Nguyễn Tương Nam lặng lẽ nghĩ, đây thật là một cuộc nói chuyện tào lao.
Trác Diễm hiển nhiên cũng nghe được, giọng nói lập tức trầm xuống: “Đây là cái gì? Cái gì vụиɠ ŧяộʍ?”
Nguyễn Tương Nam đờ đẫn nói: “À, chúng em tập luyện 《 Trát Mỹ Án 》—— là hôm nay Dư Hi tới tìm em, mẹ của cô ấy vừa mới qua đời, em muốn ở với cô ấy mấy ngày.”
“Vậy thì được, tối nay anh lại gọi điện cho em.”
Cô vội vã kết thúc điện thoại, chỉ thấy Chu Bàn Tử cười run rẩy hết cả người với Diệp Trưng: “Thấy vừa rồi tôi biểu diễn như vậy không?”
Diệp Trưng cười trả lời: “Ừ. . . . . Không tệ, càng ngày càng xuất hiện Tần Hương Liên hấp dẫn rồi.”
Mặt Chu Bàn Tử rất hưng phấn: “Quan trọng nhất họp hằng năm nhưng có tiền thưởng, chuyện tốt như vậy thà gϊếŧ nhầm chứ không thể bỏ qua?”
Nguyễn Tương Nam đi qua bên cạnh bọn họ, trực tiếp nghiền lên chỗ đau của đối phương: “Trước đó có phải giảm cái bụng trước không, tôi sợ đến lúc đó anh mặc đồ hoá trang không vừa.”
Trở lại phòng làm việc, Diệp Trưng cũng nhắm mắt theo đuôi, trực tiếp ngồi cái bàn đối diện với cô.
Nguyễn Tương Nam thay áo khoác trắng, xoay người thấy anh gục xuống bàn, nốt ruồi khoé mắt sáng loáng quyến rũ người, sửng sốt một chút hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Trưng chống người lên, nghiêm túc quan sát trên dưới của cô một lần: “Nhìn qua, cô và Trác Diễm vẫn phát triển thuận lợi.”
Nguyễn Tương Nam biết Diệp thiếu gia Diệp Tỷ chính là một người nhiều chuyện chuyển thế, không ngờ Diệp Trưng cũng có loại hứng thú tệ hại này: “. . . . .Làm sao vậy?”
“Vậy tôi hơi yên tâm một chút, vốn còn có điểm lo lắng loại phương thức kia có có quá lửa không.”
". . . . . . Làm sao vậy?"
Diệp Trưng lắc đầu một cái, than thở: “Tương Nam, máy móc nói lại cũng không học cô cái khoản này, trừ ba chữ này cô còn có thể nói những lời khác sao?”
“À,” cô nhìn thấy loại ánh mắt không nói được kia, lại bổ sung một câu, “Trước kia tôi sẽ không phát hiện anh nhàm chán, xem ra ngày trước tôi thật là người nhận thức không rõ.”
Sau khi tan tầm, cô lại giải thích với Trác Diễm chuyện Dư Gi, cô cảm thấy cảm xúc Dư Hi không tính là quá ổn, tính toán theo cô ấy mấy ngày, tạm thời không trở về.
Trác Diễm trầm mặc hồi lâu: “Tuỳ em, em cảm thấy nên làm thế nào liền làm thế đó đi.” Sau đó trực tiếp cúp điện thoại, Nguyễn Tương Nam đối với âm thanh bên đầu điện thoại bên kia, chỉ đành phải lắc đầu một cái, mặc dù biết anh bị lạnh nhạt sẽ mất hứng, nhưng là hẹp hòi đến mức này sao?
Tan việc cô lại đi siêu thị mua món ăn, trở về nhìn thấy Dư Hi cũng không còn nhàn rỗi, còn quét nhà lần nữa, cả căn phòng đều sạch sẽ.
Nguyễn Tương Nam trêu chọc nói: “Hi Hi, sau này người nào cưới được cậu thật là có phúc, bộ dáng xinh xắn, lại hiền lành như vậy.”
Dư Hi cười khổ một tiếng: “Người như tớ, ai dám lấy tớ?”
