Chương 36

Lục Thiệu Đông đội mũ bảo hiểm lên đầu cô gái nhỏ, nhảy lên xe máy: "Đi lên."

Lăng Nhân do dự mấy giây, sau đó ngoan ngoãn lên xe, trong lòng còn đang suy nghĩ lời anh mới nói.

Sớm biết rằng đi hẹn hò, trước khi đi ra phải soi gương trước.

Cô lấy tay sửa sửa tóc, sau đó lặng lẽ rướn cổ lên, nhìn kính chiếu hậu ở trên xe máy.

Lục Thiệu Đông nhìn qua gương chiếu hậu thu hết tâm tư của cô gái nhỏ vào trong mắt, cong miệng cười: "Rất đẹp."

"A? Ồ, à..."

Lăng Nhân cuống quít thu hồi tầm mắt, yếu ớt mà giấu mặt ở sau lưng anh, bên tai ẩn ẩn nóng lên.

Thật là mất mặt...

"Giữ chặt vào." Anh nói.

"Ồ."

Cô nghe lời mà nắm lấy cái giá sau xe máy, đợi một hồi lâu, thấy anh còn chưa khởi động, vì thế hỏi: “Làm sao vậy?”

"Ôm tôi thật chặt."

Chữ " tôi " cắn đặc biệt nặng.

.... Thì ra là ý này.

Lăng Nhân mím môi, sau đó nhẹ nhàng khoác hai tay lên bên hông của anh.

Trên người anh cũng không có gai, cần phải cẩn thận như vậy sao?

Ôm như thế này, có thể ổn mới là lạ.

Mày kiếm Lục Thiệu Đông hơi nhướng, không nói gì, chỉ yên lặng vặn ga, sau đó đột nhiên khởi động xe máy.

Giây tiếp theo ——

Thân thể mềm mại đυ.ng vào trên lưng, hai tay bên hông kia tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm anh thật chặt.

Rất tốt.

Lục Thiệu Đông vừa lòng mà cong miệng, dần dần thả chậm tốc độ xe, bắt đầu tứ bình bát ổn* hóng gió.

*Tứ Bình Bát Ổn. Ý nghĩa: bốn bề yên tĩnh; sóng yên biển lặn.

Một lát sau, mềm ấm sau lưng không còn, tay bên hông cũng thả lỏng hơn nhiều.

Không nghe lời?

Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó phanh gấp một cái — —

Thân thể mềm mại lại một lần nữa dán tới, hai tay ôm ngang eo càng chặt hơn trước đó.

"Đừng lộn xộn, cậu động một cái, tôi lái xe liền không yên." Anh xấu xa cáo trạng trước.

Lăng Nhân: "..."

Cô sao lại cảm thấy anh lái xe không yên, cô mới có thể động?

"Chúng ta đi đâu vậy?" Cô hỏi, tay ngoan ngoãn ôm chặt anh.

“Bệnh viện.”

???

Nghi hoặc ba giây, Lăng Nhân phản ứng lại —— đi thăm Vương Liên. Cô vốn tưởng cuối tuần mới đi thăm. Nhưng mà bây giờ đi cũng được.

Chỉ là…… Đi bệnh viện liền đi bệnh viện, nói gì mà hẹn hò?

Làm cô thiếu chút nữa hiểu lầm.

Sau khi đến bệnh viện, hai người đi đến cửa hàng bán hoa bên cạnh mua hoa.

"Thích hoa gì?" Lục Thiệu Đông đứng ở cửa hàng bán hoa, nghiêng đầu hỏi.

Lăng Nhân sửng sốt, không quá xác định mà nói: “Thăm bệnh thôi, chắc đưa hoa cẩm chướng khá thích hợp đấy?"

"Tôi hỏi " cậu " thích hoa gì." Anh cường điệu một lần.

Anh muốn tặng cô hoa?

Trong lòng Lăng Nhân hơi vui, tầm mắt tìm kiếm ở trong trăm hoa đua nở, cuối cùng dừng ở bó hoa cát tường màu trắng.

"Cát tường." Cô nói.

Lục Thiệu Đông nhận biết hoa không nhiều lắm, ngoài hoa hồng cùng hoa bách hợp, anh hoàn toàn không có khái niệm với các hoa khác, càng không biết cát tường là gì.

Nhưng mà cô thích thì tốt rồi.

