Chương 12: C12

Trong thấy một kiếm uy lực về sau, Dương Xuyên có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhất kiếm chém ra.

Bình cũ rượu mới, vẫn một chiêu Hải Lãng Thao Thiên, nhưng dưới lực lượng Tam Tinh cảnh hậu kỳ gia trì đánh ra về sau uy lực bạo tăng mấy lần. Hư ảo cự lãng lần này cao hơn ba mươi mét, hình thành một bức tường sóng nước cực lớn. Lấy thế như thiên bình vạn mã lão đến, cảm giác không gì ngăn nổi, bất cứ ai nơi đây đều không nguyện bước ra tiếp nhận kích này. Uy lực không nghĩ ngờ Tứ Tinh sơ kỳ đυ.ng phải một chiêu này sợ rằng cũng phải nghiêm túc ứng đối.

Hai đạo công kích va chạm thời điểm, không gian bốn phía chấn lực truyền ra hoá thành khí chấn, cấp tốc lan truyền. Đám người cảm thấy mấy phần khó thở.

Sau chừng mấy khắc qua đi,có tiếng kinh hô.

“Ngang tay!”

Vậy mà ngang tay, hai chiêu kiếm cứ thế giằng co, không bên nào chịu kém thế.

Dương Dạ Yên trong thấy, mười phần lạnh nhạt. Thiên Nhẫn kiếm lần nữa vung lên. Lại đến thêm một đạo hư ảnh kiếm khí giữa không trung. Vẫn là năm trượng chiều dài nhưng đã hoá thành hồng sắc.

Kiếm quang truyền đến từng hồi lực lượng nóng bỏng, bên trong âm thanh như hoả lô đang cháy, lại như mãnh thú gầm rống, lúc thì nghe ra tiếng thét gào, khiến lòng người chấn động.

“Kiếm thứ hai. Trảm Phẫn Kiếm.”

Một kiếm đi qua, âm lãnh từ linh hồn nhanh chóng tan biến, thay bằng nhiệt lượng nóng đến cực điểm, bên trong người giống như có ngọn lửa lớn không ngừng thiêu đốt, toàn thân nóng ran khó chịu.

Ý vị bên trong chính là Dương Dạ Yên toàn bộ tức giận đối với Dương gia dồn nén, khắc này nhất kích phát ra, lấy thế liệt hoả thiêu người, không gì cản nổi.

Dương Xuyên cố kỵ càng thêm nồng đậm, hơi thở gấp gáp không thôi. Kiếm này Dương Dạ Yên người nhắm đến dĩ nhiên là hắn, giữa cả hai ân oán đã không tìm được chỗ gở nên mới đặc biệt với Dương Xuyên uy lực tăng mạnh.

“Đừng có tự cao.” Dương Xuyên gầm thét, Vạn Hủy chém ra một đạo kiếm quang.

Phát sau nhưng đến trước, ngọn sóng sau xô sóng trước, ập đến kiếm quang Dương Dạ Yên.

Đáng tiếc, Dương Dạ Yên Đoạn Niệm Tam Trảm vốn cùng nhau liên hệ, kiếm sau cùng kiếm trước dè lên thời điểm sẽ sinh ra lực cộng hưởng, uy lực bạo tăng gấp đôi, không phải Dương Xuyên đơn giản một kiếm có thể ngăn cản. Dương Dạ Yên bên trên cảm xúc liên hệ nghiên cứu dã đến cực điểm mới sáng tạo được bộ kiếm pháp này.

Thời điểm Dương Dạ Yên kiếm sau đè lên kiếm trước lực, bi ai cùng phẫn nộ dung hợp, một luồng tà dị cảm xúc phát tán tứ phương, không ai thấu hiểu cũng chẳng ai có thể hiểu.

Băng hoả nhị kiếm hợp công thời điểm lực lượng vậy mà bạo tăng gấp mấy lần, giống như hổ mọc thêm cánh, mạnh mẽ đẩy lùi sóng lớn về hơn năm trượng. Mãi đến khi Dương Xuyên sợ hãi tột độ, chém ra liên tục bốn kiếm mới miễn cưỡng giảm đi thế đến.

Dương Dạ Yên vẫn âm lãnh sắc mặt. Hai mắt nhắm nghiền một lúc lâu, toàn bộ ký ức về những sự tình ở Dương gia như cuốn băng chạy nhanh trong đầu. Từ lúc đản sinh về sau, cuộc sống hắn chưa ngày yên ổn, từ nhỏ bị đối xử tệ bạt, bị bắt nạt, bị xem như gia nhân đối đãi. Sau, một hơi trọc khí phun ra. Tất cả mọi chuyện bây giờ sẽ theo một kiếm này trảm đoạn.

“Kiếm thứ ba. Trảm Oán Kiếm.”

