Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngạo Kiều Anh Lại Đây

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời của Lục Thiệu Đông làm cho bên trong xe rơi vào tĩnh mịch trong chốc lát. Mọi người đều đang đợi phản ứng của Lăng Nhân.

Lăng Nhân cúi đầu bẻ ngón tay, im lặng không lên tiếng.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, làm cho cô làm sao không biết xấu hổ mà gật đầu...

Đây đối với mọi người mà nói — — chính là đồng ý.

Vì thế Vương Gia Lâm vô cùng tự giác phân phó trợ lý Tây Khả, lái xe đến cửa tiểu khu nhà mới của Lục Thiệu Đông, thả người xuống, sau đó lại vô cùng tự giác đưa bóng đèn lớn Vương Liên đi cùng mình, để lại không gian cho hai người.

Lục Thiệu Đông mua căn hộ dọc theo đường Duyên Giang, những tòa nhà cao tầng nằm cạnh dòng sông, cây cối bên trong tiểu khu bị gió sông thổi cành lá lay động vang lên xào xạt.

Lăng Nhân yên lặng đi theo anh vào tiểu khu, lại đi vào thang máy, cuối cùng đi vào căn hộ tầng 21.

Phòng rất lớn, vào cửa là phòng khách, đối diện là ban công cực lớn, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cầu lớn bắc qua sông, đèn đuốc sáng trưng, giống như một chuỗi ánh sáng thật dài tô điểm đêm tối. Nhưng mà bên trong bên trong phòng khách trống rỗng, đồ dùng gì cũng không có, có thể bởi vì lâu rồi không có người ở, trên đất nhiễm một tầng bụi mỏng.

Lăng Nhân có chút 囧, phòng này thật là mới, thứ gì cũng không có, làm sao người ở được?

"Nếu không... Em đến ở khách sạn." Cô yếu ớt nói.

Lục Thiệu Đông nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó nói: "Trong phòng ngủ có giường."

"À... "

Có giường là được rồi, cô vốn cũng không phải là người rất kén chọn.

Chẳng qua là... Theo phong cách trang trí " giản dị " trong nhà, không biết sẽ có bao giường?

Mang theo nghi hoặc này, tầm mắt cô theo thứ tự từ phòng ngủ phụ sang phòng ngủ chính, phát hiện phòng ngủ thứ hai trống rỗng như phòng khách cái gì cũng không có, phòng ngủ chính quả thật theo như lời anh nói có một cái giường, l*иg chống bụi màu trắng, thoạt nhìn còn rất lớn, chắc là... King size?

Vì sao trong nhà cái gì cũng không mua, duy chỉ có mua một chiếc giường lớn như vậy?

Bỗng nhiên, Lăng Nhân nhớ tới năm ấy anh đi Mỹ tìm cô, ở trong chung cư cô thuê ở, hai người chen chúc ở trên một cái giường đơn mặc sức tưởng tượng tương lai.

"Em cảm thấy về sau trong nhà phải đặt giường lớn bao nhiêu mới thích hợp?" Anh đột nhiên hỏi.

Cô cho rằng anh ngại giường quá nhỏ cảm thấy chật chội, liền nói: “Càng lớn càng tốt. King size đi.”

“Càng lớn càng tốt?”

"Ừ."

"Yêu cầu còn rất cao."

"Hả?"

"Xem ra không hài lòng với anh rồi."

"... Em chỉ giường."

Anh lúc ấy à, vừa không đứng đắn liền làm cô có chút chống đỡ không được.

Nhớ tới chuyện cũ, gương mặt Lăng Nhân không khỏi hơi hơi nóng lên.

"Nóng sao?"

Giọng nói của anh thình lình vang lên, dọa cô nhảy dựng.

"Có một chút... "

Cô vội vàng cúi đầu, sợ anh phát hiện chính mình khác thường.

Cũng may anh cũng không nghi ngờ gì, đi thẳng tới ban công, mở cửa sổ sát đất ra. Gió đêm tức khắc từng đợt thổi vào trong nhà, thổi trúng người thần thanh khí sảng.

"Ăn cơm tối chưa?" Anh đưa lưng về phía cô hỏi.

Giọng cũng giống như lúc ở sân bay vậy, trước sau như một trong trẻo lạnh lùng.

Cô vội vàng trả lời: “Ăn qua cơm máy bay." Cách vài giây lại hỏi: "Anh thì sao?"

"Anh cũng ăn trên máy bay."

