Nhìn cảnh sắc trước mắt quen thuộc, Ngưng Sương âm thầm may mắn, lần này vô cực hư không trảm đánh bậy đánh bạ lại trực tiếp đem nàng truyền tống đến nơi này. Khiến lòng nàng vô cùng nghi ngờ, với thực lực của nàng, vô cực hư không trảm có thể truyền tống tới khoảng cách xa mấy vạn dặm như vậy sao? Hơn nữa còn có thể tùy theo ý niệm của nàng mà lựa chọn địa điểm. Ban đầu, lúc Minh Huyễn dạy cho nàng thì hắn chỉ nói đây là chiêu thức thuấn di, có thể dùng để chạy trốn, nhưng lại không thể tùy ý lựa chọn địa điểm.
Nơi này chính là Ngạc Mộng Sâm Lâm, bởi vì trước mắt nàng chính là Tử Dực mỹ nhân phong đang vù vù bay tới, đây chính là sinh vật đặc biệt ở trong Ngạc Mộng Sâm Lâm.
Thanh Long hóa thành một con rồng nhỏ, quấn quanh cánh tay nàng, giống như một chiếc vòng ngọc màu xanh. Mặc dù nó không xuất ra thực lực, nhưng uy áp vẫn còn tồn tại.
Dưới uy áp cường đại của nó, không có bất kỳ một con huyền thú nào trong rừng rậm Ngạc Mộng không có mắt dám đến gần bọn họ. Ngưng Sương muốn lưu ý huyễn trận trong rừng rậm một chút, ai bảo Xích Viêm đã ròng rã ba năm không có tỉnh lại!
Theo tu vi nàng tăng lên, lý giải về trận pháp ảo cảnh cũng càng thêm cảm thụ sâu sắc, cho nên trận pháp khổng lồ trước kia đối với nàng có uy hϊếp lúc này nhìn lại bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Năm đó Mộng lão từng đại khái nói với nàng về vị trí di tích của thần, cư nhiên lại là ở Đoạn Hồn Hải Vực, nói là tại hải vực gần với rừng rậm Ngạc Mộng có một hoang đảo, trên đảo có một truyền tống trận dẫn tới di tích của thần.
Mặc dù Ngưng Sương nghi ngờ tại sao Mộng lão lại có thể hiểu rõ cặn kẽ như vậy, nhưng nàng lại tin tưởng lời hắn nói không sai. ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm có rất ít dấu chân người, nàng đã đi một ngày một đêm, nhưng thậm chí một người thám hiểm nàng cũng không nhìn thấy. Nàng lại không biết, hiện tại cường giả trên đại lục đều đang hướng vể Mộng Chi Đảo mà đến, chuẩn bị đi vào Lăng Tiêu Tháp trăm năm mới mở một lần ở Học viện Đế Quốc.
Lại nói không những mỗi một tầng trong Lăng Tiêu Tháp đều có phần thưởng thần bí mà Học Viện Đế Quốc còn có thể đem người nổi trội nhất công bố với toàn bộ đại lục, chuyện tốt được cả danh và lợi như vậy, làm sao không khiến người chạy theo như vịt đây?.
Đoạn Hồn Hải vực là một phiến hải vực vô cùng rộng lớn ở Phượng Ngâm Đại lục, mà Mộng Chi Đảo là một hòn đảo lớn nằm ở giữa Đoạn Hồn Hải Vực và Mộng Huyễn Hải Chi, ngoài ra tiếp giáp với Đoạn Hồn Hải Vực chính là ranh giới giữa Mộng Chi Đảo và rừng rậm Ngạc Mộng.
Ra khỏi rừng rậm Ngạc Mộng, cũng không phải là một bãi biển không có dấu chân người, mà là một cảng khẩu người tới người lui vô cùng náo nhiệt, cảng này được đặt tên là cảng Đan Dương. Tạo ra sự phồn hoa ở cảng Đan Dương hôm nay chính là người ra biển thám hiểm nối liền không dứt, đám người Dong binh đoàn muốn ra biển lùng gϊếŧ huyền thú dưới biển, cảng Đan Dương chính là nơi duy nhất tiếp tế đồ dùng ra biển.