Trường kiếm hư ảo lần này ngưng tụ hình dáng bạo tăng, ban đầu chỉ có năm trượng nhưng sau đón gió căn phòng, thoáng, đã đạt đến mười lăm trượng.

Dương Dạ Yên không trực tiếp trảm xuống, vẫn để trường kiếm lơ lửng giữa hư không.

Ngay thời điểm mọi người còn không hiểu chuyện gì thì tay trái hắn nhắm vào hư không phía trước chộp một phát, nội thể đám người như có thứ gì muốn phá thể mà ra. Từng đạo sợi tơ linh lực hắc sắc từ bốn phương tám hướng bám chặt lên cự kiếm. Cự kiếm lúc đầu hư ảo vô sắc nhưng giờ đây đã đen kịt một màu u ám.



Thứ khí tức trên thân kiếm phát ra khiến người càng nhiều thêm phần sợ hãi, giống như đang trực tiếp đối mặt một đạo ác ma cực kỳ kinh khủng.

Ý vị một kiếm này ngưng tụ bên trong toàn bộ oán niệm chi ý, không phải của riêng Dương Dạ Yên mà là toàn thể những người đang ở đây. Tất cả oán niệm ngưng tụ một điểm, nhất kiếm trảm hết vạn sự vạn vật.

Dương Khôn phía xa cảm thụ rõ ràng một đạo nguy cơ chí tử, lão biết kiếm này chém xuống Dương Khôn nhất định không đỡ nổi, chỉ có thể bị nhất đao phân đội. Nội tâm tính toán một hồi liền sinh ra một đạo ý nghĩ tà ác.

Lấy tốc độ như trường tiễn bắn ra, cấp tốc phóng đến đại sảnh, mục tiêu Dương Trạch đang ngây ngốc đứng nhìn. Lão chính muốn dùng nàng uy hϊếp tinh thần, tranh thủ cho Dương Xuyên cơ hội.

Một đạo truyền âm lan ra bốn phía.

“Dương Dạ Yên, nếu ngươi không dừng tay ta sẽ gϊếŧ chết nàng.”

Dương Dạ Yên quét mắt, thấy mẫu thân rơi vào hiểm cảnh, nội tâm chấn động, cự kiếm phía sau theo hắn hô ứng cảm xúc nên cũng cấp tốc nhạt dần.

“Bỉ ổi.” Trần trưởng lão mắng ra. Lão thật không ngờ người nọ vậy mà vô sĩ đến vậy, công kích cả nữ nhân không có sức hoàn thủ.

Trong sân cùng đều một tâm tình nhưng chẳng ai là thật sự nói ra ngoài miệng, chỉ dám trong lòng mắng thầm, không ai là thật sự nguyện ý ra mặt đối đầu Dương Khôn.

Dương Xuyên thoáng thấy tình hình biến có lợi, liên tục chém ra tám kiếm, thế sóng ào ạt, cấp tốc đẩy lui hai kiếm trước của Dương Dạ Yên.

Mọi chuyện nói thì nhiều nhưng xảy ra chỉ trong ba đạo sát na. Dương Dạ Yên tuy cường đại nhưng trong phút chốc cứu người ngoài chục trượng vẫn khó lòng làm tới, chỉ trơ mắt đứng nhìn Dương Khôn hướng Dương Trạch đánh tới.

Thời điểm huynh đệ Dương Khôn đắc chí cười gằn, lại phát sinh biến hoá.

Hắc trảo còn cách Dương Trạch ba trượng đột nhiên bị thứ gì đó cực kỳ rắn chắc cản lại, Dương Khôn cảm giác như vừa đυ.ng vào tường đồng vách sắt, cứng đến không thể công phá.

Thu lại lực đạo, nhìn lên mới thấy Trần Hoang Lâm vậy mà không biết khi nào đã đứng chắn phía trước. Lúc nãy trảo kia chính là đánh lên lòng ngực hắn. Người nọ miệng chảy ra chút máu tươi nhưng vẫn cực kỳ uy nghiêm bá khí, hai mắt trừng to, chân mày dựng ngược.

“Trần gia chủ, ngài là ý gì đây. Muốn chống lại lão phu sao!?” Dương Khôn âm trầm từng chữ.

Trần Hoang Lâm hừ lạnh, đáp. “Ta không quan tâm tất thảy, chỉ cần ai dám làm thương tổn nàng một sợi tóc, lẻ đó sẽ trở thành cừu nhân Dương Hoang Lâm ta.”

Người nọ âm thanh như gấu, vang vọng mà ra. Sau, tay phải phát lực, nhất quyền đấm thẳng phần bụng Dương Khôn, khiến lão bay ngược mà ra.

