Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 31: Học viện thi đấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhớ tới lời nói của Huyền Lão, Ngưng Sương chỉ biết cười khổ, người sư phụ này, quả thực chính là một lão ngoan đồng. Nhưng hắn làm sao lại đối với chính mình tin tưởng như vậy đây? Phải biết, trong học viện cấp bậc thiên huyền sư chỗ nào cũng có, nào có ai giống nàng cấp bậc tinh huyền sư yếu ớt như vậy?

Hơn nữa từ trong miệng đám người Nam Cung Thanh Ca, nàng còn biết chình mình thế nhưng còn có một cái phong hào vang dội. . . . . . Phế vật công chúa! Nghe đâu phế vật là bởi vì nàng tiến vào học viện đã nửa năm

nhưng cấp bậc huyền thuật lại vẫn không có bất kỳ đề cao nào, còn công chúa có lẽ là vì nàng chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Huyền Lão đi.

Mặc dù nói không biết lòng tin mà sư phụ đối với nàng là xuất phát từ đâu ra, nhưng nàng nếu đã đáp ứng rồi, thì phải toàn lực ứng phó thôi, như thế nào cũng không thể khiến lão đầu mất thể diện đúng không? Nửa năm thời gian này, bởi vì say mê luyện khí thuật, nên tu vi huyền thuật của nàng chỉ tăng nửa cấp, hiện tại là thất tinh thánh huyền sư đỉnh cấp.

Sau khi đặt cấm chế ở quanh bốn phía trong phòng, nàng liền tiến vào Linh Phượng không gian. Trong không gian, Bạch Hổ cùng Phượng Ngâm cấu kết với nhau làm việc xấu, khiến Xích Viêm cùng Minh Huyễn trốn xa chừng nào tốt chừng đó. Không có

đối tượng để đả kích Phượng ngâm cảm thấy vô cùng nhàm chán, thấy Ngưng Sương tiến vào không gian, nàng liền nhào tới, giống như con bạch tuộc quấn ở trên người nàng.

"Chủ nhân, người bồi Phượng Ngâm tâm sự đi, Phượng ngâm đều sắp buồn chán muốn chết." Phượng Ngâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên, làm bộ đáng thương nhìn Ngưng Sương, rất có xu hướng nếu nàng dám cự tuyệt nàng liền lớn tiếng khóc.

Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là an ủi ôm nàng, bày ra một bộ vẻ mặt ôn hòa nói." Phượng Ngâm của chúng ta muốn nói chuyện gì vậy?"

"Chủ nhân, khi nào thì chúng ta lại đi dạo phố a, ta đều đã muốn quên tư vị cuồng phố a."

"Như vậy đi, chờ sau khi ta thắng cuộc tranh đấu ở học viện, chúng ta sẽ đi

dạo phố được không?"

"Được, chủ nhân sẽ mang ta ra để thi đấu sao?" trong đôi mắt hắc

bạch phân minh của Phượng Ngâm tràn đầy khát vọng.

Ngưng Sương không kìm lòng được gật đầu một cái, "Uh, bất quá Phượng Ngâm của chúng ta phải khống chế tốt lực lượng của chính mình, giả bộ yếu ớt một chút mới tốt nga!"

Phượng Ngâm nhu thuận gật đầu một cái, hài lòng rời đi. Ngưng Sương ăn xong một viên linh lung đan, liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Mười ngày sau, ánh sáng tiến giai không hề báo trước xuất hiện, nàng mới chậm rãi mở mắt, bởi vì là tiểu tiến giai, nên chỉ có ánh sáng tiến giai xuất hiện, đại tiến giai mới có sự xuất hiện của phong bạo lên cấp.

Một lần liền lên bát tinh trung kỳ, ánh sáng tiến giai mới chậm rãi tản đi, lại dùng thêm hai ngày thời gian để củng cố tu vi, Ngưng Sương liền có thể mở ra cánh cửa huyền thiết thứ ba.

Đẩy cửa ra, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh trống trải, bên trong không có kinh hỉ như nàng dự đoán, chỉ có một cái hộp đỏ rực nóng bỏng

lẳng lặng nằm ở trong góc, bên cạnh rải rác mấy khối màu đen nhìn giống như mảnh ngói. Thử mở hộp ra, nàng mới phát hiện phía trên hiện ra từng đạo cấm chế, trận trận hơi nóng từ trong hộp tản mát ra. Bởi vì có một số cấm thuật muốn giải trừ cần phải lấy máu làm vật dẫn, nên Ngưng Sương thử nhỏ vài giọt máu ở phía trên, thử đi thử lại vài lần ,nhưng cái hộp vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu muốn mở ra, ngược lại máu lại quỷ dị bị hấp thu.