"Gói một bó hoa cát tường." Anh thoải mái nói, sau đó tùy tay nhấc lên một lẵng hoa: "Lại thêm cái này."

"Được, chờ một lát." Chủ cửa hàng bán hoa mà một cô gái hơn hai mươi tuổi, rất nhanh gói xong hoa đưa cho Lăng Nhân, cười nói: "Bạn trai em thật tuấn tú."

Lăng Nhân ôm bó hoa lớn, mặt đỏ lên: "Cậu ấy không..."

Nói được một nửa, bị Lục Thiệu Đông đánh gãy: “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng hai trăm mười bảy đồng."

Lục Thiệu Đông vừa lúc có tiền lẻ, đếm xong đưa tới: "Cảm ơn." Sau đó xách lẵng hoa lên, "Đi."

Lăng Nhân vội vàng đuổi kịp, trong miệng còn giữ một câu nói.

Anh đánh gãy cô, là không muốn cô giải thích sao?

...

Vương Liên ở phòng bệnh bình thường, trong phòng tổng cộng có bốn giường ngủ, trừ hắn ra, còn có ba người bạn nhỏ.

Lúc Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông đi tới cửa, bên trong đã đầy ắp người, tất cả đều là bạn học lớp chín, đang trêu chọc Vương Liên.

“Liên ca, cậu chạy đến khoa nhi sao?"

"Nói bừa cái gì vậy. Liên ca vốn dĩ vẫn là con nít."

“Ha ha ha ha. Bảo bảo thật là khổ."

Hai mươi mấy người đồng loạt cười to, tiếng không nhỏ, chọc cho phụ huynh giường bên cạnh trực tiếp cau mày.

"Í? Đông ca tới, chị dâu cũng tới." Có người lanh mắt phát hiện ở cửa có thêm hai người.

Lục Thiệu Đông gật đầu với mọi người, hơi hơi nghiêng người, để cho Lăng Nhân đi trước.

"Người tới là được rồi, còn mua hoa làm gì chứ! Chị dâu cậu ngàn vạn lần * đừng hiểu lầm nha, tôi không phải nói cậu mua nhầm hoa, tôi sợ đám không có lương tâm này cảm thấy xấu hổ." Vương Liên cười nói.

Mọi người:...

Không phải nói " người tới là được rồi " sao? Bọn họ sao liền không có lương tâm rôi?

“Liên ca, nói chuyện lương tâm, đám người này không phải ở wechat cho cậu tiền phí trù liệu dinh dưỡng sao?

" Đúng vậy. Một người một mao tiền, cộng lại đủ cậu mua hai cái bánh bao bồi bổ thân thể."

Vương Liên liếc mắt xem thường: "Những bao lì xì đó của mấy người, tôi cướp được một cái sao? Lúc ấy tôi còn hôn mê đấy. Vừa tỉnh lại, bao lì xì đều bị mở cả rồi."

"Tay chậm không thể trách tổ chức nha!"

Vương Liên: “……”

Một đám trời đánh!

Vẫn là tiểu tiên nữ tốt. Nhìn bó hoa màu trắng kìa, thật đẹp biết bao.

"Cảm ơn chị dâu." Vương Liên duỗi tay liền muốn nhận.

Lăng Nhân tự động lọc bớt hai chữ " chị dâu ", ôm chặt hoa: "Đây là hoa của tớ."

Vương Liên: “……”

Thật xấu hổ.

Lại nhìn nhìn lão đại nhà mình, cười đến xuân phong đắc ý.

Ha hả, hoá ra đây là đến ân ái trước mặt người bị thương là hắn?

Thật khiến cho người ta giận sôi mà!

"Đây mới là của cậu!" Lục Thiệu Đông đặt lẵng hoa ở đầu giường, tiêu sái nói: "Dưỡng bệnh thật tốt. Đi đây."

Vương Liên: Đây cũng quá qua loa lấy lệ chứ?

" Ngày hôm qua cám ơn cậu." Lăng Nhân ôn nhu nói,

Vương Liên gãi gãi sau đầu, cười hắc hắc: "Chuyện nên làm mà."

"Chúc cậu sớm ngày bình phục."

Nói xong câu này, Lăng Nhân liền đi theo Lục Thiệu Đông.

Để lại mọi người mặt đầy ngơ ngác.

" Đông ca đến thăm bệnh cũng quá thần tốc."

"Nói bừa gì vậy. Đông ca rõ ràng là cùng tiểu tiên nữ hẹn hò, đi qua bệnh viện, liền thuận tiện tới đây ngao du một chuyến."