"Ồ."

Không còn đề tài.

Đang lúng túng, chuông cửa bỗng nhiên vang lên, không đợi cô có phản ứng, anh đã sải bước đi tới, mở cửa ra.

" Là Lục tiên sinh sao?"

"Là tôi."

" Lục tiên sinh chào ngài, chúng tôi đến từ công ty vệ sinh Gia Chính. Là ngài gọi dịch vụ dọn dẹp sao?"

“Chào ngài. Đúng vậy. Mời vào."

Liên tiếp mấy câu đơn hai chữ, lời ít ý nhiều.

Công ty Gia Chính tổng cộng có ba người tới, đều cấp bậc tuổi dì, trong tay cầm công cụ dọn dẹp chuyên nghiệp, sau khi vào cửa nhìn thấy trong nhà có nữ chủ nhân, hô một tiếng ‘ Lục thái thái ’, liền bắt đầu làm việc.

Tiếng " Lục thái thái " này Lăng Nhân nghe vào mặt lại hơi nóng lên, lập tức muốn giải thích, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, cô cùng những người này bất quá là bèo nước gặp nhau, về sau cho dù gặp lại cũng không nhất định có thể nhận ra đối phương, không cần phải lãng phí miệng lưỡi giải thích quá nhiều, liền từ bỏ.

“Lục tiên sinh, Lục thái thái, chúng tôi muốn quét tước phòng khách, hai người trước đến ban công nghỉ ngơi trong chốc lát." Một dì nói.

…… Người này còn gọi nghiện rồi.

Lăng Nhân sờ sờ mặt nóng lên, trộm ngắm nhìn " Lục tiên sinh " một cái, anh ngược lại mặt đầy thản nhiên, tựa như bọn họ vốn chính là tiên sinh cùng thái thái vậy.

Có thể da mặt anh tương đối dày.

Cô nghĩ như vậy, sau đó đi theo phía sau anh đi tới ban công.

Trên ban công còn lớn hơn trong phòng, hai người sóng vai đứng ở trên ban công, mặt hướng tới mặt sông, cũng không nói lời nào.

Trong không khí trừ lúng túng vẫn là lúng túng.

Lặng im vài phút, Lăng Nhân chủ động tìm đề tài.

"Khu vực của căn hộ này thật tốt. Ở đây nhất định rất thoải mái."

Người bên cạnh vẫn nhìn phía trước, qua vài giây mới nói tiếp: “Thích?”

“A? Ừ. Rất thích. Cảm ơn anh thu nhận em."

Cô cười nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo lấy lòng.

Nhưng cũng không có thành công.

Anh chỉ nghiêng đầu cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường, cái gì cũng không nói, mấy giây sau lại quay đầu, đem tầm mắt lần nữa nhìn về phía phương xa.

Kết quả là — —

Hai người một lần nữa vô cùng ăn ý mà gϊếŧ chết cuộc trò chuyện.

Lăng Nhân: “……”

Lại đứng dưới gió lạnh thổi vài phút, cô tiếp tục tìm đề tài.

"Đãi ngộ của bộ đội không tệ chứ? Nhanh như vậy liền mua phòng.” Giọng tựa như đùa giỡn.

Lần này đáp lại trong giây lát: "Không có đãi ngộ tốt như bác sĩ nước Mỹ."

"..."

Anh đây là trào phúng lại sao, cô đã hiểu.

Đang muốn giải thích, lại nghe anh còn nói: "Mượn tiền mẹ anh."

"Ba năm trước, chờ không kịp kiếm đủ tiền rồi mua, cho nên trước mượn tiền bà ấy."

"Ở trong bộ đội cũng không tốn tiền, còn được trả tiền lương."

Anh nói một hơi.

"Ồ." Lăng Nhân như hiểu ra mà gật gật đầu, hỏi: “Bởi vì sợ giá nhà tăng lên sao?"

"..."

Khóe miệng Lục Thiệu Đông giật giật hai cái.

Bác sĩ y khoa của trường Ivy League nổi tiếng ở Mỹ có chút trí tưởng tượng như vậy thôi sao?

Tròng mắt đen hơi trầm xuống, anh trả lời với giọng có chút cam chịu: " Ừ, sợ giá phòng tăng lên, không có nguyên nhân gì khác."

Nói xong, quay đầu, không muốn nói thêm nữa, đơn phương tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện này.

"..."

Lăng Nhân mím môi, trong lòng lặng lẽ than thở.