Trong nháy mắt trong đầu Ngưng Sương nhiều hơn vài thứ, nguyên lai trong hộp này là phong ấn

ký ức truyền thừa của một con thượng cổ thần thú hỏa hệ, muốn giải trừ cấm thuật còn cần máu của con thượng cổ thần thú kia mới có thể mở ra phong ấn.

Trong đầu Ngưng Sương linh quang hiện ra, có thể hay không ký ức truyền thừa của Bạch Hổ cũng là bị phong ấn như vậy? Càng suy nghĩ nàng càng cảm thấy khả năng này là rất lớn.

Bên trong những mảnh ngói màu đen kia mơ hồ có huyền lực lưu chuyển, có thể là tàn mòn ( nghĩa như là phế liệu) của

huyền khí

cao cấp nào đó, cũng là nhất thời không cần dùng tới.----

*Truyện chỉ đăng tải tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn, những trang web khác là coppy không xin phép*

Học viện thi đấu, địa điểm cử hành là tại sân đấu học viện, sáng sớm, tuyển thủ dự thi của Tứ Đại Đế Quốc

cùng đệ tử của học viện đã đến sân đấu.

Ngưng Sương tự nhận nàng tới không tính là muộn, nhưng thời điểm đi vào sân đấu, thấy còn rất ít chỗ trống nàng mới biết chính mình đánh giá quá thấp sự quan tâm của mọi người đối với trận thi đấu này.

Lúc này, ngoại trừ hàng ghế khách quý, cũng chỉ còn dư lại mấy vị trí hẻo lánh. Bất đắc dĩ nhìn lướt qua đám người đang nhốn nháo, Ngưng Sương cất bước hướng nơi hẻo lánh đi tới.

Lúc này, thanh âm ôn nhuận của Nam Cung Thanh Ca truyền tới."Ngưng Sương, chúng ta

có chiếm vị trí cho ngươi!"

Ngưng Sương ngoái đầu nhìn lại, vừa đúng lúc đón nhận mấy đạo ánh mắt quen thuộc, đây không phải chính là Băng Ngọc Hà bọn họ sao? Nhất là Hiên Viên Trạch, đôi mắt đen bóng trong suốt tràn đầy nhiệt tình khác biệt."Sở tỷ tỷ, nhanh lên qua đây!"

Ngưng Sương mỉm cười đi tới, ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Trạch. Vừa mới ngồi xuống nàng liền mơ hồ nhận thấy được một đạo ánh mắt dòm ngó, men theo ánh mắt nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt Tần Phỉ Phỉ âm trầm đến độ đã có thể tích chảy ra nước.

"Tiện nhân, hôm nay sẽ không may mắn như vậy." Tần Phỉ Phỉ khıêυ khí©h chống lại ánh mắt của Ngưng Sương, trên gương mặt diễm lệ của nàng nở một nụ cười như đã tính trước kỹ càng.

Nàng không chút kiêng kỵ khiến không ít người ở đây liếc nhìn, mọi người nghị luận ầm ĩ, đối với hai đại danh nhân thảo luận. Một là thiên tài tu luyện ở học viện, nổi danh xinh đẹp kiêu ngạo, là người tình trong mộng của biết bao học viên; một là nổi danh phế vật tu luyện trong học viện, thanh lệ thoát tục, có mấy đại thiên tài làm hộ hoa sứ giả.

"Mỏi mắt chờ mong!" Ngưng Sương hơi nhướng mày, thản nhiên phun ra mấy chữ.

Xoay

người ngồi xuống, vừa lúc nhìn thấy Huyền Lão râu bạc trắng bay theo chiều gió đứng ở trên đài, bóng dáng tiên phong đạo cốt. Thanh âm hắn hùng hậu vang lên ở sân đấu, huyền lực trong âm thanh

được khống chế rất tốt, vừa đủ truyền vào trong tai mỗi người, khiến sân đấu vốn đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh trở lại.

"Các vị khách quý, mọi người hảo! Cuộc thi đấu so tài của học viện được tổ chức hai mươi năm một lần bắt đầu thi đấu từ hôm nay, đầu tiên cảm tạ Tứ Đại Đế Quốc đối với cuộc thi này nhiều năm ủng hộ như vậy, sau đó cảm tạ các vị khách quý đường xa tới đây tham gia. Hai mươi năm qua, gió nổi mây phun, Đại lục anh tài xuất hiện lớp lớp, hôm nay, những thiếu niên anh tài này đều tề tụ lại một chỗ, cũng là cơ hội để mọi người dương danh đề cao tên tuổi."

