Chương 41: Giáo viên cơ trí

Hạ Vãn Y phát hiện chính mình cư nhiên vô pháp phản bác lời này của Ninh Diễm, cô giơ ngón tay cái lên, “ Anh thật lợi hại! Tổng kết mà sâu sắc như vậy!”

Ninh diễm nhướng mày, “ Em chừng nào thì đem anh hai của em ra chơi một chút a. Rõ ràng đều là người Hạ gia mà anh hai em không khỏi quá cổ quái đi. Toàn bộ liền là một người đàn ông ngoan ngoãn a, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện đi!”

“ Anh hai em đã nói mọi người đi ăn chơi là lãng phí sinh mệnh.”

Hạ vãn y nói xong cười xoay người đi trở về khu nghỉ ngơi của chính mình ; ngồi ở trên ghế cười như không cười nhìn Tiêu Cấm Linh đang đóng phim mà thất thần, nghiêng đầu đối tiểu trợ lý của mình nói, “ cô xem loại người này còn không biết xấu hổ nói chính mình chuyên nghiệp đâu, có chút đả kích nhỏ đóng phim liền tìm không thấy cảm giác, cũng không ngại mất mặt đi.”

Lúc này ninh diễm lại đã đi tới đem cô kéo đi, hạ vãn y bị kéo tới bên ngoài studio, buồn cười nhìn ninh diễm, “ Anh làm gì a? Nơi nơi bên ngoài đều là paparazzi, bị chụp đến lại cho rằng em và anh đang kéo nhau đấy!”

“Bên ngoài ai không nói hai người chúng ta kéo nhau chụp ảnh?” Ninh diễm thấy nhiều không trách, khắp nơi nhìn thoáng qua hạ giọng nói, “Cái này có liên quan tới Tiêu Cấm Ninh. Em có nghe nói qua con gái của Tiêu gia nhị phòng kia không?”

“Tiêu gia nhị phòng?” Hạ vãn y lắc đầu, “Tiêu gia nhị phòng còn không phải chỉ có ba anh em bọn họ sao? Từ khi nào có thêm một cô con gái rồi?”

“Ai, mất công em vẫn là một minh tinh, cư nhiên một chút đều không chú ý tin tức bát quát! Ngày đó thời điểm cái cô gái kia trở về còn mời phóng viên đến, en không thấy sao?”

Ninh diễm tuyệt đối không làm thất vọng thân phận này của hắn.

Hắn thật sự đặc biệt bát quái, đương nhiên hắn bát quái đều với người quen thuộc, cũng chỉ bát quái những gì hắn để ý, bằng không ngươi là ai, hắn cũng không quen biết???

Hạ vãn y buồn cười, “ Em nên chú ý sao?”

“Cô gái đó chính là em gái của Tiêu Dao a!” Ninh diễm giống như là gặp quỷ nhìn hạ vãn y, “ Anh nghe nói Tiêu Dao đặc biệt sủng ái người em gái này, em không đi lân la làm quen sao?”

Hạ vãn y nhíu mày, “Tiêu Dao cùng em có cái gì quan hệ?”

“Nha!” Ninh diễm bĩu môi, “Không quan hệ, một chút đều không có quan hệ, đến lúc đó đừng chính mình ở nơi đó khóc a!”

Hạ vãn y trừng mắt nhìn ninh diễm một cái, nhấp miệng, “Em cùng hắn thật lâu không gặp mặt, liền tính gặp mặt cũng không có gì quan hệ, mọi người đừng nghĩ linh tinh.”

“Tính.” Ninh diễm hừ một tiếng, “ Anh tìm em không phải nói cái này, mà là anh nghe được Dương gia bên kia truyền ra tmột cái tin tức, chỉ có mấy nhà chúng ta biết đến, cái cô gái kia kỳ thật là con gái của Tiêu gia đại phòng, chỉ là người đại phòng không nghĩ nhận trở về, lại còn có nghe nói cùng minh tinh hạng nhất có quan hệ.”

Hạ vãn y trừng lớn đôi mắt, “Không phải đâu? Tiêu gia đại phòng vì cái gì không nhận lại con gái của chính mình?”

“Nghĩ đến hẳn là có cái gì ẩn tình đi.” Ninh diễm nhìn hạ vãn y liếc mắt một cái thấp giọng nói, “Chuyện này em chỉ cần biết vậy thôi. Anh nói cho em biết chính là muốn nhắc nhở em, về sau thời điểm gặp được Tiêu Dao đừng nhắc tới chuyện này ở trước mặt hắn. Nghe nói hắn không muốn người khác nói cô gái này không phải người nhà bọn họ.”

Bên này Đường Tịch bởi vì giữa trưa nghe được sự tình của Kiều Lương cho nên cả buổi chiều đi học đều có chút thất thần, căn bản nghe không vào giáo viên đang nói cái gì, hơn nữa giáo viên giảng những cái đó cô cơ hồ đều đã là học qua. Cô dứt khoát liền nghiêng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ phát ngốc. Lúc này bên cạnh bàn của cô có một cái nam sinh bị giáo viên gọi lên trả lời vấn đề, vừa lúc che đậy ánh sáng chiếu vào trên mặt cô.

Đường Tịch nhìn chằm chằm nam sinh đứng ngược sáng ngẩng đầu nhìn giáo viên, vô cùng nghiêm túc trả lời câu hỏi khiến cho Đường Tịch suy nghĩ lại đi xa.

Năm đó cô cùng Kiều Lương là ở cao trung đế quốc quen biết nhau.

Năm đó Kiều Lương là học sinh duy nhất ở thành phố A đến cao trung đế quốc học. Hai người bọn họ là ngồi cùng bàn, cô nhớ rõ năm ấy mùa hè thời tiết thực nóng bức, điều hòa trong phòng học cũng đều không thể đem độ nóng hạ xuống.

Cô vừa lên tiết học liền mơ màng sắp ngủ, chính là cô vừa lúc ngồi ở bên cửa sổ kia, cái tiết học đó vừa lúc gặp gỡ trường học mất điện, máy phát điện không có đủ để phát, cho nên tất cả mọi người đều đem bức màn cuốn lên đem cửa sổ mở ra để thông gió.

Ánh sáng liền chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, mặt đều bị phơi đỏ, khi đó Kiều lương ngồi ở bên cạnh cô nhìn cô một cái bỗng nhiên liền đứng lên.

Giáo viên hỏi hắn đứng lên làm cái gì, hắn nói buổi chiều không có điều hòa, nóng đến nỗi hắn buồn ngủ, cho nên đứng để học. Giáo viên thấy hắn nghiêm túc như thế, rất là vui mừng, cũng liền không có nói thêm cái gì.

Cô bắt đầu cảm thấy người này khẳng định có bệnh, thời tiết này thích hợp ngủ như vậy mà hắn lại chăm học.

Hắn ngày thường cũng không nghiêm túc nghe giảng bài, hôm nay cư nhiên đổi tính, chính là sau lại cô kỳ tích phát hiện, hắn đứng lên lúc sau chính mình cư nhiên không bị ánh mặt trời chiếu vào.

Gió nhẹ thổi vào, mặc dù có chút nóng hầm hập, nhưng là càng thích hợp ngủ. Thời điểm cô muốn ngủ thì thật tốt người này lại đứng lên giúp cô che ánh mặt trời lại.

Sau đó lên đại, học bọn họ ở bên nhau. Lúc này hắn mới rụt rè nói cho cô biết lúc ấy hắn sở dĩ đứng lên, chính là muốn giúp cô che ánh mặt trời lại.

Thì ra lúc trước hắn cũng là người lãng mạn như vậy

Chỉ là hôm nay nhìn thấy hắn quá mức lạnh nhạt, kỳ thật năm đó hắn ấm áp giống như ánh mặt trời một nhưng bởi vì cô, hắn mới biến thành như vậy sao?

Đường Tịch không có phát hiện chính mình nhìn chằm chằm vào học sinh đang trả lời câu hỏi kia, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới bạn học kia trả lời câu hỏi.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường Tịch một cái, nhìn đến trong mắt của Đường Tịch tất cả đều là ý cười, mặt đỏ như máu, nghĩ thầm, chẳng lẽ bạn học Tiêu Nhu thích chính mình?

Bởi vì suy nghĩ miên man như vậy, bạn học này hoàn toàn quên mất câu hỏi tiếp theo của giáo viên, chỉ lo chính mình đỏ mặt.

Vị giáo viên kia trừng mắt nhìn học sinh kia một cái, quay đầu lại nhìn đến Đường Tịch cư nhiên chống cằm cười tủm tỉm nhìn bạn học kia, lập tức liền sinh khí. Nhưng là hắn nghĩ đến kết cục hôm nay của giáo viên Tào, liền nhịn xuống tính tình của chính mình. Mặt đen lại đem câu hỏi này giải sau đó hỏi học sinh kia, “ Bạn học Trần duy thần, đã nhớ chưa?”

Bạn học Trần duy thần gãi gãi cái ót, gật đầu, “ Em đã nhớ kỹ.”

Giáo viên ừ một tiếng rồi cho hắn ngồi xuống, bạn học trần duy thần ngồi xuống,lúc sau nhịn không được liếc mắt nhìn Đường Tịch một cái, phát hiện Đường Tịch cư nhiên vẫn là duy trì cái tư thế kia nhìn một chỗ.

Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua, bi ai phát hiện, thì ra bạn học Tiêu Nhu căn bản không có nhìn chính mình, mà là chính mình vừa lúc đứng ở bên trong trong phong cảnh của cô ấy.

Thực hiển nhiên giáo viên kia cũng phát hiện vấn đề này, ho khan một tiếng, trong lòng may mắn chính mình còn không có tìm bạn học Tiêu Nhu gây phiền toái.

Nhưng là hắn nghĩ nghĩ vẫn là quyết định muốn xem một chút tri thức của bạn hoc Tiêu Nhu. Vì thế giáo viên ở trên bảng đen viết một đề bài, sau đó lại hỏi phía dưới học sinh ai sẽ làm bài này. Tất cả mọi người đều trầm mặc, giáo viên ừ một tiếng, nếu tất cả mọi người đều sẽ không làm, vậy thì Tiêu Nhu tới làm, nếu em ấy không nói được, hắn sẽ tới giảng giải, em ấy cũng có một cái bậc thang để xuống.

Giáo viên cảm thấy chính mình thật sự là quá cơ trí.