Thu nhận phần thưởng tầng thứ năm, Ngưng Sương bước tiếp lên tầng thứ sáu, bên tai cũng đồng thời vang lên giọng nói của Linh Tiêu Tháp.
“Đệ Nhất Danh - Tử Diễm, đã tiến vào tầng thứ năm.”
Ngưng Sương không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh như vậy, trong lúc nhất thời, lại có chút tâm phiền ý loạn.
Còn chưa đi vào tầng thứ sáu, nàng đã cảm thấy không khí vô cùng nóng. Đợi đi vào vừa nhìn, Ngưng Sương nhất thời giật mình ngay tại chỗ. Nơi này không phải là ngọn nguồn của ngọn lửa đi. Nham thạch đỏ rực nóng chảy phun trào, hơi nóng cuồn cuộn đập vào mặt, bốn phía đều là lửa lớn hừng hực, ngọn lửa và nham thạch nóng chảy phản chiếu toàn bộ mọi nơi, không gian một mảnh đỏ rực.
Cũng may trên người Ngưng Sương mang thần hỏa đỉnh cấp, bản thân lại tu luyện công pháp cao cấp hệ hỏa, nhưng vẫn có chút không chịu nổi lửa nóng như vậy, chỉ một lát sau, nàng đã mồ hôi đầm đìa.
Nàng đã dùng thánh khiết chi nhãn dò xét qua, nơi này tuyệt đối không phải huyễn kính, mà là nham thạch thật sự đang nóng chảy.
Lúc này, nàng cũng đã giải trừ kết hợp với Bạch Hổ, bởi vì Bạch Hổ sợ nhất chính là hỏa, hắn yêu quý nhất chính là một thân da lông xinh đẹp kia. Cũng may kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang dùng vô cùng tốt, băng sơn biển lửa, đao thương kiếm kích, gặp phải nó đều chỉ có thể cúi đầu đi đường vòng!
Ỷ vào kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang, Ngưng Sương thận trọng bước vào biển lửa, đồng thời hai tay kết ấn, phóng xuất ra hỏa diễm hồng long do xích dương hỏa thần quyết huyễn hóa ra, theo hỏa diễm hồng long không ngừng nuốt vào nhả ra hỏa diễm đang cháy ở phía trước, cảm giác nóng chung quanh dường như có khuynh hướng giảm xuống.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, hỏa diễm hồng long cắn nuốt được một lút, đột nhiên ợ lên một cái rồi đình công không làm việc. Ngưng Sương cười khổ thở dài, thì ra ngươi cũng có thời điểm ăn no a.
Lần nữa phóng xuất ra băng hỏa thôn thiên hồ lô, Ngưng Sương lại kinh ngạc phát hiện hồ lô này thế nhưng cũng đình công không làm việc, nàng suy nghĩ nhìn hồ lô trong tay không nhúc nhíc, tự lẩm bẩm: “Ngươi đây là cũng tiêu hóa không được? Hay là nhìn không vừa mắt hỏa diễm bình thường này?”
Đáng tiếc bất luận nàng nói thế nào, hồ lô này cũng không nhúc nhích cử động, Ngưng Sương bất đắc dĩ, chỉ đành phải lộ vẻ tức giận đem nó thu về. Dù sao loại thần khí như này cũng là lớn gia, thông thường chúng nó đều có linh trí của mình, nàng không thể hô to gọi nhỏ được với chúng nó.
Bất đắc dĩ, Ngưng Sương chỉ đành phải vừa phóng xuất ra băng ngọc hàn lực ngăn cản, vừa dựa vào kết giới phòng hộ cửu sắc thần quang che chở, nàng vốn tưởng rằng có thể cứ như vậy một đường đi thẳng xuống phía dứoi, nhưng không nghĩ tới ở lúc nàng đi được một nửa, thì một con chim khổng lồ màu đỏ như lửa tự phía trên hướng nàng lao tới.
Chim khổng lồ khí thế như hồng, lông vũ đỏ như lửa, đôi mắt hỏa hồng, trên đỉnh đầu còn có mấy cái lông vũ phóng vυ"t lên cao, phía trên lóe ra nhiều màu sắc, lông vũ thật dài trên đuôi và cánh cũng lóe ra nhiều màu sắc, làm người ta sợ hãi than nhất chính là cả người nó đều bị hỏa diễm bao quanh.
Buông ra thần thức, Ngưng Sương biết được tu vi của nó là huyền hoàng sơ kỳ, so với Bạch Hổ chỉ cao hơn một chút. Chẳng qua hiện tại ở nơi biển lửa như thế này, lại có một con huyền thú hệ hỏa cường đại như vậy trợ trận, sắc mặt Ngưng Sương không khỏi nổi lên mấy phần ngưng trọng.
