Chương 11: Tin tưởng
Đông Phương Bạch chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại. Đông Phương Bạch chỉ mạnh miệng nói thế thôi, nàng cũng chưa dám chắc sẽ đả bại Tiên Thiên bằng Hậu Thiên. Rồi Đông Phương Bạch lại giật mình với suy nghĩ của mình. Vỗ vỗ hai má Đông Phương Bạch chấn tỉnh lại tinh thần.
"Không được, sao lại có thể tự ti như thế. Ta là Đông Phương Bất Bại, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, văn thành võ đức, thiên thu vạn, không thể bại dưới những tên thấp kém kia được. Ta cần phải cố gắng tu luyện, không được vì lời nói bên ngoài mà thụt lùi. Mộ Chỉ Ly làm được thì Đông Phương Bất Bại phải làm tốt hơn."
Tự an ủi bản thân, Đông Phương Bạch liền tiếp tục vận hành thiên lực. Quá trình hết sức thuận lợi không chút khó khăn như lúc đầu.
Hai mươi mốt vòng...
Hai mươi hai vòng...
Ba mươi sáu vòng...
Tám mươi vòng...
Một trăm lẻ sáu vòng...
Một trăm lẻ bảy vòng...
Đến một trăm lẻ bảy vòng Đông Phương Bạch ngừng lại. Không phải vì Đông Phương Bạch không muốn vận hành tiếp mà vì không thể đột phá hơn được nữa. Dù sao thì vòng thiên lực cuối cùng mà cũng dễ dàng đột phá thì không còn gì thú vị nữa.
Đông Phương Bạch mệt mỏi bước ra khỏi phòng, lúc này trời còn chưa sáng. Khắp nơi xung quanh tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng gió thổi.
Trước mặt Đông Phương Bạch là hồng y nam tử tà mị đang đứng nhìn nàng. Đông Phương Bạch nhếch môi châm chọc.
"Mấy ngày rồi chưa thay đồ vậy Hàn đại công tử?"
Hàn Như Liệt mỉm cười đáp
"Câu này vẫn là ta nên hỏi Tiểu Bạch rồi. Ta đã tiến vào Tiên Thiên cảnh lâu rồi nên cơ thể đã bài trừ hết uế vật, tự nhiên không cần tắm rửa. Hơn nữa ta biết thuật thanh tẩy nên đồ không cần phải thay. Tiểu Bạch vẫn còn ở Hậu Thiên vậy mà bốn ngày trôi qua rồi vẫn..." Nói đến đây, Hàn Như Liệt thâm thúy đánh giá Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch tức giận đỏ mặt đóng sầm cửa lại. Nàng không phải ở bẩn, nhưng vì bộ hồng y nàng mặc thật sự đặc biệt, nó được tầng thiên lực bảo vệ nên không bị bẩn được. Còn cơ thể nàng thì nhờ tu luyện tâm pháp nghịch thiên nên có vài chỗ hơn người, cũng tự nhiên có thể bế quan tu luyện mấy ngày liên tục không cần nghỉ ngơi tắm rửa như người bình thường.
Bên ngoài sân có tiếng nam tử vọng vào.
"Tiểu Bạch, ngươi không ăn gì bốn ngày rồi. Ta có đem cho ngươi ít đồ ăn nè, có ăn không."
Đông Phương Bạch mặc dù có tức giận nhưng nghe đến ăn liền mở cửa ra ngoài. Bốn ngày liên tục tu luyện, cơ thể Đông Phương Bạch cũng tiêu hao không ít năng lượng.
"Ăn chứ, ngu gì không ăn."
"Mai là đại hội gia tộc rồi, ngươi có tính toán gì không? Có cần ta dạy ngươi ít vũ kỹ không? Mà ngươi tu luyện đến đâu rồi?"
Hàn Như Liệt dồn dập hỏi làm Đông Phương Bạch khó chịu.
"Được một trăm lẻ bảy vòng rồi. Hơn nữa ta cũng có bộ vũ kỹ cho bản thân rồi. Không cần ngươi lo."
Hàn Như Liệt giật mình, hắn lại gần nắm lấy bả vai Đông Phương Bạch gặn hỏi.