Lời nói này của Huyền Lão vừa nói xong tinh thần mọi người liền kích động, ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn quan sát một lần thần thái phấn khởi trên những gương mặt trẻ tuổi kia, tràn đầy ý chí chiến đầu nóng lòng muốn thử, bên môi lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, nói tiếp: "Đã là luận võ, tất có thương vong, nên mong mọi người hãy chuẩn bị tâm lý một chút. Vạn nhất không địch lại, phải nhanh chóng nhận thua, sinh mạng mới là đáng quý nhất! Hiện tại xin mời tất cả những người dự thi chuẩn bị sẵn sàng, người thắng

trận đầu chính là đài chủ, những người khác đều có thể khiêu chiến đài chủ, thẳng đến đài chủ kế tiếp được sinh ra, đài chủ sau cùng chính là người đoạt giải quán quân. Hiện tại bắt đầu tranh tài!"

Người chủ trì tiếp lời giới thiệu cặn kẽ thể lệ thi đấu, hơn nữa còn cường điệu: ở trong cuộc thi đấu, thời điểm sinh mạng gặp phải uy hϊếp thì phải nhanh chóng nhận thua, chỉ cần ngươi nhận thua, đối thủ của ngươi nhất định phải dừng tay, nếu không thì chính là phạm quy, sẽ phải tiếp nhận ‘ tử vong trừng phạt ’.

Người đầu tiên ra sân chính là Lôi Lạc đế quốc ,Lạc Vân Tường, hắn một thân y phục màu xanh, có chút phiêu dật nhảy lên đài thi đấu cao khoảng bảy tám thước , sau đó đứng lại, hướng về phía mọi người ôm quyền thi lễ, tao nhã nói: "Tại hạ Lạc Vân Tường, kính xin các vị vui lòng chỉ giáo!"

"Sở tỷ tỷ, hắn chính là thiếu chủ Lạc gia! Mười năm trước danh chấn đại lục đệ nhất thiên tài!" trong đôi mắt đen bóng của Hiên Viên Trạch hiện ra ánh sáng rực rỡ.

Nhìn nụ cười hắn đơn thuần sáng sủa, khóe môi Ngưng Sương từ từ tràn ra một cái mỉm cười, theo ánh mắt của hắn nhìn qua. Trên đài bóng dáng màu xanh đang chiến đấu, nhưng lại phiêu dật linh động, thành thạo. Ngưng Sương dùng thần thức thăm dò một chút, hắn thế nhưng là một nhị tinh thánh huyền sư đỉnh cấp, nghe Hiên Viên Trạch nói, hắn vừa chừng khoảng hai mươi tuổi. Xem ra, thiên tài này là tên danh xứng với thực.

Đột nhiên ‘ bùm ’

một tiếng, thì ra là đại hán đi lên khiêu chiến kia bị

một cước của Lạc Vân Tường đá đυ.ng phải trên cây cột.

Chiến ý trong mắt đại hán kia không giảm, giãy dụa bò dậy. Thế nhưng, mới vừa rồi va chạm, khiến hắn khí huyết sôi trào, huyền lực nhất thời không tụ được, chỉ đành phải không cam lòng nhận thua.

Từ đầu đến cuối, Lạc Vân Tường cũng không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng,

trực giác cho Ngưng Sương biết, hắn là một người

quang minh lỗi lạc.

Người kế tiếp lên đài tu vi cũng là khoảng chừng nhị tinh thánh huyền sư, cùng Lạc Vân Tường không phân cao thấp, từ lúc huyền lực của hai người

bắt đầu khởi động, khí áp bốn phía trầm thấp xuống không ít, Lạc Vân Tường là phong hệ, một người khác còn lại là mộc hệ.

Trong không khí , phong nguyên tố đột nhiên hướng Lạc Vân Tường vọt tới, hóa thành ngàn vạn phong nhận bén nhọn hướng người nọ cùng lúc bắn tới, thân thể của người nọ đột nhiên nhô ra ngàn vạn xúc tua, đem ngàn vạn phong nhận đánh rơi, xúc tua không ngừng sinh trưởng kéo dài, hóa thành thiên la địa võng hướng vào đầu Lạc Vân Tường. Lạc Vân Tường mượn sức gió thổi hiểm hiểm tránh thoát thiên la địa võng của đối phương, triệu hồi ra trường thương ( cây giáo dài) hung hăng hướng thiên la địa võng huy vũ. Thương pháp của hắn, nhanh, chuẩn, ngoan, trong nháy mắt liền đem thiên la địa võng của đối phương chém thành từng đoạn bay đầy trời. Hai người ngươi tới ta đi, từng bước từng bước mà ép sát , từng chiêu đoạt mệnh, chỉ cần có một chút phân tâm, liền sẽ rơi vào kết quả

không chết cũng tàn phế. Bởi vì hai người đều là kỳ phùng địch thủ (ngang tài ngang sức), chiến ý nồng nặc, huyền lực toàn thân đổ xuống mà ra, người kia cũng rút vũ khí ra, mũi thương đối với kiếm quang, ở trong không khí xô ra từng trận thanh âm xé gió!
« Chương TrướcChương Tiếp »