Chương 25

Lục Thiệu Đông còn chưa rạo rực xong, liền nghe cô gái nhỏ nói tiếp — —

"Sau này học tập thật giỏi, được không?"

Trái tim đung đưa trên không trung cương cứng nửa giây, sau đó trở về vị trí cũ.

"Tại sao hy vọng tôi học tập thật tốt?" Anh hỏi, giọng khác với không đứng đắn trước đó, vô cùng nghiêm túc.

Lăng Nhân cúi đầu, rất nhiều lời xoay 800 vòng trong lòng, vẫn không biết nên nói như thế nào.

Học tập thật tốt, tham gia thi đại học, học đại học.

Đây là con đường cô phải đi, không có lối rẽ cũng không có đường đi, chỉ có một con đường đi tới cuối.

Cô hy vọng anh cũng đi lên con đường như vậy, như thế mới có thể luôn làm bạn.

Nhưng mà...

Cô không biết anh có cùng cô không, đối với tương lai như vậy có chút chờ mong.

"Cậu sau này muốn làm gì?" Cô cuối cùng cũng không nói lời trong lòng ra, đổi một phương thức dò hỏi kế hoạch của anh.

Lục Thiệu Đông mặc dù mâu thuẫn học tập, nhưng cũng không ngốc, lúc này liền nghe được ý trong lời nói của cô.

— — Cậu sau này muốn làm gì? Không học tập thật tốt, sau này có thể làm gì?

Vấn đề giống như vậy, có người cũng đã từng hỏi anh.

Lục Thiệu Đông dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, một ánh nhìn về ban đêm đen tối vô tận, thời gian tựa như chảy ngược trở lại khi còn bé.

"Con sau này trưởng thành muốn trở thành người như thế nào?"

"Con muốn như ba vậy, trở thành một người quân nhân, làm một đại anh hùng!"

"Vậy con phải học tập thật giỏi, sau này lớn lên mới có thể làm đại anh hùng."

Về sau.

Anh hùng không còn nữa, mộng anh hùng của anh cũng phá vỡ.

Từ đây không còn mong đợi lớn lên.

Trước khi gặp cô, anh nghĩ tới mai sau này, chuyện nghiêm túc nhất là ngày mai nên trốn học hay đi học.

Nhưng hiện tại, cô hỏi anh sau này muốn làm gì, là rất rất nhiều cái ngày mai sau này.

"Tôi còn chưa nghĩ đến đó." Anh nói đúng sự thật.

Trầm mặc một hồi, Lục Thiệu Đông đứng dậy: "Tôi ra bên ngoài hóng gió chút."

Bước chân anh rất vững vàng, nhưng trong mắt Lăng Nhân giống như chạy trối chết vậy.

Bóng lưng cao ráo trộn lẫn với cô tịch nói không nên lời.

...

Mãi sau, Lăng Nhân cũng không chờ được anh hóng gió trở về, cuối cùng Phó Kiêu Phong đưa cô đến cửa tiểu khu.

" Vào đi thôi." Phó Kiêu Phong đặt hai tay ở trong túi áo, đứng theo chiều gió.

"Cảm ơn cậu." Lăng Nhân nhẹ giọng nói, cúi đầu đá đá mảnh đá xanh vụn, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Chuyện của Lục Thiệu Đông, cậu đều biết hết, phải không?"

Phó Kiêu Phong vừa nghe lời này cũng cảm thấy không đúng, đây rõ ràng là lời mở đầu muốn nói khách sao, phim truyền hình đều diễn như thế hả.

Cậu tuy rằng rõ chuyện của Lục Thiệu Đông như lòng bàn tay, nhưng thái độ đêm nay của hai người cũng thật vi diệu, cậu cũng không dám nói bậy bạ.

"Cũng không hoàn toàn biết." Cậu nói rất bảo thủ.

Không hoàn toàn biết, vậy là biết không ít.

Lăng Nhân tựa như khẳng định ý tưởng của mình vậy, gật đầu nói: "Tớ nghe nói, cậu ấy ban đầu lấy thành tích thi đứng đầu thành phố vào Nhất Trung."

"Cậu sao lại biết?" Phó Kiêu Phong hơi kinh ngạc. Con hàng này từ khi tiến vào Nhất Trung, liền không đứng đắn học tập một ngày nào, có rất ít người biết anh cũng đã từng là đóa hoa của tổ quốc.

"Tớ nghe hiệu trưởng nói."

"Hiệu trưởng?"

Lăng Nhân gật đầu.