Cô vốn không giỏi nói chuyện phiếm, anh còn không phối hợp như vậy, không phải cố tình làm cho cô khó chịu sao?

Trầm ngâm hồi lâu, cô sắp xếp lại lời nói một chút, giải thích chuyện công tác ở Mỹ: "Em lúc ấy không biết chuyện tốt nghiệp sẽ truyền tới trong nước... "

" Lục tiên sinh, đã quét tước sạch sẽ, mời ngài kiểm tra một chút." Một dì bỗng nhiên cắt đứt lời cô.

"Nhanh như vậy?" Cô theo bản năng hỏi.

Dì quét dọn: "Phòng vốn đã rất sạch sẽ, chỉ có một ít tro bụi, lại không có đồ dùng gì, nên rất tiện quét dọn."

Như thế sao.

Lăng Nhân hiểu rõ gật gật đầu, quyết định chờ lần sau lại tìm cơ hội giải thích chuyện công tác.

“Bao nhiêu tiền?” Lục Thiệu Đông quét mắt nhìn trong phòng, sau đó hỏi.

Dì quét dọn: "Chúng tôi thu lệ phí tính theo giờ đầu người, mỗi người mỗi giờ 50 tệ, chưa tới 100 đồng thì thu 100 đồng, cho nên tổng cộng là ba trăm."

Lục Thiệu Đông không có dị nghị, từ trong túi quân trang lấy ví tiền ra, lấy ra ba tấm Mao gia gia đưa tới.

"Cảm ơn." Dì nhận lấy tiền, lúc ngẩng đầu vô tình thấy hình trong ví tiền anh, lại liếc mắt nhìn nữ chủ nhân, tán dương: "Đó là Lục thái thái lúc còn là học sinh sao? Thật xinh đẹp."

Lục Thiệu Đông khẽ run, mất tự nhiên gật đầu một cái, đưa ba người ra cửa.

Đóng cửa, quay đầu, đυ.ng vào một đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm nhỏ.

Cô đang cười với anh, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Vô hình chung, khó chịu trong lòng kia tán biến đi.

"Anh khi nào thì có hình em vậy?" Cô cười hỏi.

Một tấm hình mà thôi. Nhìn em đắc ý kìa.

Anh ở trong lòng hừ một tiếng, khóe miệng không tự chủ cong lên, nói: "Em không phải cũng có anh chứ?"

"..."

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Sẽ không phải là chụp lén lúc học cao trung chứ?

Lăng Nhân ở trong lòng vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ lên, khóe miệng tươi cười ngọt ngào: “Anh có phải quá nhớ em không, cho nên mang theo ảnh chụp của em bên người, để giải nỗi khổ tương tư?”

“……”

Ở nước Mỹ ngây người mấy năm, lá gan to ra, biết được đùa giỡn anh.

Lục Thiệu Đông dời đi mắt, trong tròng mắt đen sâu thẳm thoáng hiện lên ánh sáng. Anh hừ cười với không khí nói: "Kẻ ngốc mới làm như vậy."

"..."

Lăng Nhân chu chu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Anh đang nói em ngốc sao."

“Cái gì?”

“Không có gì.”

"Anh nghe được."

"..." Vậy còn hỏi.

“Không phải đang nói em."

“???”Nơi này còn có người thứ ba sao?

Lục Thiệu Đông thấy cô không hiểu, cũng không có ý định giải thích, tâm tình tốt mà cong môi, nói sang chuyện khác: "Không phải nói chênh lệch múi giờ sao? Trong phòng tắm có nước nóng, tắm xong nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ồ."

Lăng Nhân ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xổm người xuống rương hành lý lấy đồ rửa mặt, trong lòng có chút xấu hổ.

Mặc dù ở Mỹ cũng từng cùng ở chùng một chỗ, nhưng dẫu sao cách nhiều năm không gặp mặt như vậy, ít nhiều sẽ có chút xa cách.

Vì sao anh lại thản nhiên như vậy?

Anh không phát hiện trong phòng chỉ có một cái giường sao?

Rất nhanh, Lăng Nhân phát hiện một vấn đề rất xấu hổ — —

Mật mã rương không đúng, mở không ra.

Cẩn thận nhìn một chút, thẻ hành lý trống không, chữ gì cũng không có.

Cô nhớ rõ chính mình có viết tên họ cùng số điện thoại trên thẻ hành lý.

"Chẳng lẽ là cầm nhầm?"