"Thật đau lòng."

“Liên ca, đừng khóc, cậu còn có chúng tôi, chúng tôi đều thật lòng đến thăm cậu."

...

Lăng Nhân đuổi theo phía sau Lục Thiệu Đông, yên lặng mà đi theo anh một đoạn, đến khi ra cửa bệnh viện, nghe được anh hỏi — —

"Cậu muốn làm cái gì?"

"Ừ?"

Cô nghi hoặc, không rõ câu hỏi không đầu không đuôi này của anh là có ý gì.

Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng: “Không phải nói đi hẹn hò? Cậu muốn làm cái gì?”

Hẹn hò không phải anh đề nghị sao……

Lăng Nhân nghĩ nghĩ, nói: “Đi chợ đêm đi. Có chút đói bụng."

"Được."

...

Từ bệnh viện trung tâm thành phố đến chợ đêm Hà Miếu không tính là gần, nhưng cũng không xa, đi xe khoảng chừng nửa tiếng.

Đây là lần thứ hai Lăng Nhân tới chợ đêm này, lần đầu tiên là cùng Vương Gia Lâm, còn ở nơi này gặp Lục Thiệu Đông.

Chuyện mấy tháng trước, lúc này nghĩ đến thế nhưng dường như đã qua mấy đời.

Cô khi đó, thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng anh gần gũi như vậy.

" Ở nơi này." Người bên cạnh bỗng nhiên nói.

Cô nghiêng đầu, hơi ngửa cằm: "Cái gì?"

" Lần trước gặp được cậu, chính là ở chỗ này, trước gian hàng này." Lục Thiệu Đông một tay đút trong túi, một tay khác xách theo cặp sách cô, cười nói.

Thì ra anh cùng cô đều nghĩ về một chuyện.

Lăng Nhân khẽ mỉm cười, thở dài nói: "Cảm giác giống như chuyện của đời trước."

Lục Thiệu Đông gật gật đầu, đúng lý hợp tình mà nói: “Đời trước cậu cũng lạnh nhạt với tôi như vậy, đời này phải biểu hiện thật tốt."

"..." Anh " đời trước " cũng rất xấu xa sao?

Lăng Nhân buồn cười mà trừng anh một cái: "Như nhau."

" Phải không? Tôi nhớ rõ ràng tôi rất tốt với cậu."

Nói xong, Lục Thiệu Đông nhướng mày trầm ngâm mấy giây, sau đó trịnh trọng kỳ sự mà nói: "Cậu yên tâm, nửa đời sau tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu thật tốt."

Cái gì mà nửa đời sau...

Nói giống như thật vậy.

Lăng Nhân cúi đầu, mím miệng cười, tay không tự chủ đưa ra phía sau, mười đầu ngón tay quấn quít lại.

Đột nhiên, thật hy vọng nửa đời sau bắt đầu nhanh lên một chút.

" Muốn ăn cái gì? Tôi mua cho cậu."

Chợt nghe anh nói.

Cô giương mắt: "Tùy tiện cái gì cũng được sao?"

" Ừ."

“Vậy mỗi dạng đều tới một phần.”

……

Nửa giờ sau ——

Lục Thiệu Đông sắp căng chết mất.

Bây giờ anh biết rốt cuộc vì sao nam sinh sau khi yêu đương, đặc biệt dễ dàng béo lên, bởi vì ——

Bạn gái bọn họ cái gì cũng muốn ăn, nhưng cái gì cũng chỉ ăn một miếng, dư lại toàn bộ cho bạn trai.

Ví dụ như hiện tại, cô gái nhỏ quả nhiên nói được thì làm được, mỗi đồ vặt ở mỗi gian hàng đều mua một phần, nhưng kiên trì chỉ ăn một miếng một dạng, dư lại toàn bộ thưởng cho anh.

Đi nửa con phố, anh cảm giác thức ăn trong dạ dày đã sắp chặn đến cổ họng.

Đáng sợ hơn là — —

" Thật là khát, muốn uống nước trái cây, í? Không có nước ép bưởi lê. Vậy chọn đại một cái đi." Cô gái nhỏ lầm bầm lầu bầu mấy câu, sau đó quay đầu hỏi: "Cậu thích uống cái gì?"

"Coca."

“Vậy Coca.”

Một phút đồng hồ sau ——

Ực một ngụm.