"Bốn ngày, ngươi làm thế nào mà bốn ngày có thể vận hành bao nhiêu đó. Lúc trước ngươi nói bằng một đêm vận hành hai mươi vòng thiên lực ta cũng không tin đâu. Lần này ngươi chỉ nói dối thôi đúng không."
Lười để ý Hàn Như Liệt bức xúc, Đông Phương Bạch mặt tinh nghịch đùa giỡn.
"Xin chúc mừng, ngươi đã đoán trúng rồi đó, ta mới vận hành được một vòng thôi."
Nhìn Đông Phương Bạch ngồi cười trêu chọc Hàn Như Liệt biết câu sau là nói dối, nàng thật sự vận hành được một trăm lẻ bảy vòng thiên lực trong bốn ngày.
"Ngươi làm cách nào mà tu luyện được như thế." Hàn Như Liệt nghiêm túc nhìn Đông Phương Bạch. Hàn Như Liệt không có ý xấu gì, hắn chỉ thật sự muốn biết được phương pháp tu luyện để có thể trở nên mạnh mẽ và trở về gia tộc trả thù những tên hãm hại hắn. Nếu Đông Phương Bạch không nói thì hắn cũng sẽ không ép nàng, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng.
Đông Phương Bạch vẫn luôn đề phòng Hàn Như Liệt. Sống hai kiếp người Đông Phương Bạch chưa từng thấy được ai thật sự tốt với nàng như gia đình, chỉ có vì lợi ích mà lợi dụng lẫn nhau. Đông Phương Bạch ngày xưa có khả năng đứng trên vạn người cũng là nhờ không tin tưởng những người xung quanh. Bọn họ luôn muốn có được thứ tốt nhất của nàng mà không từ thủ động, chính Đông Phương Bạch cũng là người bất chấp tất cả để có được thứ mình muốn nên chuyện gϊếŧ người đoạt bảo là hoàn toàn có thể xảy ra. Đông Phương Bạch giả vờ ngây thơ.
"Cách này chỉ phù hợp với người chưa bước vào hậu thiên cơ. Ngươi đã vượt xa Tiên Thiên nên có biết cũng không làm gì được đâu." Đông Phương Bạch bịa đại một lý do nàng tự cho là hợp lý. Đông Phương Bạch nghĩ rằng việc đả thông một trăm lẻ tám kinh mạch và vận hành một trăm lẻ tám vòng thiên lực nhất định liên quan tới nhau nên nếu chưa đả thông hết một trăm lẻ tám vòng kinh mạch mà đã vận hành chu vòng thiên lực thì nhất định sẽ không thể đạt tới hiệu quả chân chính của tâm pháp nghịch thiên. Hàn Như Liệt thật sự tin lời Đông Phương Bạch nên đành thở dài tiếc nuối. Nếu Hàn Như Liệt mà biết được suy nghĩ của Đông Phương Bạch hắn nhất định sẽ tức giận bóp chết nàng.
Thấy Hàn Như Liệt vẻ mặt thất vọng thì Đông Phương Bạch cũng cảm thấy không vui. Đông Phương Bạch bắt đầu lãng qua chuyện khác để Hàn Như Liệt quên đi việc tu luyện như nàng.
"Ta hiện tại năng lực tăng lên rất nhiều, giải độc cho ngươi cũng sẽ dễ dàng hơn. Chúng ta vào phòng giải độc lẹ rồi ta còn luyện lại bộ kiếm pháp nữa."
Hàn Như Liệt nghe vậy liền đáp ứng, hắn cũng không muốn giữ độc tố trong thân thể lâu hơn nữa.
Vẫn là căn phòng lần trước khi chữa trị cho Mộ Khải Siêu. Vẫn là chiếc giường với ga trải màu đỏ rực.
"Ngươi cởϊ áσ ra và ngồi xuống."
"Mỗi lần chữa trị cho người khác ngươi đều bắt họ thoát y à?" Hàn Như Liệt khó chịu hỏi.
"Không, chỉ vì loại độc của hai ngươi đều là độc mãn tính."
Đông Phương Bạch chăm chú nhìn hồng y nam tử trước mặt mình. Hàn Như Liệt nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng để Đông Phương Bạch bắt đầu.
"Ngươi tin tưởng ta sao?"