Cô nhỏ giọng thì thầm, sau đó đột nhiên nhớ lại, lúc ở sân bay hình như có người đυ.ng vào, rương hành lý của người thiếu niên kia cũng là màu đen, cô lúc ấy cảm giác không đúng lắm, lúc muốn kiểm tra, vừa lúc Vương Gia Lâm xuất hiện, vừa kích động liền quên mất chuyện này.

Sau đó, lại gặp phải Lục Thiệu Đông, càng không có tâm tư quản chuyện hành lý.

"Cầm nhầm rương hành lý?" Lục Thiệu Đông hỏi.

"Hình như vậy." Cô lúng túng gật đầu.

Lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Cô liền vội vàng đứng lên nghe.

"A lô, xin hỏi là Lăng Nhân tiểu thư sao?"

"Là tôi."

" Lăng tiểu thư chào ngài, ở đây là cục công an thành phố Nam. Chúng tôi hôm nay ở sân bay bắt được một đoàn lừa gạt, trong những tang vật thu được có một rương hành lý có viết tên họ cùng số điện thoại của ngài, mong ngài nhanh chóng tới đây nhận."

"A? Ồ. Vâng. Cảm ơn!"

Cúp điện thoại, Lăng Nhân còn có chút ngơ ngác, nhìn di động, lại nhìn nhìn Lục Thiệu Đông, sau đó nói: "Rương hành lý ở cục công an. Bên kia thông báo em đi nhận."

"Anh đi cùng em." Lục Thiệu Đông cầm chìa khóa lên muốn đi.

Lăng Nhân liền vội vàng nói: "Không cần vội, ngày mai lại đi. Anh hôm nay cũng mệt mỏi, không lăn lộn nữa."

"Em xác định?" Khóe miệng cong lên ý vị không rõ cười.

"...Ừ."

Sao cảm giác có mùi vị âm mưu?

Nửa giây sau, Lăng Nhân kịp phản ứng.

— — Không có rương hành lý, cô không có quần áo tắm rửa.

“À thì…… Cái kia…… Nếu không vẫn nên đi một chuyến?"

Hai tay Lục Thiệu Đông ôm ngực, dựa lên khung cửa, tác phong bình tĩnh: "Hôm nay hơi mệt."

"..."

Im lặng một hồi, Lăng Nhân dứt khoát ném da mặt vốn không dày lên tận chín tầng mây, kéo rương hành lý của anh ra, vỗ hai cái, nói: "Mở ra."

Mày kiếm Lục Thiệu Đông khẽ nhướng: "Làm gì?"

"Lấy quần áo."

"..."

"Em không có quần áo, chỉ có thể mặc của anh."

"..."

Còn rất đúng lý hợp tình.

Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, lười biếng mà mở rương ra cho cô, tùy cô lựa chọn.

Lăng Nhân ngồi trước rương hành lý của anh, tầm mắt ở bên trong nhìn tới nhìn lui quần áo gấp ngăn năp bên trong, cuối cùng dừng ở trên một áo phông ngụy trang, sau đó nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi: "Có thể không?"

"Cái đó không được."

"..."

" Có quy định."

Lục Thiệu Đông đơn giản giải thích một câu, sau đó lấy ra một chiếc áo sơ mi thuần trắng đưa tới.

Lăng Nhân lòng tràn đầy vui mừng ôm áo sơ mi trắng của anh, xoay người muốn đi phòng tắm, sau đó lại nghĩ tới có vấn đề khó khăn không nhỏ chỉ có một chiếc giường còn chưa được giải quyết.

Rối rắm hồi lâu, cô ấp úng hỏi: "Anh tối nay định... Ngủ ở đâu?"

"Nơi này."

"Nhưng mà... Ở đây chỉ có một chiếc giường."

" Cũng không phải là chưa từng ngủ chung trên một giường."

"Nhưng bây giờ không giống?"

"Có cái gì không giống?"

Cuối cùng hỏi ngược lại một câu, giọng rõ ràng lạnh mấy độ.

Trái tim Lăng Nhân run lên, im lặng không lên tiếng cúi đầu xuống.

Tám năm không gặp, sao còn có thể như lúc ban đầu?

Hai người đối diện nhau không nói mấy giây, Lục Thiệu Đông ném chìa phóng cửa phòng đến rương hành lý, nói: "Anh đi ngủ khách sạn." Sau đó xoay người ra cửa.