"Cho cậu."

“……”

Vào lúc này cho anh nước có ga, cô thật không sợ anh căng chết sao?

"Cậu uống đi, tôi không khát." Vì an toàn tính mạng, Lục Thiệu Đông quả quyết cự tuyệt.

Vài phút sau, đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Anh vừa mới làm gì vậy?

Lại cự tuyệt!

Anh sợ là bị cô đút cho choáng váng rồi!

"Cho tôi." Lục Thiệu Đông vươn cánh tay dài ra cướp lấy Coca, vặn nắp bình ra không nói hai lời uống một ngụm.

Thật ngọt.

Ngọt nhất thế giới.

...

Lăng Nhân mặt đầy khó hiểu: "... Cậu không phải là không khát sao?"

" Bây giờ khát, đặc biệt khát."

Lục Thiệu Đông cong miệng cười, trong lòng cui vẻ, tựa như vừa rồi không phải là coca đổ xuống, mà là mật.

Lăng Nhân không hiểu anh sao đột nhiên cười đắc ý như vậy, nhướng nhướng mày, đi về quầy ăn vặt kế tiếp.

Lúc gọi đồ ăn, nhìn đến bên cạnh có một đôi tình nhân đang đứng, trong tay cô gái cầm một cốc trà sữa, mình uống một ngụm, đút chàng trai một ngụm, lại một ngụm nữa, lại đút một ngụm nữa...

Đó không phải là gián tiếp... Hôn môi sao?

Bỗng nhiên, trong đầu Lăng Nhân chợt giật mình một cái — —.

Cô mới vừa rồi tựa hồ, có lẽ, giống như, chắc là... Làm chuyện giống vậy?

Trời ơi!

Thật may anh không có chú ý.

Khoan đã... Anh đột nhiên cướp lấy coca uống, có phải là... Phát hiện không?

Nghĩ tới đây, Lăng Nhân ở trong lòng kêu rên, rốt cuộc không dám ngẩng đầu, yên lặng mà nhìn mũi chân, chột dạ đến hận không thể chui xuống đất.

Nhưng đồng thời lại có chút vui vẻ.

Anh không có cự tuyệt đâu.

Lúc này chủ quán bỗng nhiên đưa túi ăn vặt qua: "Mỹ nữ, khoai tây chiên của cháu đây."

“Cảm ơn.”

Mở hộp ra, Lăng Nhân ăn một miếng khoai tây, vừa đi vừa ăn, suy nghĩ có chút bay bổng.

Bọn họ như bây giờ…… Rốt cuộc tính là gì?

...

Lục Thiệu Đông trả tiền xong, vui vẻ đi theo phía sau, trong đầu nghĩ: Thì ra cô gái nhỏ thích ăn khoai tây!

Thật may cô thích ăn.

Nếu không một bát khoai tây chiên kia đi xuống, anh hôm nay không nôn ra là không thể.

...

Thật ra thì Lăng Nhân không hề đặc biệt thích ăn khoai tây, cô chỉ là bởi vì trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó, tay không tự chủ lặp lại các động tác, bất tri bất giác ăn xong một bát khoai tây, khi phục hồi tinh thần lại, trong bát trống không.

"Quên để lại cho cậu một phần rồi." Cô ngửa đầu cười, cảm thấy ăn một mình có chút ngượng ngùng.

"Không sao đâu. Có muốn mua một phần nữa không?"

" Không cần, tớ..."

Lời mới vừa ra khỏi miệng, chợt thấy anh đưa tay tới, ngón tay ấm áp vuốt ve ở mép môi cô.

Đáy lòng phảng phất như có thứ gì đó xẹt qua, giật mình rung động.

Cô ngơ ngác nhìn anh, lời con thừa đặt ở bên mép, ngay cả hô hấp đều tựa như đình trệ, trong lòng, trong mắt chỉ còn lại mặt mày ôn nhu của anh.

Hồi lâu, nghe anh nói: "Được rồi."

Cô ngẩn ra, bừng tỉnh tỉnh lại, thì ra anh giúp cô lau chùi thức ăn dư thừa.

Cô vội vàng dùng mu bàn tay lau khóe miệng, cười có chút xấu hổ, chôn xuống trái tim đang loạn nhịp.

Lại nghĩ tới nghi vấn trước đó — —

Bọn họ như bây giờ rốt cuộc coi là cái gì?

Cô cảm thấy, chắc là hạnh phúc.