Câu hỏi của Đông Phương Bạch làm Hàn Như Liệt hơi đơ người ra, rồi hắn khẽ gật đầu. Đông Phương Bạch khó hiểu nhìn.
"Tại sao? Ta với ngươi chỉ là người xa lạ."
Hàn Như Liệt không biết, hắn thật sự không biết tại sao lại tin tưởng Đông Phương Bạch. Có lẽ vì lúc đầu nhìn thấy Đông Phương Bạch hắn chỉ nghỉ nàng là một đứa nhỏ ngây thơ nên sẽ không nói dối.
Khi Đông Phương Bạch nói ra bệnh tình của mình thì Hàn Như Liệt mới bất ngờ. Từng triệu chứng Đông Phương Bạch đưa ra đều trùng khớp với những lần Hàn Như Liệt phát độc. Hàn Như Liệt biết ai muốn hạ độc hắn, và độc này nhất định rất lợi hại, cho dù đan dược cấp cao cũng không thể giải. Theo như tính cách Hàn Như Liệt thì cho dù biết bản thân hắn trúng độc cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng sẽ có người nguyện ý giúp.
Lúc nghe được bản thân hai tháng nữa sẽ chết, Hàn Như Liệt thật không cam tâm. Hắn trả giá rất nhiều để có được vinh quang thực lực như bây giờ, những đau khổ đó liệu có ai hiểu cho hắn. Bọn họ không xứng đáng nhưng vẫn muốn đạp lên đầu Hàn Như Liệt. Trong khoảnh khắc, Hàn Như Liệt muốn bất chấp tất cả để trả thù. Rồi khi nhìn đến tiểu cô nương trước mặt hắn, trong mắt nàng là vẻ vui mừng khi người khác gặp họa. Hàn Như Liệt nhớ đến lời nàng hứa sẽ giúp hắn chữa bệnh, lúc nàng nói ra câu đó Hàn Như Liệt cảm nhận được một sự tự tin, giống như nàng đang nói rằng "Ta đây là chữa được bách bệnh". Hàn Như Liệt phút chốc lóe lên một tia hy vọng, bằng mọi giá phải làm tiểu cô nương giúp hắn giải độc. Rồi mọi chuyện đúng như hắn đoán, nàng là biết cách giải nhưng lại thù hắn đùa giỡn nàng nên không chịu. Trước đây nữ tử khắp nơi chỉ biết nịnh nọt, nguyện vì hắn sống chết, Hàn Như Liệt vẫn là hiếm thấy có người con gái lại muốn chống đối hắn. Lúng túng không biết làm sao thì Hàn Như Liệt nghĩ ra đề nghị trao đổi. Hàn Như Liệt nghĩ rằng ai cũng sẽ tham tài nên nàng sẽ đòi hắn một thứ thật giá trị, nhưng không ngờ thứ nàng yêu cầu chỉ là một cái túi Càn Khôn, tuy thứ này ở Thiên La thành rất hiếm nhưng cũng không tính là quý giá gì. Tùy tiện đưa ra chiếc túi Càn Khôn có chứa nhiều đan dược quý bên trong để coi như trả công thì nàng lại móc hết đồ bên trong trả lại, còn chiếc túi thì nâng niu như bảo bối. Có lẽ lúc từ khi ấy Hàn Như Liệt đã tin tưởng Đông Phương Bạch, tin rằng nàng sẽ không vì danh lợi mà hại hắn, tin rằng nàng nhất định sẽ giúp mình.
"Vì ngươi đáng để ta tin tưởng."
Đông Phương Bạch ngẩn người. Nàng không ngờ Hàn Như Liệt có thể tin tưởng nàng như gị. Hai bóng người một lớn một nhỏ cùng vận hồng y đỏ rực như một đôi phu thê, cả hai lặng lẽ nhìn nhau. Rồi Đông Phương Bạch mỉm cười.
"Ngươi đã tin tưởng ta như thế thì ta sẽ đành hy sinh hai năm công lực của ta để điều chữa độc bệnh cho ngươi vậy."