Nhìn cửa đóng chặt, Lăng Nhân thất bại thở dài một hơi, tâm sự nặng nề đi về phía phòng tắm.

Lục Thiệu Đông mặt lạnh đi đến khách sạn bên cạnh tiểu khu nhận phòng ở. Bộ dáng anh xụ mặt vốn vô cùng uy nghiêm, lúc này lại ăn mặc quân trang, làm cho tiếp tân sợ tới mức không dám nhìn thẳng anh, toàn bộ quá trình cúi đầu hoàn thành thủ tục.

Chờ sau khi anh lên tầng, tiếp tân mới thở một hơi thật dài, vỗ vỗ ngực lẩm bẩm: "Tham gia quân ngũ đúng là khác biệt, tùy tiện lạnh mặt mà tựa như muốn gϊếŧ người."

...

Bên trong phòng cho khách ở khách sạn.

Lục Thiệu Đông quả thật có chút muốn gϊếŧ người, nghẹn một bụng hỏa không có chỗ phát tiết.

Anh cũng đã quyết định không so đo chuyện cô trở về muộn ba năm, chỉ cần cô trở về liền tốt, kết quả cô nói cái gì?

— — Nhưng mà bây giờ không giống.

A.

Cô thật đúng là dám nói.

Anh buồn bực kéo cà vạt, để cho chính mình hít thở thông khí.

Lúc này di động bỗng nhiên vang lên, tiếp theo leng keng leng keng mà vang lên không ngừng, liên tiếp mấy tin nhắn gửi đến.

【 Phó Kiêu Phong: Nếu một em gái ở trong vòng bạn bè đăng trạng thái giống như tư xuân* lên, là đại biểu cho cái gì? Online chờ, rất gấp.. 】

*Hoài niệm, tưởng niệm, nhớ.

【 Thạch Vũ: Đại biểu tư xuân. 】

【 Phó Kiêu Phong:……】

【 Phó Kiêu Phong: Nói chút hữu dụng được không hả? 】

【 Phó Kiêu Phong: Thôi, chắc cậu cũng không nói được gì hữu dụng đâu, dẫu sao cậu cùng Chu Đại Ngưu vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, không trải qua trắc trở gì hết. 】

【 Thạch Vũ: Cảm ơn khích lệ. Tớ giúp cậu @ Người có trắc trở @ Lục Thiệu Đông. 】

【 Phó Kiêu Phong:…… Cậu ấy ở Tây Tạng, có mạng hay không còn chưa nhất định. 】

【 Thạch Vũ: Cậu ấy ở đường Duyên Giang. 】

【 Phó Kiêu Phong: Đường Duyên Giang? Là đường Duyên Giang của thành phố chúng ta sao? Là đường Duyên Giang mà cậu ấy ba năm trước vì tiểu tiên nữ mua hôn phòng ở đó sao? Mẹ nó! Thật hay giả? Cậu sao lại biết rõ ràng như vậy? 】

【 Thạch Vũ: Tiểu tiên nữ hôm nay về nước, tớ muốn nhìn xem cậu ấy có phải thật sự không trở lại hay không, cho nên định vị di động của cậu ấy. 】

【 Phó Kiêu Phong:…… Xem như cậu lợi hại. @ Lục Thiệu Đông đừng có lén trốn, mau xuất hiện. 】

Lục Thiệu Đông không có tâm tình huyên thuyên theo chân bọn họ, ném điện thoại di động lên giường, đi tới ban công hút một điếu thuốc, để cho một bụng buồn bực theo khói phun ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết, hôn phòng anh cũng đã mua xong.

Cô lại nói với anh, hiện tại không giống.

...

Cùng lúc đó, Phó Kiêu Phong đang nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hắn không nhận được câu trả lời, đoán Lục Thiệu Đông đang nói chuyện cũ với tiểu tiên nữ, liền không quấy rầy nữa, lần nữa ấn vào vòng bạn bè của Vương Gia Lâm, phát hiện động tĩnh mới nhất là một tuần trước.

Nhưng mà vài phút trước, hắn rõ ràng nhìn thấy cô đăng trong vòng bạn bè — —

【 Vương Gia Lâm: Cho dù lại tức giận, cũng không muốn để cho bạn dầm mưa. Hâm mộ tình yêu như vậy. 】

Kết hợp với một bức ảnh một ông lão giận dữ cầm ô che cho bạn già, trong khi đó ông ấy ướt đẫm mưa.

Hắn lại đổi mới mấy lần, vẫn không có thấy trạng thái này?