Đúng lúc này, Ngưng Sương lại cảm thấy bên trong Linh Phượng không gian nổi lên một cỗ chấn động mãnh liệt, thông qua thần thức dò xét nàng biết được tình huống, địa điểm chấn động là từ một căn phòng ở trong đó.
Đột nhiên, một đồ vật hiện lên trong đầu Ngưng Sương, chính là một chiếc hộp màu đỏ nàng nhận được từ trong một căn phòng nàng đã mở ra. Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, lúc này Ngưng Sương truyền âm cho Thanh Long: “Con chim này ngươi có biết không?”
Thanh Long trầm ngâm một hồi lâu mới chần chờ nói: “Đây cũng là Hỏa Phượng, chỉ là đôi mắt của nó ngược lại có mấy phần giống Chu Tước, ở bộ tộc Phượng Hoàng, chỉ có Chu Tước mới có hỏa diễm chi nhãn.”
Ngưng Sương vừa ứng đối tấn công của Hỏa Phượng, vừa suy nghĩ, cuối cùng nàng quyết định thử một lần, lấy ra chiếc hộp màu đỏ ném đi.
Ở lúc chiếc hộp bay ra trong nháy mắt, Hỏa Phượng đột nhiên ngưng công kích, triển khai đôi cánh to lớn hướng chiếc hộp bay tới. Mắt thấy hai đạo ánh lửa ở trên không trung gặp nhau, sau đó dung hòa, khóe môi Ngưng Sương không khỏi vẽ ra một cái độ cong đẹp mắt.
Thanh Long đúng lúc nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, hiển nhiên hắn không ngờ tới một màn trước này, không ngờ Ngưng Sương lại có chiếc hộp phong ấn của Chu Tước, mà con Hỏa Phượng bị vây ở trong Linh Tiêu Tháp này cư nhiên lại cũng thật sự là Chu Tước.
Như vậy, bốn huynh đệ bọn họ cũng còn lại Huyền Vũ là không biết tung tích, Bạch Hổ chưa giải được phong ấn, nghĩ tới đây, đôi mắt ôn hòa của Thanh Long đột nhiên phát ra ánh sáng khí phách, đợi đến lúc bốn huynh đệ hắn tề tụ đầy đủ, thì cũng chính là lúc bọn họ tìm những người đó báo thù, đồng thời cũng là thời điểm giúp chủ nhân tung hoành Cửu Trọng Thiên.
Hỏa Phượng cùng hộp phong ấn gặp nhau, trên không trung phóng xuất ra vạn trượng hỏa quang, nếu không phải có vách tường Linh Tiêu Tháp ngăn trở, Ngưng Sương tin tưởng, hỏa quang này có thể xông thẳng lên tận trời. Cả tầng thứ sáu đều đã bị hỏa quang kia bao phủ, cảm giác nóng trong không khí càng lúc càng sâu, tránh ở trong kết giới phòng hộ Ngưng Sương mồ hôi rơi như mưa. Nếu không phải có kết giới phòng hộ cùng với băng ngọc hàn lực che chở, Ngưng Sương không chút nào nghi ngờ chính mình có thể hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Ở lúc nàng oán niệm sâu nặng, cảm giác nóng trong không khí đột nhiên giảm xuống, Ngưng Sương nghi ngờ ngước mắt, lại phát hiện hỏa quang chói mắt này đã tiêu tán vô tung.
Một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi tự trong ánh lửa đi ra, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, tóc dài màu đỏ, đôi mắt màu đỏ, một bộ khôi giáp màu đen bó sát người, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu đỏ thẫm. Khi giơ tay nhấc chân, tản ra khí thế kinh thiên động địa, đôi mắt màu đỏ phát ra thần quang sáng láng, lộ ra khí thế ngạo thị thiên địa.
Ngưng Sương đối với chủ nhân mà Thanh Long bọn họ đã từng nhận càng hiếu kỳ hơn, là người như thế nào, mới có thể có được huyền thú cường đại như vậy nhận làm chủ nhân? Là người như thế nào, mới có thể gϊếŧ được chủ nhân của bọn họ, còn có thể đem huyền thú cường đại như bọn họ phong ấn?
Thiếu niên ngửa mặt lên trời cười to, sau đó thu lại vẻ mặt bước tới trước mặt Ngưng Sương, đi thẳng đến bên cạnh khẽ khom người, thi lễ một cái: “Chủ nhân, ta là Chu Tước, cảm tạ chủ nhân giải trừ phong ấn cho ta, từ nay về sau thiên thượng địa hạ (trên trời dưới đất) chỉ nghe lệnh của chủ nhân!”
