Tô Minh Diệu xuất thân nghèo hèn, cũng là một người ít nói, hiện giờ đã rất ít khi xen vào chuyện xí nghiệp công ty.
Hôm nay cũng vì tiệc sinh nhật của vợ nên mới gắng gượng tham dự.
Ông ấy còn có em trai và em gái. Tô Minh Thành và Tô Mai.
Hai người này đều dẫn theo con trai và con gái, dựa dẫm vào Tô Minh Diệu.
Dựa vào việc hút máu của khách sạn nhà họ Tô, duy trì cuộc sống xa hoa lãng phí.
Còn Bạch Liên là người quản lý chân chính của khách sạn nhà họ Tô, vậy nên lúc nấy những người này đều vây quanh Bạch Liên.
Chỉ có một mình Tô Tuyết đứng bên cạnh cửa sổ một mình.
Cô ấy không thích mặc lễ phục, cũng không thích náo nhiệt.
Ngay cả trong bữa tiệc hôm nay, cô ấy vẫn mặc quần bó sát màu đỏ.
Khí chất lạnh lùng, dáng vẻ vui mừng.
Tô Tuyết cầm cốc rượu trắng trong tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, duy trì khoảng cách với những người mặc những đồ hiệu nổi tiếng.
“Bữa tiệc sinh nhật năm mươi tuổi, chị Bạch giữ dáng đỉnh thật, chẳng nhìn ra chút nào!”
“Hội trưởng Cổ chê cười rồi, tôi đã năm mươi tuổi rồi, già rồi!"
Khuôn mặt Bạch Liên tràn ngập gió xuân, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bà ta thích những nơi náo nhiệt như thế này nhất và thích cả những lời tâng bốc của người khác.
Hội trưởng Cổ cười ha hả, chợt đổi chủ đề: “À phải rồi, cô hai Tô Mỹ Huyên và cậu chủ Lâm đã đính hôn. Có lẽ hôm nay
cậu chủ Lâm cũng đến, chúc mừng mẹ vợ là chị đúng không?”
Thật ra lần này ông ta đến đây không phải là vì nhà họ Tô mà là vì muốn lấy lòng nhà họ Lâm đứng sau nhà họ Tô.
Nhà họ Lâm mới là gia tộc lớn hàng đầu ở Tần Tây. “Chắc chắn sẽ đến rồi!” Sắc mặt của Bạch Liên lập tức trở nên hơi lúng túng.
Bà ta chắc chắn rằng Lâm Thế Văn sẽ đến nhưng lại không chắc chắn về con gái của mình lắm.
Bà ta đã gây áp lực cho Tô Mỹ Huyên, bà ta mong rằng hôm nay cô con gái này sẽ không khiến mình mất mặt.
“Cô hai đến rồi!”
Đúng lúc này, có người hét lên ở cửa lớn.
Giọng nói này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. “Con nhóc chết tiệt này cuối cùng cũng đến rồi!”
Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Bạch Liên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra con gái của bà ta đã thỏa hiệp rồi.
Nhưng khi nhìn kỹ, bà ta lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng có một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi bên cạnh con gái của mình.
Lúc này, trong lòng bà ta có dự cảm chẳng lành.
Tô Mỹ Huyên đến, có thể nói là muôn người nhìn chăm chú.
Cô ấy bỗng chốc trở thành tiêu điểm của cả phòng tiệc. “Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Tô Mỹ Huyên đi giày cao gót, bước nhanh tới, nhào vào lòng bà ta như làm nũng giống lúc nhỏ.
Tuy Bạch Liên tự ý định hôn ước mà không có sự đồng ý của Tô Mỹ Huyền khiến cô ấy rất tức giận, nhưng nửa năm
không gặp, cô ấy thật sự rất nhớ mẹ của mình.
Cô ấy cũng không ngụy trang cảm xúc, khi nhìn thấy mẹ của mình, cô ấy chỉ muốn ôm chầm lấy mẹ.
Giang Dạ đứng sau lưng Tô Mỹ Huyên, nheo mắt mỉm cười.
Bữa tiệc này rất náo nhiệt đấy.
Anh đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên ngẩn người. Bởi vì lúc này, anh và Tô Tuyết đang nhìn nhau. Khuôn mặt của Tô Tuyết cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao Tô Tuyết lại ở đây? Chẳng lẽ cô ấy cũng tham gia bữa tiệc sao?”
Giang Dạ hơi ngạc nhiên, trong đầu chợt lóe lên. Tô Mỹ Huyền họ Tô, Tô Tuyết cũng họ Tô.
Giang Dạ nhớ Tô Mỹ Huyên từng nói rằng mình có một người chị.
Chẳng lẽ Tô Tuyết là chị gái của Tô Mỹ Huyên sao?
Nghĩ đến đây, anh không còn bình tĩnh nữa, khuôn mắt tràn ngập vẻ lúng túng...