“Bản đồ Hải Vực, năm huyền tinh một phần a!”Ngưng Sương mặc y phục màu trắng vừa xuất hiện thì liền có tốp năm tốp ba người bàn hàng rong xông tới
“Tiểu thư, bản đồ Hải Vực bản trong tay ta là cặn kẽ nhất, đều là do đội tàu của chúng ta khảo sát thực địa sau đó vẽ lại.” Một nam tử khoảng ba bốn mươi tuổi bức thiết đẩy mạnh tiêu thụ tấm bản đồ trong tay.
Cảnh tượng phồn hoa này khiến Ngưng Sương hơi kinh ngạc, mặc dù nơi này không có xây dựng thành trì hùng vĩ, nhưng buôn bán lại rất phát đạt, dọc hai bên đường đi phòng ốc san sát nối tiếp nhau, có tửu quán ( quán rượu) có phạn quán (quán cơm), có các nơi cho thuê thuyền bè, chiêu mộ thủy thủ, vân vân..... Dĩ nhiên cũng không thiếu du thương, người bán hàng rong trước mắt, đang ẫm ĩ đề cử các loại vật phẩm này.
Hiện tại, đã có thực lực nhất định nên Ngưng Sương cũng không cần phải có nhiều cố kỵ như trước nữa, cho nên Phượng Ngâm thật vui vẻ ra khỏi Linh Phượng không gian, kéo theo Bạch Hổ ở phía sau một đường vừa nói vừa cười.
Với thực lực hiện tại của nàng, sau khi cùng với Bạch Hổ biến thành áo giáp, tin tưởng cho dù gặp phải cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, cũng đủ sức đánh một trận. Dù sao bởi vì nơi này bị áp chế, nên cường giả cao nhất ở Phượng Ngâm Đại Lục chính là cửu tinh huyền vương đỉnh cấp, cho dù có cường giả ở nơi khác xé rách không gian đi tới nơi này, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực huyền vương.
Móc ra năm huyền tinh mua một phần bản đồ, nhanh chóng xem qua một lần, nàng phát hiện so với những gì Mộng lão giải thích cũng không chênh lệch bao nhiêu. Như vậy, hiện tại chuyện nàng cần làm chính là thuê thuyền ra biển, tới cái hoang đảo kia trước rồi lại nói.
“Phượng Ngâm, tới đây, chúng ta đi Thiên Nhai Thuyền Hành!” xa xa Ngưng Sương đã nhìn thấy dấu hiệu cánh buồm màu vàng, đó chính là dấu hiệu của Thiên Nhai Các. Mà thông qua mấy lần giao thiệp, Ngưng Sương vô cùng hài lòng với cách phục và thành tín của Thiên Nhai Các, cho nên mới cự tuyệt lời mời của những tiểu nhị nhà thuyền khác.
Vừa đi vào Thiên Nhai Các, liền có tiểu nhị trẻ tuổi tiến lên nghênh đón, “Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có thể giúp gì cho tiểu thư?”
Tiểu nhị mặt mũi tuấn tú, tươi cười rạng rỡ, khiến tâm tình Ngưng Sương cũng vui vẻ lên, nàng mỉm cười nói: “Ta muốn tới Đoạn Hồn Hải Vực, cần thuê thuyền của các vị.”
Tiểu nhị nghe vậy, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh cuả Ngưng Sương và Phượng Ngâm đang hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi ngờ cô nương này ra biển thám hiểm lại còn mang theo một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi. Bất quá, do được rèn luyện hàng ngày nên hắn rất nhanh lộ một nụ cười đem kinh ngạc ở đáy mắt khéo léo che giấu lại, “Tốt, mời tiểu thư nói một chút yêu cầu của ngài, cùng với tiểu thư muốn bao nhiêu thủy thủ?.”
Ngưng Sương thành thực tiến lên, chỉ vào một điểm đen nhỏ trong bản đồ Hải Vực to lớn đang được treo trên tường lạnh nhạt nói: “Ta muốn tới chỗ này, cái khác ta không có yêu cầu gì, chỉ là muốn đoàn thủy thủ của các ngươi ở phụ cận đảo này chờ ta ba tháng.”
Tiểu nhị nghe vậy, mày kiếm nhíu lại, giống như có chút khó xử trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới cung kính nói: “ kỳ hạn chờ có chút dài, mà ở trên biển lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, nếu không ba tháng sau chúng ta lại tới hoang đảo phụ cận đón ngài, như vậy có thể được không?”
Chống lại ánh mắt trưng cầu của hắn, Ngưng Sương hơi suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ gật đầu. Xác thực, đề nghị này của hắn vẹn toàn cả đôi bên. Dù sao bất luận là chờ, hay là ba tháng sau tới đón nàng, nàng đều tin tưởng thành tín của Thiên Nhai các.