Đông Phương Bạch có thể dùng ngân châm để điều trị nhưng nàng không làm, cách điều trị này nguy hiểm, chỉ cần chệch một li cũng sẽ dẫn đến chết người, hơn nữa ngân châm chưa trị độc này là vô cùng đau đớn lại hao phí Thiên lực rất nhiều. Đông Phương Bạch chưa tiến vào Tiên Thiên nên sợ khi chữa trị sẽ xảy ra chuyện không may.
"Ta đầu tiên sẽ truyền chân khí phong bế huyệt đạo cho độc không tiếp tục phát tán, ngươi thả lỏng cơ thể."
Hàn Như Liệt làm theo lời của Đông Phương Bạch, hắn cảm thấy toàn thân có những điểm lạnh băng nổi lên vô cùng khó chịu.
Độc của Hàn Như Liệt là hàn độc nên muốn áp chế ép ra ngoài cần phải có nhiệt hỏa trong cơ thể, Đông Phương Bạch quăng cho Hàn Như Liệt một viên Thiên hỏa đan.
"Đem luồn khí nóng đánh vào các nơi mà ngươi cảm thấy băng lạnh trong cơ thể, khi nó tan ra rồi từ từ ép ra cơ thể. Có thể không đau nhưng rất khó chịu, ngươi chịu khó một chút."
Hàn Như Liệt không vấn đề gì. Hắn từ nhỏ chịu khổ đã quen, chút khó khăn này chả là gì đối với hắn.
Lần này chữa trị cho Hàn Như Liệt Đông Phương Bạch đã cố gắng nén sự đau đớn trong hắn lại hết mực có thể. Lẽ ra Đông Phương Bạch đã dùng ngân châm để bức độc cho Hàn Như Liệt nhưng cách này quá đau đớn và tiêu hao quá nhiều thiên lực. Đông Phương Bạch mới hậu thiên nên sợ sẽ chịu không được nên đành chọn phương pháp này, giảm nhẹ sự đau đớn và hao đi hai năm nội công chân khí của nàng. Đông Phương Bạch không phải người tốt mà có thể không không dâng cho người khác hai năm công lực, chẳng qua vì một lời nói của Hàn Như Liệt, vì hắn là người đầu tiên tin tưởng nàng.
Trải qua hai canh giờ thì độc trong cơ thể Hàn Như Liệt cũng được bức ra hết. Tuy không đau đớn gì mấy nhưng Hàn Như Liệt cũng phải tham gia bức độc nên cơ thể trở nên mệt mỏi.
Đỡ Hàn Như Liệt nằm xuống Đông Phương Bạch dặn dò:"Ngươi yên tâm nằm nghỉ đi, chỗ ta an toàn lắm. Ta sẽ trông chừng giùm ngươi."
Hàn Như Liệt nghe vậy cũng bắt đầu nhắm mắt lại. Bao năm nay lúc nào Hàn Như Liệt cũng đề phòng người xung quanh, cho dù có đi vào giấc ngủ nhưng cũng không sâu. Bầu bạn với Hàn Như Liệt đêm đêm chính là những cơn ác mộng.
Sau khi nghe được tiếng thở đều của Hàn Như Liệt thì Đông Phương Bạch mới rời khỏi phòng. Chu Tước bên ngoài đang bay qua bay lại cùng chơi đùa với Mộ Khải Siêu.
"Tiểu Siêu, đến giờ uống thuốc rồi."
Mộ Khải Siêu nghe giọng Đông Phương Bạch xong mặt xụ xuống không tình nguyện nói.
"Tiểu Bạch tỷ, thuốc thật đắng, ta không muốn uống."
Mới vừa tiêu hao rất nhiều chân khí khiến Đông Phương Bạch vô cùng bực mình nên ác độc nói với Mộ Khải Siêu.
"Không uống là ta kêu Tiểu Tước mổ sạch tóc ngươi cho ngươi thành hài tử hói."
Mộ Khải Siêu hoảng sợ, nước mắt dàn dụa chảy ra, vừa khóc vừa trả lời.
"Đệ uống đệ uống, tỷ tỷ đừng bắt Tiểu Tước mổ tóc đệ."
Dọa nạt Mộ Khải Siêu làm tâm tình Đông Phương Bất tốt lên, nàng quay vào phòng sắc thuốc để nấu thuốc cho hai tên ăn hại ở nhà nàng.