Ngưng Sương sững sờ, ngay sau đó sáng tỏ, thì ra mình đã từng cùng hộp phong ấn khế ước qua, Chu Tước liền tự giác nhận mình là chủ nhân. Đột nhiên, ánh sáng lên cấp loé lên, bởi vì thực lực của Chu Tước thâm hậu, nên ánh sáng thật lâu sau mới lui bước.
Mà Ngưng Sương cũng một lần tiến giai đến cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, mơ hồ còn có dấu hiệu đột phá huyền hoàng, bởi vì Phượng Ngâm Đại lục bị áp chế cấp bậc mạnh liệt, nên nàng không thể nào đột phá huyền hoàng ở nơi này, chỉ có thể đem lực lượng dư thừa mạnh mẽ ẩn giấu đi.
Thành công lên cấp lại thu được Chu Tước, tâm tình Ngưng Sương vô cùng tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi.”Chu Tước, không cần đa lễ, ngươi trước nói với ta cách đi qua tầng này, sau đó ngươi vào không gian gặp Thanh Long đi.”
Chu Tước giương mày lên, ngạo nghễ nói: “Chuyện này có khó gì?” Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, tất cả hỏa diễm, nham thạch nóng chảy trong nháy mắt tiêu tán vô tung, lộ ra con đường đi lên tầng thứ bảy.
Ngưng Sương đứng ở lối vào, khổ sở nói: “Chu Tước, ngươi thu sạch hỏa diễm như vậy, người phía sau chẳng phải là nhặt được cái đại tiện nghi sao? Ngươi xem có thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước hay không?” Ngưng Sương vừa nghĩ tới chủ nhân của đôi mắt màu tím kia, nàng liền theo bản năng rụt cổ một cái, trong tiềm thức, nàng không chút nào muốn cùng người nọ ở chỗ này triển khai tranh đấu.
Thân là thần thú huyết mạch thượng cổ, trí tuệ của Chu tự nhiên không thể khinh thường, sau khi Ngưng Sương vừa nói, hắn đã hiểu ý tứ trong đó. Cười vang nói: “Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo bố trí, khiến người phía sau hảo hảo hưởng thụ một phen!”
Theo Chu Tước há miệng, phun ra từng ngụm hỏa diễm cùng với nham thạch nóng chảy, trong một lát, mới vừa rồi, không gian không có vật gì rất nhanh liền bị ngọn lửa, nham thạch nóng chảy làm cho vô cùng nóng.
Cho dù đứng ở xa xa, Ngưng Sương cũng có thể cảm nhận thấy một màn trước mắt so với lúc nàng vừa mới đi vào có biến hóa long trời lở đất, bất luận là ngọn lửa hay là nham thạch nóng chảy, uy lực đều không thể so sánh với nhau.
Nàng tự nhiên sáng tỏ nguyên do ở trong đó, Chu Tước lúc trước bị phong ấn cùng với Chu Tước hiện tại đã được giải trừ phong ấn, thực lực đã là khác biệt một trời một vực, sao có thể giống nhau cho được.
Kể từ đó, Ngưng Sương ngược lại yên tâm mấy phần, như vậy ít nhiều gì cũng có thể trì hoãn được bước chân của Tử Diễm một chút.
Bước lên tầng thứ bảy, Ngưng Sương cảm thấy giống như tiến vào một gian phòng cổ xưa được bày trí rất tao nhã, đồ dùng mang phong vị cổ xưa được làm từ gỗ tử đàn, bình phong được thêu rất tinh xảo, trong đại sảnh chỗ trung tâm để một chiếc ghế thái sư được làm từ hòang lê mộc, chỉ là trên ghế không có một bóng người.
Cả cảnh tượng nhìn qua tựa như một gian phòng khách của nhà giàu, cho dù nàng có dùng thánh khiết chi nhãn, Ngưng Sương cũng nhìn không ra có gì sơ hở. Nhưng nàng cũng hiểu được, sẽ không đơn giản như thế.
Thận trọng tiến lên vài bước, theo “oanh” một tiếng, trên ghế thái sư đột nhiên xuất hiện một người, đó là một nam tử cả người lấp lánh kim quang.
Áo giáp màu vàng, mũ giáp màu vàng, giày màu vàng, tóc lộ ra bên ngoài mũ giáp cũng đều là màu vàng, còn có một đôi tròng mắt màu vàng, Ngưng Sương đột nhiên cảm thấy đôi tròng mắt này hết sức quen thuộc.
Người được bao phủ ở trong kim quang cũng không có đối với nàng phát động công kích hoặc biểu hiện ra địch ý gì, thấy thế, Ngưng Sương liền cũng chỉ đứng ở nơi đó, yên lặng theo dõi biến hóa.