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: “Những lời này, trước kia là câu cửa miệng của tớ.” Cô bỏ thức ăn mua được vào trong bồn rửa rồi rửa sạch sẽ: “Lúc khó khăn nhất, tớ cũng nghĩ tới có phải nghỉ học không, tiền nhập học y quá cao mà tiền sinh ra lại quá ít. Mọi người đều học bảy năm, khi đó tớ cảm thấy được không học ngoại khoa mà học y khoa cũng tốt. Tớ phụ trách trợ lý cho Lạp Câu nhiều năm,
cho đến năm ngoái sau nửa năm bắt đầu, tớ mới tự chủ trì giải phẫu đơn giản.”
Lạp Câu chính là bác sĩ chủ đạo nâng vết cắt lên trên, có thể để cho bác sĩ mổ chính nhìn rõ ràng, tầm mắt hiểu rõ hơn. Lúc cô làm sai, vì không ảnh hưởng đến tầm mắt của bác sĩ mổ chính, chính là cô đứng góc độ kia nhưng thật rất khó nhìn hoàn toàn động tác giải phẫu, vừa hao phí thể lực vừa không có chỗ tốt. Nhưng tuy vậy, cô cũng cứ đứng bên cạnh bàn mổ cho đến bây giờ. Cho nên khi cô đứng vị trí bác sĩ mổ chính cô cũng không khẩn trương không kích động, chỉ có chờ lâu một chút sẽ có cảm giác uể oải.
“Cậu cảm thấy tớ còn có cơ hội làm lại từ đầu.”
“Tại sao không? Trừ phi cậu không nghĩ tới.”
Dư Hi cười với cô: “Được, tớ nghe cậu, làm lại từ đầu.”
Trác Diễm nhìn thấy mấy cái rau xào, liền bưng đĩa tìm cái bàn ngồi xuống.
Phía sau nhân viên đi vào ăn cơm tối vừa thấy được anh, lập tức tự động cách xa phạm vi của anh, trong lúc nhất thời bên người anh chỉ còn lại mấy chỗ trống.
Anh cũng thấy nhưng không thể trách, dám lại đây ngồi cùng một chỗ ăn cơm với anh ít nhất cũng phải là cấp bậc quản lí trở lên, mà một nhân viên cơ hồ đều dắt díu con cái, sẽ rất ít ăn cơm tối tại phòng ăn của công ty, liền tối đa là đóng gói mang về nhà.
Anh ăn lung tung vài hớp, cả khẩu vị mặn đạm đều không phải là khẩu vị anh thích, nhưng lại không thể không lấp bụng, quả thật là tiến lùi đều khó.
Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn không sáng lên, vợ sắp cưới Nguyễn Tương Nam như vậy, thật là ngàn năm khó tìm, mới vài ngày liền bắt đầu không về nhà ngủ.
Rất nhanh, có người bưng đĩa ngồi xuống chỗ đối diện với anh: “Trác tổng.”
Trác Diễm ngẩng đầu liếc nhìn, là Phương Hàn Vân, liền gật đầu một cái: “Hôm nay cô làm thêm giờ?”
Phương Hàn Vân cầm đũa lên, hơi cúi đầu: “Đúng vậy, vừa tới bên này, tạm thời còn không thể thích ứng, cũng không thể cầm tiền lương mà không làm việc.”
“Với năng lực của cô, sẽ thích ứng rất nhanh, có một số việc gấp cũng không gấp được.” Anh đứng lên, thu dọn hết đĩa, “Cô từ từ ăn, tôi đi trước.”
Anh đi vào thang máy, màn hình điện thoại di động trên tay sáng lên, là Nguyễn Tương Nam gọi điện thoại đến, anh vốn nghĩ là trực tiếp nhận, nghĩ lại, đợi đến lúc ra thang máy mới nghe: “Chuyện gì?”
Nguyễn Tương Nam cười hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Trác Diễm ho nhẹ một tiếng, “Còn em?”
“Em cũng ăn cơm rồi, Trác Diễm, ngày mai em về nhà, mai anh còn phải làm thêm giờ sao?”
Thật sự cô hiểu anh, không hỏi cũng biết hôm nay anh chuẩn bị làm thêm giờ. Chỉ là cô nói “Về nhà”, làm cho tâm anh rung động. Giọng anh hoà hoãn nói: “Ngày mai em có sắp xếp?”