Chính là ngày lần đầu tiên đưa tới sự chú ý của Lục Thiệu Đông đó, lúc cô đi ngang qua văn phòng cửa hiệu trưởng, nghe được hiệu trưởng ở bên trong tận tình khuyên — —

"Em biết tôi tại sao lại không buông tha em không? Bởi vì tôi biết chỉ cần em muốn học, nhất định có thể giỏi. Em lấy thành tích thi đứng đầu thành phố thi vào trường học chúng tôi, tại sao bây giờ muốn đắm mình vào trụy lạc?"

Hiệu trưởng chất vấn câu cuối cùng, cũng chính là chuyện Lăng Nhân muốn biết lúc này.

"Về sau xảy ra chuyện gì sao?" Cô hỏi Phó Kiêu Phong.

Phó Kiêu Phong lắc đầu: "Cậu vẫn nên tự hỏi cậu ấy đi."

"Cậu ấy không chịu nói."

"Cho cậu ấy chút thời gian, một ngày nào đó sẽ nói thôi." Nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, tâm tình của Phó Kiêu Phong cũng nặng nề, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Vào đi thôi. Đưa cậu đến nhà, nhiệm vụ của tớ hoàn thành rồi."

Trong lòng Lăng Nhân biết có hỏi lại cũng sẽ không có đáp án, liền thở dài, sau đó nói cảm ơn, xoay người đi vào tiểu khu.

Sau khi nhìn người đi vào trong tiểu khu một hồi, Phó Kiêu Phong lấy điện thoại di động ra, gửi một wechat cho người ủy thác: 【 Đã đưa người về nhà an toàn. 】

Gửi xong, bỏ điện thoại vào trong túi, vừa đi được mấy bước, lại lần nữa mở điện thoại di động lên, bổ sung thêm: 【 Tiểu tiên nữ hình như rất khó chịu. Tớ cảm thấy cậu ấy ngày mai có thể sẽ tuyệt giao với cậu, đêm nay cậu đừng ngủ, viết kiểm điểm cả đêm đi. Kiểm điểm viết không tốt, cậu ấy sau này chính là tiểu tiên nữ của người khác đấy. 】

Đối diện trả lời lại: 【 Lục Thiệu Đông: Khó chịu như thế nào? Khóc? 】

Để ý như thế, thì ở trường học đó đừng có rời đi! Tự mình tới đưa về, chẳng phải sẽ biết sao?

Phó Kiêu Phong liếc mắt xem thường, cố ý phóng đại: 【 Không rơi nước mắt, nhưng mà vẻ mặt kia, chắc rơi trong lòng rồi. 】

Xem cậu còn có thể bình tĩnh không.

Đợi trong chốc lát, không nhận được tin nhắn lại, Phó Kiêu Phong đoán bên kia chắc là đã hành động rồi, liền hài lòng mà đút tay vào túi, hóng gió đêm đi nhanh về phía trước.

Hy vọng sức mạnh tình yêu có thể giúp anh tháo mở khúc mắc.

Lục Thiệu Đông mặc áo ba lỗ cùng quần đùi, ngồi ở tầng cao nhất của đại viện, trong tay cầm một lon bia, bên chân có mấy lon rỗng ngã trái ngã phải trên đất.

Sau khi từ trường học về, anh vẫn ngồi ở đây, lòng nghĩ rất nhiều chuyện, tất cả đều có liên quan tới cô, lại không muốn hiểu ra.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô là thứ duy nhất anh có thể nhìn thấy, luôn nghĩ về cô.

Anh thích cô, rất thích rất thích. Thích đến nỗi chỉ cần một câu nói của cô, một động tác, một nụ cười, là có thể làm cho anh buông vũ khí đầu hàng.

Chỉ cần có thể để cho cô vui vẻ, bảo anh làm gì anh cũng nguyện ý.

Mà Phó Kiêu Phong mới vừa nói, anh làm cho cô khổ sở.

Điều này làm cho anh đau như khoan vào tim vậy.

Lục Thiệu Đông giương mắt nhìn bầu trời đầy sao, ngửa đầu rót toàn bộ gần nửa còn thừa lại vào cổ họng, sau đó ném lon tới một bên, lại nghĩ tới cái đêm sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh kia.

"Ba cậu lúc chấp hành nhiệm vụ gặp phải mai phục, vì tranh thủ cho những người khác có thời gian rút lui, một mình ở lại ngăn địch, hy sinh. Ông ấy vì nước hy sinh thân mình, cậu phải cảm thấy kiêu ngạo vì ông ấy."

Kiêu ngạo?

Người cũng đã mất, còn kiêu ngạo cái gì?

Toàn bộ phân đội nhiều người như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác ông ấy lại muốn cậy anh hùng, hy sinh thân mình thành toàn cho người khác?

Thích làm anh hùng như vậy, ban đầu cũng không nên kết hôn sinh con, yêu chết một mình.

...

Lại mở mấy lon bia, uống đến khi cảm thấy choáng váng, Lục Thiệu Đông mới dừng lại, ôm điện thoại di động, do do dự dự hồi lâu, cuối cùng cũng không gọi.

Lăng Nhân quả thật bởi vì bị Lục Thiệu Đông lảng tránh mà có chút sa sút, nhưng cũng không như Phó Kiêu Phong khoa trương như vậy, càng không có ý định tuyệt giao cùng Lục Thiệu Đông.

Lúc về đến nhà, lại chỉ có dì Trương chờ cô, hâm nóng sữa như thường ngày.

"Tiểu thư, sắc mặt cháu sao lại trắng như vậy? Có phải là bị bệnh hay không?" Vừa vào cửa, dì Trương liền khẩn trương hỏi.

Lăng Nhân tháo cặp sách xuống, bình tĩnh nói: "Viêm ruột thừa tái phát, cháu ở phòng y tế đã truyền nước, bây giờ đã không sao rồi."

"Viêm ruột thừa? Thật sự không sao chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra lại không?"

"Không cần đâu ạ." Lăng Nhân lắc đầu, bưng sữa bò vào phòng.

Dì Trương vẫn không yên lòng, đứng ở nhà bếp một hồi, suy nghĩ ngày mai nói chuyện này cho tiên sinh cùng bà chủ.

Một nhà họ Lăng ba miệng người, thật làm cho người xem không hiểu. Lăng tiên sinh say lòng với công việc, Lăng thái thái đạm bạc với tất cả, hai người tựa như không quan tâm Lăng tiểu thư, mà Lăng tiểu thư tựa hồ cũng không thèm để ý, mỗi ngày cứ theo lẽ thường đi học, không khóc không nháo, tính tình lạnh nhạt, ngược lại rất giống với Lăng thái thái.

...

Từ trước đến giờ Lăng Nhân không có thói quen kiểm tra điện thoại di động, rửa mặt xong, ngồi ở trên giường tra xét mười mấy lần.

Một tin nhắn cũng không có.

Một lát sau, lại xem, vẫn không có.

Mở máy, tắt máy lần thứ n, cô bấm gọi điện thoại cho Lục Thiệu Đông.

Đối diện giây kế tiếp: "A lô?"

Giọng nghe có chút phiêu, không giống dáng vẻ bình thường của anh.

"Cậu uống rượu sao?" Cô nói ra suy đoán trong lòng.

Lúc điện thoại gọi tới, Lục Thiệu Đông đang nằm ở trên sân thượng nhìn trời, căn bản không nhìn điện thoại di động, trực tiếp trượt nghe, cũng không biết người gọi tới là ai.

Giờ phút này nghe được giọng của cô, thần kinh lập tức kéo căng, đầu óc mơ màng cũng lên tinh thần.

"Lăng Nhân?" Anh hỏi, sau đó ngồi dậy, trong lòng có chút khẩn trương.

Anh hôm nay liền đi như vậy, cô có tức giận không? Còn đau lòng không?

Cách một hồi, đối diện truyền tới giọng nói ôn nhu: " Ừ, là tớ."

Giọng nói tựa hồ không có tức giận.

Anh thở phào một hơi, hỏi: "Cậu gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?"

Không có.

Chẳng qua là lo lắng cho cậu.

Lăng Nhân cầm điện thoại di động, do dự hồi lâu, vẫn không nói thật: "Không có chuyện gì. Tớ ngủ trước đây."

"Khoan đã tắt — — "

Anh ở đầu bên kia kêu lên, giọng nói vội vàng.

Lăng Nhân lại để ống nghe bên tai: "Còn có việc sao?"

"Chuyện hôm nay cậu nói, tôi đồng ý."

Chuyện gì?

Cô ngẩn ra khoảng ba giây, mới ý thức được anh — — đồng ý sau này học tập thật tốt.

Anh nghĩ thông suốt rồi sao?

Lăng Nhân mím mím môi, nở nụ cười, nhẹ nhàng " Ừ " một tiếng, lúc sau lại nghe anh nói — —

"Chẳng qua cậu cũng phải đáp ứng tôi một chuyện."

"Chuyện gì vậy?"

Bên kia không có trả lời ngay, như đang suy nghĩ, qua khoảng mười giây, mới nói:

"Ngày mai nói cho cậu, gặp mặt."

Chuyện gì mà nhất định phải gặp mặt nói?

Lăng Nhân suy nghĩ, chẳng lẽ là...

Trầm ngâm hồi lâu, cô đáp: " Được. "

Đầu kia điện thoại, Lục Thiệu Đông cong môi lên, nếu như " sau này " có cô, anh nguyện ý suy nghĩ nhiều một chút.