Trần Hoang Lâm còn người này vốn rất cương liệt chính trực, có tình có nghĩa, mọi nữ nhân Nam Châu huyện đều đặt y tại trong lòng, xem là hảo nam nhân số một. Đáng tiếc, hắn lại nhất mực si tình, năm đó một lần gặp gỡ đã là nhất kiến chung tình, đem hình bóng Dương Trạch ghi lòng tạt dạ.

Từng có nhiều nữ nhân thế lực lớn bên ngoài ngỏ ý cầu thân nhưng kết quả vận bị Trần Hoang Lâm từ chối. Hắn cam nguyện cô đơn chiết bóng cũng vẫn nhất mực đợi chờ Dương Trạch một ngày hồi tâm chuyển ý, để mắt đến bản thân.

Mọi người bên ngoài đều thay hắn tiết rẽ, bằng vào tu vi năm đó, có thể xưng thiên kiêu trong thế hệ trẻ, nếu có thể đến một đại gia tộc bên ngoài nương nhờ thì tiền đồ dĩ nhiên rộng mở. Nhưng người nọ vẫn không làm, vẫn bị tình cảm níu chân, hiện tại, chỉ có thể ở Nam Châu huyện nhỏ nhoi làm một tên gia chủ.

“Tiểu hài tử, mẫu thân ngươi ta dùng tính mạng đảm bảo. Nhanh trảm xuống một kiếm đi.”

Trần Hoang Lâm lần nửa truyền âm. Lần này âm thanh càng thêm to lớn, như muốn hét cho toàn bộ Nam Châu nghe thấy.

Dương Dạ Yên khoé môi cong lên nụ cười, tay siết chặc Thiên Nhẫn. Cự kiếm hư ảo khắc này lại lần nửa hiển hiện tình quang, màu đen u ám chấn nhϊếp nhân tâm lần nửa buông xuống.



“Ha hạ. Dương Dạ Yên, ngươi khắc này ngưng tụ thì còn có ích gì. Kiếm chiêu của lão phu đã là lửa cháy chân mày, ngươi không thể thoát đâu.”

Dương Xuyên cười lớn, quả thật vậy, Vạn Lý Hải Lãng đã cách Dương Dạ Yên khôn quá ba trượng, thoáng sẽ trực tiếp nuốt lấy hắn, lúc này không thể chạy cũng sẽ không thể chống lại.

“Ta từng nói qua, hôm nay kẻ cản đường nhất định phải chết. Tha cho Dương Minh Ca đám người đã xem như ta đã trả hết mọi thứ cho Dương gia. Hiện tại, Dương Xuyên ngươi hãy trở thành kẻ chết đầu tiên đi.”

Dương Dạ Yên thanh âm khắc này bá đạo, kèm theo linh lực gia trò càng thêm vang vọng, chấn áp tất cả mọi người trong sân.

Sau khi tiếng nói vừa ra hải lãng cũng chỉ cách một thước, thế đến đã như con thần long muốn vồ tới.

“Cút cho ta.”

Dương Dạ Yên trừng mắt, tay phải đánh ra chưởng. Hai kiếm quang đang bị đẩy lùi như được rót vào thêm lực lượng, đông sơn tái khởi, cương mãnh đẩy ngược sóng lớn.

“Không thể nào!”

Chiến thắng chỉ trong tầm tay nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng đánh tan, Dương Xuyên trông thấy mà không thể tin, điên cuồng gào thét.

“Đệ đệ, nhanh ứng đối.” Dương Khôn lớn tiếng cảnh báo.

Dương Xuyên theo mấy lời nói chợt lấy lại bình tĩnh, trường kiếm điên cuồng chém ra, mấy chục đạo sóng lớn nối tiếp nhau, đạo sau đè lên đạo trước mà lên, nhưng chúng thủy vẫn bị đẩy lùi.

“ Không thể. Không thể!” Dương Xuyên vẻ mặt càng thêm khϊếp sợ, kiếm chiêu không ngừng chém loạn.

“Giãy dụa vô ích.”

Dương Dạ Yên âm lãnh, tiếp thêm một chưởng.

Kiếm quang đẩy tới càng thêm nhanh, hiện tại đến trước mắt Dương Xuyên không đến bốn trượng, mặc người nọ điên cuồng phát kiếm vẫn không mảy may chậm lại.

Đến khi cách một trượng trong gang tất thời điểm, Dương Dạ Yên hét to.

“Trảm.”

Trong tay Thiên Nhẫn trực tiếp chém về hư không phía trước. Trên cao cự kiếm cũng phỏng theo y hệt, nhất kiếm hạ xuống.

“Không!”

Dương Xuyên cùng Dương Khôn đồng thời hét lên.

“Xoẹt!”

Chỉ nghe một đạo bén nhọn âm thanh truyền ra. Hắc sắc cự kiếm thời khắc trảm xuống liên hợp với hai kiếm vừa rồi phát ra uy lực không ai có khả năng tưởng tượng, đem mảng sóng lớn phân ra hai nửa.