Lúc này sau khi nộp hết tất cả phí dụng, bởi vì Thiên Nhai Thuyền Hành còn muốn chuẩn bị một chút, cho nên định tại ba ngày sau khởi hành.
Tại quán trọ Thiên Nhai Các, Ngưng Sương không chịu nổi Phượng Ngâm đeo bám dai dẳng, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là mang theo bọn họ tới cảng Đan Dương đi dạo một chút. Hít thở một hơi, trong không khí có xen lẫn một chút mùi vị tanh mặn, bên tai quanh quẩn tiếng cười như chuông bạc của Phượng Ngâm, tâm tình của Ngưng Sương vô cùng vui vẻ.
Thật không nghĩ tới, Sát Lục Chi Kiếm Phượng Ngâm lại có một trái tim trẻ con như vậy. Quả nhiên, bên người nàng đều là hợp thể mâu thuẫn.
“Nha đầu thối, nhanh lên cút ngay!” Phượng Ngâm đang cao hứng ăn mứt quả trong tay, thì một đạo âm thanh phách lối đột nhiên xông vào trong tai.
Giương mắt nhìn lên, đập vào mắt nàng là một con Độc Giác thú thân hình khổng lồ, trên lưng Độc Giác Thú có một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi. Vẻ mặt thiếu niên tái nhợt lộ ra một chút màu vàng, một bộ giống như buông thả du͙© vọиɠ quá độ mà thành, nhưng thần thái lại vênh váo tự đắc, không ai bì nổi.
Phượng Ngâm khinh bỉ liếc mắt nhìn thiếu niên kia, đối với tiếng hét của hắn làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ ôm Bạch Hổ vững vàng đứng ở giữa đường, không coi ai ra gì thương lượng.”Tiểu Bạch, con thú nho nhỏ này cản trở đường chủ nhân, ngươi dự định làm sao bây giờ?”
Mọi người vây xem vừa nghe, nhất thời cảm thấy buồn cười, đây là tiểu cô nương nhà ai, lại nói thánh thú tam tinh —— Độc Giác Thú là con thú nho nhỏ, quả nhiên vẫn là tuổi còn nhỏ, không có kiến thức a!
Bạch Hổ cười hắc hắc, hàn quang trong đôi mắt màu hổ phách chợt lóe, gió đột ngột nổi lên, Toàn Phong Trảm khí phách mười phần theo đó nổi lên. Đi ở phía sau Ngưng Sương tự nhiên bắt được phong nguyên tố trong không khí dao động, lập tức lông mày khẽ nhíu lại, bạch quang chợt lóe, xuất hiện ở bên cạnh Phượng Ngâm.
Ngưng Sương vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho hai mắt mọi người tỏa sáng, thật là một mỹ nữ tuyệt sắc vô song a! Da trắng nõn nà, lông mày như vẽ, mắt ngọc mày ngài, tóc đen như mây, một bộ bạch y như tuyết. Nhất là đôi mắt của nàng đặc biệt sáng ngời lộ ra nửa phần thần bí, nửa phần xa cách giống như một vòng nước xoáy, làm cho người ta nhịn không được mà trầm luân vào đó.
Thiếu niên đang trên lưng thú hô hấp đột nhiên nặng nề, hắn âm thầm nắm chặt quyền trong ống tay áo, nữ tử phong hoa độc nhất vô nhị như vậy, hắn nhất định phải bỏ vào trong túi.
“Đây là tiểu thư nhà ai?, xem ra sẽ bị Ngô Dung bá vương này làm hại...”
“Đúng vậy a, Đúng vậy a, mấy tháng trước, không phải Ngô Dung đã đoạt một cô nương xinh đẹp từ bên ngoài tới sao?”
“Nghe nói cô nương kia còn là một thiên huyền sư đây?”
“Ai, vậy thì có ích lợi gì, gia gia của Ngô Dung là cường giả huyền vương!”
Hiển nhiên bình thường Ngô Dung thường làm loại chuyện này, đối với nghị luận của mọi người, hắn không chỉ không hổ thẹn, mà ngược lại lại nhíu mày lắng nghe, vẻ mặt hài lòng.
