tử.
“Nếu ngươi đã có tư chất như vậy thì ta thật muốn đánh cược một lần.” Hắc y nhân giọng cười càng thêm sảng khoái. Vứt ra thanh trường kiếm bên hông, Dương Dạ Yên liền tiếp kiếm, rút ra khỏi bao.
Kiếm dài sáu tấc bốn phân, lưỡi kiếm có hơi cùn, trọng lượng lại nặng hơn kiếm thường mấy lần. Loại kiếm này không dùng biến hoá đa đoan để thủ thắng mà chỉ đơn giản lấy cương lực khủng khϊếp khiến đối thủ nhất đao lưỡng đoạn, là loại kiếm thích hợp cho hán tử lực lớn. Dọc thân kiếm chạm khắc hai chữ thiên nhẫn, cái danh xưng Thiên Nhẫn Kiếm này quả thực hợp với tính cách ẩn nhẫn của hắn. Ngoài ra Dương Dạ Yên còn chú ý thấy hắc quang nhàn nhạt ẩn hiện trên thân kiếm, khẳng định đã đạt đến Huyền cấp sơ kỳ.
“Ngươi có thể dung hợp kiếm này, sau đó, săn gϊếŧ hung thú quanh đây lấy tinh hạch tu luyện nhanh chóng đề thăng tu vi, khi đó trở lại Dương gia cứu lấy mẫu thân ngươi. Trần Hoang Lâm ý định khi tiếp quản gia chủ địa vị sẽ cưới mẫu thân ngươi, đó cũng là chuyện bảy ngày sau. Dương Khôn muốn gả nàng lấy lòng hắn nên tuyệt đối không tổn thương nàng, ngươi có thể an tâm. Với tư chất của ngươi ta nghĩ bản thân không phải nói nhiều ngươi cũng sẽ biết phân nặng nhẹ.” Đối phương giải thích.
Kỳ thực hắn nói không sai, dựa vào thực lực hiện tại của Dương Dạ Yên có muốn liều mạng với Dương gia cũng chỉ phí công vô ít. Nhưng nếu làm theo lời đối phương liền có chút ít cơ hội.
Hấp thụ hung thú tinh hạch để tu luyện sẽ nhanh chóng đề thăng tu vi, có cường giả từng trong một năm chém gϊếŧ, từ Nhất Tinh tiến cấp đến Thất Tinh, chiến tích kia cổ kim chưa từng có. Người nọ hiện tại vẫn danh chấn đại lục, danh xưng Huyết Thần Ma Tổ, cũng từ hắn sinh ra cách tự luyện bằng hung thú tinh hạch gọi là ma tu.
“Thành giao.” Dương Dạ Yên trực tiếp đáp ứng y.
“Sảng khoái. Ta rất thích loại người như ngươi. Phía Tây đi chừng năm mươi trượng có một đầu Cự Giác Xà, tứ giai đang bị thương, ngươi có thể đến đó săn gϊếŧ. Bảy ngày nữa ta sẽ đến xem ngươi cướp người từ tay Dương gia như thế nào!” Hắc y nhân nói đoạn phóng người bay đi, chỉ để lại phía sau âm thanh còn vang vọng.
“Giấu đầu hở đuôi.” Dương Dạ Yên nói thầm, sau đó không tiếp tục lãng phí thời gian, cầm theo trường kiếm hướng Tây một đường hành tẩu.
Sau nửa canh giờ đi đường Dương Dạ Yên thấy một con sông lớn chắn ngang, hai bờ cách nhau chừng mười dặm, thế nước dữ khôn cùng. Gần đó nằm dài một đầu cự xà thân dài mười lăm mét, vảy giáp lục sắc sần sùi, chóp mũi mọc thêm cự giác trông vô cùng cứng rắn, ít nhát cũng dài gần ba tấc, thông qua hiểu biết xác định danh tính Cự Giác Xà.
Tuy tứ giai hung thú không phải loại nào khủng bố, đặt ở đại lục liền là hạ tầng nhưng địa phương hiện tại lại là Nam Châu huyện, chỉ bằng Cự Giác Xà liền quét ngang mấy gia tộc nhỏ, nhất chiến trung tầng gia tộc. Ở tại đại sâm lâm này cũng xưng chí tôn cấp độ.
Dương Dạ Yên không dám có dị động, hắn biết Cự Giác Xà chỉ tùy tiện một ngón tay liền có thể miễu sát hắn nên chỉ trốn qua một bên quan sát. Nửa ngày vẫn không thấy hung thú kia có dị động thậm chí hơi thở cũng không, chắc chắn đã chết. Hắn ban đầu nghĩ hắc y nhân thật sự vì mình chuẩn bị món quà này nhưng khi tiến lại gần liền nhảy dựng. Phần bụng Cự Giác Xà có hai vết cắn rất lớn, thủ pháp kia chỉ có thể do hung thú gây ra.
Hung thú cũng giống nhân loại, có phân chia đẳng cấp từ nhất giai đến thập nhị giai tương đương nhân loại nhất tinh đến thập nhị tinh. Chỉ khác ở điểm, hung thú có riêng bản thân tinh hạch trong nội thể, có thể tự mình tu luyện. Ngoài ra, bọn chúng tiên thiên đã sở hữu nhục thân cường đại, đồng giai giao chiến khẳng định nhân loại phổ thông không thể sánh bằng. Loại ngũ giai Cự Giác Xà thuộc đỉnh tiêm hung thú nơi này lại bị một kích đánh chết, xem ra khu rừng này không đơn giản, còn ẩn chứa hung thú cao tầng hơn.
Nộ tâm còn đang nghi hoặc thì xung quanh đã diễn biến một hồi kinh thiên biến hoá.
Bốn phía đột nhiên tối sầm, kéo Dương Dạ Yên khỏi sự suy tư, vốn đang buổi sáng, diễm dương cao chiếu giờ lại biến thành tối om. Bầu trời lúc này vậy mà hôn thiên ảm địa, hắc vân cuồn cuộn kéo đến che phủ tất cả. Kế đến, hắc lôi như từng con rắn từ trong hắc vân bò ra.
“Thiên địa dị tượng, có người đột phá!” Nội tâm Dương Dạ Yên xuất hiện hải lãng thao thiên. Hắn từng đọc qua kỳ thư, bên trên có ghi chỉ khi có người đột phá Thất tinh trở lên mới có khả năng dẫn đến thiên địa dị tượng, nơi hoang vu Nam Châu huyện này tuyệt đối là không thể.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ngạo Thế Ma Quân
- Chương 2: C2