Chẳng lẽ xóa rồi?

Nếu đã đăng, tại sao lại xóa?

Nhớ tới trạng thái kia của Vương Gia Lâm, trong lòng Phó Kiêu Phong tựa như bị gãi ngứa, bình tĩnh không được, ở trên giường nằm thành hình chữ đại to (大), nhìn trần nhà vắt hết óc, muốn giải tầng hàm nghĩa sâu của trạng thái này.

Chẳng lẽ thật sự tư xuân?

Nhưng mà nha đầu kia lúc trước rõ ràng nói muốn cuộc sống độc thân, không muốn yêu đương, hắn mới tạm thời đồng ý chia tay.

Chẳng lẽ cô chỉ chỉ là không muốn yêu đương với hắn?

Cô vì sao hâm mộ người khác? Chẳng lẽ tình yêu của bọn họ không tốt sao?

Đường Duyên Giang, bên trong nhà mới Lục Thiệu Đông.

Lăng Nhân cũng đang nghĩ lại. Cô lúc này đã tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng của Lục Thiệu Đông, đứng ở trên ban công để cho gió sông thổi khô tóc, trong tay cầm điện thoại di động, trong đầu bắt đầu nhớ lại hình ảnh gặp lại nhau mấy giờ trước, muốn sắp xếp lại chút manh mối.

Anh ban đầu chắc là giận cô về nước chậm, còn giận cô trở về không thông báo cho anh đầu tiên, cho nên ở sân bay mới có thể lạnh nhạt như vậy.

Nhưng mặc dù rất tức giận, anh vẫn tới đón cô.

Sau khi tới đây, mặc dù vẫn luôn nói chuyện trong lúng túng, nhưng anh cũng không làm lơ cô, còn hoàn toàn không cảm thấy hai người ngủ cùng một chiếc giường có gì không ổn, nhất là một câu " có cái gì không giống " kia, tựa như không tồn tại tám năm chia xa, tất cả vẫn là dáng vẻ vốn có...

Bỗng nhiên, Lăng Nhân lập tức nghĩ thông suốt.

Anh vẫn là anh, bọn họ vẫn là bạn trai bạn gái.

Mặc dù có hiểu lầm, có cảm xúc, nhưng cũng không có gì không giống, anh đối với cô vẫn như lúc ban đầu.

Ngược lại là cô, bởi vì quá sợ tám năm phân cách làm cho cảm tình phát sinh biến hóa, quá mức cận trọng đối với anh, cho nên tan rã trong không vui.

Anh nói đúng, không có gì không giống cả.

Cô đã làm sai chuyện, làm anh buồn bực, cô dỗ là được.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác nặng nề trong lòng Lăng Nhân biến mất vô tung vô ảnh. Ngẩng đầu nhìn cảnh sông đêm, cô mở di động ra, gửi một tin nhắn cho anh.



Lục Thiệu Đông đã một lần nữa mặc xong quân trang, đứng ở dưới tiểu khu tự mình tỉnh lại.

Anh cũng không nên đi đến ở khách sạn làm gì.

Cô là bạn gái anh, chuyện này đã được tổ chức đồng ý.

Coi như cách một cái chăn, hay là nói vĩ tuyến 38, cũng nên mạnh mẽ ngủ chung một giường.

Nhưng mà nếu như bây giờ đi lên, vạn nhất lại bị cô làm cho tức giận... Đây hoàn toàn có khả năng.

Anh phát hiện mấy năm cô đi Mỹ này, bản lĩnh chọc tức ảnh tiến bộ không ít.

Thôi.

Ngày mai nói sau.

Vừa quay người, ngực bỗng nhiên rung một chút. Anh dừng bước lấy di động ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn từ một dãy số lạ.

Mở ra nhìn, trong đầu tức khắc như pháo hoa nổ lấp lánh — —

【 Đông ca, ngày mai đi hẹn hò đi. 】

Trong đêm đen, mấy chữ ngắn gọn sáng lên, từ mắt chiếu một đường đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng, thắp sáng hơn hai nghìn ngày đên cô tịch, tan đi tất cả mây đen cùng lạnh lẽo.

Thời gian tựa như vào giờ khắc này chảy ngược, bên tai vang lên lần nữa tiếng nhẹ nhàng ôn nhu của cô gái nhỏ " Đông ca ".

Đó là tiếng nói làm cho anh cam nguyện cúi đầu xưng thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »