Đường Tịch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lộ vẻ khϊếp sợ của ba người, trong mắt, trên mặt hiện lên một tia trào phúng, “Các anh nói thử xem sau khi đã đối mặt với những chuyện như thế rồi mà vẫn còn có thể giữ lấy cái bộ dạng nhu nhược đó, hữu dụng sao?”
Tiêu Cảnh trầm mặc, ngày đó người xuất hiện là bọn họ, bọn họ cũng cùng đại bá mẫu hai người đem Tiêu Nhu đưa đến bệnh viện, hơn nữa cũng ở đó để nghe xong bác sĩ chẩn bệnh, bác sĩ là nói động mạch chủ của cô bị công kích mãnh liệt, cho nên sinh mệnh hơi thở phi thường mỏng manh, nhưng là không nghĩ tới kia cư nhiên là Tiêu Cấm Ninh dẫm.
Tiêu Sái cảm thấy trong lòng mình thật sự bị đè nén, anh đột nhiên đứng lên, “Anh đi tìm Tiêu Cấm Ninh!”
“Đứng lại!” Tiêu Dao quát, “Em hiện tại đi tìm cô ta, em muốn nói như thế nào?”
“Em sẽ hỏi cô ta vì cái gì làm như vậy a!” Tiêu Sái vẻ mặt phiền muộn, “Chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ cho cô ta ung dung ngoài vòng pháp luật?”
“Em có chứng cứ sao?” Tiêu Dao ngẩng đầu nhìn Tiêu Sái.
“Em???” Tiêu Sái nhìn Đường Tịch, cứng nhắc nói, “Tiểu Nhu chính là chứng cứ a, Tiểu Nhu đương sự đều ở chỗ này, chúng ta liền có chứng cứ!”
“Hừ.” Tiêu Dao cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên sắc mặt trầm hạ tới, tức giận nói, “Ngồi xuống!”
Tiêu Cảnh vừa thấy anh cả của mình lần này quả nhiên là tức giận thật rồi, chạy nhanh lôi kéo Tiêu Sái ngồi xuống, Tiêu Dao liếc mắt nhìn anh một cái, lại nhìn người vẫn luôn đối với động tác của Tiêu Sái thời ơ không quan tâm - Đường Tịch, hỏi, “Em không tính toán nói cho Lâm Như sao?”
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái đã quen thuộc với tính cách của anh trai không lo người khác nghĩ gì, không quan tâm người đó là ai, tùy thời có thể gọi thẳng tên người ta ra.
Đường Tịch đối với Lâm Như căn bản không có cảm tình, cũng không có cảm thấy lời này của Tiêu Dao có cái gì không đúng, trong mắt cô hiện lên một tia châm chọc, “Nói rồi thì bà ta sẽ tin tưởng sao?” Nếu như bà ta sẽ tin tưởng thì Tiêu Nhu chân chính sẽ không phải chết, Tiêu Nhu đều đã nói thật nhiều thứ, cô căn bản chưa thấy qua cái kia vòng cổ, chính là phản ứng đầu tiên của Lâm Như vẫn cho là Tiêu Nhu chỉ là một nha đầu lớn lên từ nông thôn, khẳng định sẽ làm ra mấy chuyện như trộm cắp, cho nên tin Tiêu Cấm Ninh nói, cho rằng là Tiêu Nhu trộm đến cái kia vòng cổ.
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái đồϊ ҍạϊ ngồi ở chỗ kia, bọn họ đương nhiên biết đại bá mẫu sẽ không tin tưởng Tiêu Nhu nói, bởi vì ở trong lòng Lâm Như căn bản không có đứa con gái ruột như cô mà chỉ có đứa con gái nuôi làm cho bà ta vẻ vang mà thôi.
Tiêu Dao mày nhíu lại, “Em vì cái gì muốn che dấu tiềm lực của chính mình? Nếu lúc trước mẹ ruột của em nhìn đến chính là em của hiện tại, hẳn là sẽ tiếp nhận em.”
“Nhưng là em không tiếp nhận.” Đường Tịch xoay người ngồi thẳng thân thể nhìn Tiêu Dao, nghiêm túc nói, “Em sẽ không bao giờ tiếp nhận một người mà trong mắt chỉ có danh dự cùng lợi dụng, căn bản không có tình yêu của mẹ dành cho con.”
“Bà ta đối với Tiêu Cấm Ninh có.” Tiêu Sái nói.
Đường Tịch gật đầu, “Đúng vậy, cho nên em sẽ lại càng không muốn một người mẹ chỉ vì con gái nuôi của mình lại đem chính con gái ruột đuổi ra khỏi cửa, cho nên, mong các anh trai sẽ tiếp nhận em, tiếp nhận em của hiện tại.”
Cô không thể nào trở lại quá khứ thay đổi Tiêu Nhu khi vừa mới tiến vào cửa Tiêu gia nhận người thân được, nhưng là cô muốn từ giờ trở đi làm cho tất cả mọi người đối với Tiêu Nhu lau mắt mà nhìn, làm cho những người đã từng vứt bỏ Tiêu Nhu đều hối hận, làm cho người hại chết Tiêu Nhu phải nhận lại sự trừng phạt lớn.
Tiêu Cấm Ninh, cô là sẽ không bỏ qua cho cô ta, tuy rằng Tiêu Nhu là chết đi thì cioo mới có thể đi vào trong thân thể của Tiêu Nhu để tiếp tục duy trì tính mạng của mình, nhưng là cô không có quyền thay thế Tiêu Nhu tha thứ cho một người đã từng gϊếŧ cô ấy!
“Ai nói bọn anh sẽ không có tiếp nhận em chứ.” Tiêu Cảnh có điểm không được tự nhiên nói, “Bọn anh chỉ là bởi vì nhìn thấy em cùng với người mà bọn anh từng biết quá không giống nhau, cho nên có điểm khó hiểu, em đừng để trong lòng.”
Đường Tịch gật đầu, “Em biết.”
Tiêu Sái thấy không khí rốt cuộc hòa hoãn một chút, cầm lấy chén rượu trên bàn, cười nói, “Hắc hắc, sự tình đã nói rõ ràng rồi, chúng ta đây liền làm một cái.”
Đường Tịch bưng lên chén rượu trên bàn, nâng chén, “Cám ơn các anh trai, em xin cam đoan với các anh, về sau các anh sẽ chỉ biết có kinh hỉ, em chưa bao giờ làm những người mà em yêu thương và những người yêu thương em phải thất vọng.”
Tiêu Dao bưng lên cái chén cùng Đường Tịch chạm vào một chút, “Có cái gì khó khăn có thể nói với anh cả nói, em hiện tại không còn là một mình nữa, mà là một phần tử của gia đình chúng ta rồi.”
Đường Tịch hốc mắt ửng đỏ, cái mũi cũng toan lên, cô nhấp miệng gật đầu, “Em đã biết.” Thanh âm đều biến khàn khàn.
Tiêu Sái uống một ngụm rượu, hừ hừ nói, “Anh liền nói vì cái gì cùng là người của Tiêu gia, khi còn nhỏ anh cùng Tiêu Diễn quan hệ cũng không tệ lắm, liền duy độc chán ghét cái người tên Tiêu Cấm Ninh kia đâu, nguyên lai chân tướng là cái này!”
Tiêu Cảnh để anh uống rượu, “Anh uống nhiều rượu chút đi, ít nói thôi! Không đúng, rượu cũng ít uống, anh uống nhiều liền thích nói bậy nha.”
Đường Tịch chi cằm, mặt mang mỉm cười, “Kỳ thật em thực thích cuộc sống như vậy, có thể cùng với các anh cùng nhau ở nhà hàng ăn cơm, có thể cùng với các anh nói những lời tâm sự, còn có thể cùng nhau uống một chén rượu vang đỏ, trước kia loại chuyện này em là không bao giờ dám hy vọng xa vời.”
“Cùng bọn anh nói nói chuyện trước kia của em đi?” Tiêu Cảnh lược có điểm đau lòng nhìn Đường Tịch nói.
Đường Tịch hồi tưởng lại cuộc sống trước kia của mình, sinh hoạt của cô thực sự nhàm chán, trước khi ông của cô bị bệnh cô chính là một thiên kim tiểu thư điển hình, từ nhỏ đến lớn được chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ, vô luận là ở nhà hay là ở trường học, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều được quản gia cùng người hầu toàn bộ xử lý thật tốt, cô chỉ cần ăn cơm học tập cùng chơi, sau đó ông lại sinh bệnh, cô trừ bỏ cùng ông ở ngoài chính là mỗi ngày đều ở tập đoàn Đế Quốc học tập tất cả mọi thứ, sau đó chính là nơi nơi phi, hiểu biết sản nghiệp của tập đoàn Đế Quốc, sau lại không biết khi nào, cô bởi vì bận quá mà xem nhẹ bạn trai, sau đó bị chia tay??? Sau lại qua hai năm ông hết bệnh rồi, cô lại đã chết.
Hiện tại nhớ tới, cô giống như còn thật sự không làm được chuyện gì có ý nghĩa.
Thậm chí còn không có cùng với người kia nói qua ba chữ em yêu anh.
Thật hối hận a.
Hiện tại đều không có cơ hội, bởi vì cô biết anh đã không còn yêu cô nữa.
Đường Tịch ảm đạm cười cười, đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, mê ly nhìn Tiêu Dao bọn họ, “Quá khứ của em, các anh có thể điều tra, sau đó liền có thể rõ ràng, hiện tại nhắc tới, chỉ là chuyện thương tâm thôi.”
Tiêu Dao ừ một tiếng, “Em không muốn nói thì đừng nói, nếu em không gọi Diêu Nhu, vậy em liền cùng với gia đình kia đã không có bất luận cái gì quan hệ.”
Nhà của Tiêu Cấm Ninh nguyên bản là họ Diêu, trước kia Tiêu Nhu kêu Diêu nhu.
Đường Tịch cười đứng dậy, “Em đi toilet một chuyến.”
Cô lảo đảo lắc lư đứng dậy, không biết có phải nguyên nhân là bởi vì hôm nay nhớ tới ông cùng người kia hay là bởi vì nguyên nhân là do tửu lượng thân thể Tiêu Nhu không tốt, Đường Tịch mới uống hai ly liền có điểm vựng vựng hồ hồ, Tiêu Cảnh ngồi ở đối diện Đường Tịch, nhìn bộ dáng cô lung lay sắp đổ, chạy nhanh đứng lên đỡ lấy cô, “Để anh đưa em đi đi.”
Đường Tịch khóe miệng gợi lên một nụ cười, cô vươn một ngón tay lắc lắc, “Không cần, em có thể, các anh chính mình uống.”
Đường Tịch nói xong xoay người hướng về phía toilet đi đến, Tiêu Cảnh nhìn theo bóng dáng Đường Tịch, mặt đầy lo lắng, “ Con bé biết toilet ở chỗ nào khồn? Trong chốc lát sẽ không đi nhầm toilet đi?”
Tiêu Dao quay đầu lại nhìn thoáng qua, trầm ngâm nói, “Sẽ không.”