Nguyễn Tương Nam cười nói: “Đúng vậy, chỉ là có lẽ anh sẽ cảm thấy nhàm chán —— vừa vặn có một bộ phim lớn chiếu, nghe nói nội dung rất tốt, em muốn đi xem.”
Trác Diễm dừng một chút, hỏi ngược lại: “Đây coi như là hẹn hò?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy không đúng?”
Trác Diễm cười cười: “Được.”
Anh nhận điện thoại xong, để điện thoại trong túi áo, bước đi nhanh vào phòng làm việc, lại bắt đầu mở tài liệu ra xem. Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng làm việc bị người ngoài mở ra mà không gõ cửa, có có chút không vui ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Hàn Vân đứng ở đó, trên mặt còn có vẻ kinh ngạc: “Tôi vừa thấy dưới kẽ có ánh đèn, còn tưởng rằng anh quên tắt đèn.”
Trác Diễm kiên nhẫn đáp: “Bình thường tôi đều có thói quen làm thêm giờ.”
“Trác tổng, anh vừa mới đính hôn, cũng không trở về, không phải phụ lòng vợ chưa cưới của mình sao?”
“Tóm lại là thói quen, không bằng bắt đầu quen sớm một chút.” Đương nhiên anh sẽ nói lời xã giao đẹp, cũng không thể trả lời vợ sắp cưới của anh không về nhà ngủ, anh chỉ có thể làm thêm giờ ở công ty.
Phương Hàn Vân lắc đầu một cái, có chút không dám gật bừa: “Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp.” Thuận tay đóng cửa lại.
Trác Diễm nghiêng mặt sang bên sopha ba người buôn bán công việc, lại có chút rối rắm, cũng không biết ngày nay ngủ còn bị những cảnh mộng triền miên ngổn ngang kia hay không.
Anh vừa mới thu dọn xong liền ngồi xuống, kéo cái chăn lên, điện thoại di động liền rung một cái, là một tin tức quẹt thẻ, là Nguyễn Tương Nam sử dụng thẻ của anh đặt vé xem phim, còn là hàng của tình nhân ngồi.
Ghế tình nhân.
Anh nhìn ba chữ này một chút, khó khăn lật người trên ghế sopha, nhếch miệng. Anh không thể không thừa nhận, đi với cô thật là đau cũng vui vẻ, có lúc sẽ bị cô nói mấy câu làm cho nổi giận lôi đình, có lúc lại vui vẻ đơn giản mà lại trầm mê không tự kiềm chế được. Nếu có thể mãi mãi như vậy không gì là không tốt.
Ngày mai vừa đến, Trác Diễm tan làm đúng giờ, còn nghiêm chỉnh để lại tây trang và áo sơ mi lại phòng làm việc, thay đồ thường, đi xe hơi về nhà.
Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy Nguyễn Tương Nam mặc đồ hoá trang, lỗ tai đút ống nghe, một tay bỏ vào tay áo bước đi, dáng vẻ hết sức buồn cười. Anh nhịn không được cười hỏi: “Em đang làm cái gì ở đây?”
Nguyễn Tương Nam lấy một ống nghe xuống, trả lời: “Em đang tập luyện 《 Trát Mỹ Án 》.” Cô giơ giơ ống tay áo hoá trang, xoay người về phía anh: “Anh có thấy đẹp mắt không?”
“. . . . .Em nói đẹp mắt ở phương diện nào?” Trác Diễm trầm ngâm, “Từ thẩm mĩ của cá nhân anh mà nói, anh tương đối thưởng thức em mặc áo sơ mi trắng của anh, khoản đồ hoá trang nam anh không có cảm giác gì.”
Nguyễn Tương Nam mở to hai mắt nhìn anh một lúc lâu, trách mắng nói: “Thì ra anh thấp kém như vậy.”
“Sao anh lại thấp kém rồi hả?” Trác Diễm nghỉ lại, lúc cùng cô tranh chấp căn bản anh không cãi lại cô, liền thừa nhận, “Được, coi như em nói đúng, anh chính là thấp kém, em thanh cao cho anh nhìn một chút?”
Qủa nhiên Nguyễn Tương Nam phá vỡ người cũng không có cách, lại đổi đề tài: “Trác Diễm, trước anh nói. . . . . . .Nhiều năm như vậy cũng chỉ có em. . . . . . . . .Cái đó, đây là sự thật?”