Hắn dùng thần thức tra xét, nhưng lại chỉ dò ra một mảnh hư vô, hiển nhiên mỹ nhân bạch y trước mắt này không có huyền lực dao động, nhất thời nhíu mày cười to, “Tiểu mỹ nhân, cùng ca ca ta trở về như thế nào, ta bảo đảm nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.” Ánh mắt hắn hết sức trêu đùa, đắm đuối nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Ngưng Sương, không ngừng nuốt nước miếng.
Hai lông mày của Ngưng Sương giữa lóe lên một cái rồi biến mất, “Đồ vô sỉ!”
Thiếu niên nghe vậy, không những không giận mà lại cười, say mê nhìn chằm chằm Ngưng Sương cười trêu nói: “Tiểu mỹ nhân, ca ca không vô sỉ, ca ca không thể làm gì khác hơn là sắc.” Nói xong hắn dừng lại một chút, quan sát Ngưng Sương từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng lại ở trước ngực nàng, chậc chậc thở dài nói: “Tiểu mỹ nhân, không chỉ có xinh đẹp như hoa, hơn nữa dáng người lại rất mê người, quả nhiên là một báu vật đáng giá để ca ca yêu mến a!...”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, uy áp liền ùn ùn kéo đến, uy áp cường đại làm cho đất trời biến sắc, nguyên bản người vay xem còn mang theo tâm tư xem náo nhiệt lúc này cũng không khỏi run rẩy. Uy áp đánh mạnh vào Ngô Dung khiến hắn từ trên lưng Độc Giác Thú ngã xuống, mồ hôi lạnh trên trán nhễ nhãi, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.
Hắn không nghĩ tới, nữ tử nhìn như vô hại này lại là người giả trư ăn cọp, cư nhiên đem thực lực của bản thân cất giấu kín không lộ ra chút nào. Chỉ là càng như vậy, hắn càng phải lấy được nàng, nữ tử trong trẻo lạnh lùng như vậy ở dưới thân hắn nhất định sẽ hảo ngoạn, nhớ tới hắn đã cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Cảng Đan Dương dù sao cũng chỉ là một tiểu thành trấn, động tĩnh Ngưng Sương vừa mới gây ra, rất nhanh đã kinh động tới người nhà của Ngô Dung. Một lão đầu vóc dáng nhỏ thấp, mặt mũi tiều tụy rất nhanh xuất hiện. Hiện tại thần thức của Ngưng Sương đã có khả năng lan rộng ra rất xa, vì vậy nàng đã sớm dò ra người đến là một tam tinh huyền vương trung kỳ.
Nàng không để lại dấu vết thu hồi uy áp, chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó, im lặng đợi sự tình phát triển. Theo vẻ mặt nham hiểm hung ác của lão đầu mà nhìn, chỉ sợ hắn là một người vô cùng bao che người.
“Dung nhi, xảy ra chuyện gì?” Lão đầu kéo Ngô Dung đang nằm trên mặt đất đổ mồ hôi hột, ân cần đem toàn thân hắn dò xét một lần, cho đến khi phát hiện hắn không bị thương, mới nặng nề thở phào một cái.
Cường viện đến, dáng vẻ kiêu ngạo của Ngô Dung mới vừa tắt lại đột nhiên dâng cao, hắn đứng lên phủi bụi trên người một cái, nhìn chằm chằm Ngưng Sương cười lạnh nói: “Tiểu mỹ nhân, nàng vẫn nên ngoan ngoãn theo ta trở về đi, gia gia của ta cũng không giống như ca ca biết thương hương tiếc ngọc như vậy! Đến lúc đó đả thương gương mặt như hoa của tiểu mỹ nhân, chẳng phải để lòng ta thương tiếc sao?”
Thấy Ngô Dung ở trước mặt lão đầu vẫn không kiêng nể gì như vậy, Ngưng Sương nhất thời sáng tỏ, sợ rằng lão đầu thường trợ trụ vi ngược, dung túng Ngô Dung làm như vậy. Đã như thế, nàng cũng không cần lưu tình.
Ngưng Sương nhìn chằm chằm sắc mặt âm trầm của lão đầu, thản nhiên hỏi: “Tiền bối, làm sao ngươi nói?”
“Nha đầu, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là cùng ta Dung nhi trở về, hai là đánh bại ta.” Giọng nói của Lão đầu âm trầm, Dung nhi của hắn muốn, cho dù là sao trên trời hắn cũng có nghĩ biện pháp hái xuống cho hắn, huống chi chỉ là một cô nương nho nhỏ như vậy.