Trác Diễm có chút quẫn bách nhìn cô, vành tai và tóc mai (*) chạm vào tình ý mặn nồng, đã nói ra miệng một cách tự nhiên, bây giờ thì tốt rồi, đột nhiên cô hỏi cái này, anh thật có chỗ lúng túng, chỉ có thể dùng sức mạnh cứng rắn trả lời: “Có lúc nào anh lừa em? Hay là trong lòng em lời nói của anh không đáng tin tưởng?”
Nguyễn Tương Nam cởi đồ hoá trang ra treo lên, suy tư chốc lát: “Ừ. . . . . . . .Còn giống như thật không có xét xử.”
“Em cho rằng anh là em? Trong lòng nghĩ khác ngoài miệng nói khác hàng động lại khác nữa.” Trác Diễm nhớ ngày trước, quả thật càng nói càng tức, hận không thể kể lại mười tội trạng lớn của cô, “Em còn nói về sau anh sẽ lên giường với một đống phụ nữ, cuối cùng có thể bị bệnh chết, lúc đó có phải em cảm thấy anh đặc biệt hèn hạ không, đói khát đến mức thấy phụ nữ liền lên giường?”
“. . . . . .Đó là nói lẫy,” Nguyễn Tương Nam mới giải thích nửa câu, thấy sắc mặt anh trầm xuống, lúc này mới sửa lời nói, “Được, lần đó là em không đúng, em xin lỗi.”
“Khi đó anh với em có một lần mà thôi ——chính xác, lần đó là anh chủ động, anh ép buộc em. Từ đầu đến cuôi anh cùng em lên giường có một lần, vậy em liền xem anh thành cái loại cầm – thú – dùng – nửa – người – dưới suy nghĩ sao? Em làm chuyện cực đoan như vậy, sau lại khổ cực như vậy, anh không muốn sau này em có chút tiếc nuối, nhưng là em nghiêm túc nghe lời anh nói sao?”
Nguyễn Tương Nam không phản bác được, giống như cô phạm vào mười tội nặng nhất, anh lại tạm nhân nhượng để vì lợi ích toàn cuộc. Cô đi tới, trực tiếp ôm eo Trác Diễm, đầu tựa vào ngực anh, cọ xát: “Nghe như vậy, giống như em đối với anh thật kém cõi vậy. . . . . .”
Lúc đầu Trác Diễm vẫn không nhúc nhích, chỉ mặc cho cô ôm mình, cách một lúc lâu mới đưa tay ôm lấy cô, cơ hồ dùng sức siết chặt cô tách ra hai nửa: “Dĩ nhiên em đối với anh kém cõi rồi! Một lần đó anh nói anh nghĩ muốn biết thêm nhiều về em, em liền trực tiếp cự tuyệt anh. Từ đấu tới cuối, là em một mực bài xích cự tuyệt anh... anh căn bản không có lựa chọn khác.”
Anh thật lôi chuyện cũ ra nói thật không có đùa giỡn, Nguyễn Tương Nam kéo cổ anh xuống, dùng miệng ngăn chặn môi anh. Trác Diễm sững sờ, sau đó giữ chặt cái gáy của cô, dùng sức hôn cô, ngược lại sức mạnh lại giống như giận dỗi. Nguyễn Tương Nam khó thở, nghĩ đẩy anh ra, nhưng đẩy nhiều lần, cuối cùng ngay cả lực đều hết, cũng không có biện pháp nào, cuối cùng chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Trác Diễm kéo cô, ngồi trên thảm len lông cừu trong phòng khách, mặt đất có ấm áp, vốn đá cẩm thạch lạnh lẽo lại một mảnh ấm áp, xuyên thấu qua thảm chậm rãi nóng lên.
Nguyễn Tương Nam ngồi trên đùi anh, lấy cái trán đối nhau, mặt mày rõ ràng khẽ cười: “Sau đó còn có phim, không đi rồi. . . . .?”
“Em muốn xem sao?” Trác Diễm hôn môi cô lần nữa, môi vốn là trắng nhợt lại trở nên đỏ tươi ướŧ áŧ, “Rất muốn xem, vậy thì . . . . .Đi đi.”
Câu nói này nói xong quả thật quá miễn cưỡng.