Chương 7: Xe Của Cậu Tôi Cũng Ném Ra Ngoài!

Bây giờ quyền hành Giang gia đều nằm trong tay bà nội. Giang Thành Nghiệp rất được bà nội yêu thích. Chẳng những anh ta được quản lí xí nghiệp lớn nhất Giang gia mà trong tay cũng có tài sản trăm triệu. Đắc tội anh ta thì không phải là muốn chết hay sao?

Thẩm Hoa mới vừa cùng chồng đi thăm bà cụ về, kết quả đi ra chỉ thấy Tần Phi cái tên phế vật này lại dám đôi co cùng Giang Thành Nghiệp, liền thẳng tay tát một cái lên mặt anh!

"Mẹ, mẹ đánh Tần Phi làm gì?" Giang Nguyệt Đồng cũng sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy kéo Thẩm Hoa.

Cô mặc dù không thích Tần Phi, nhưng mới vừa dù sao cũng là anh thay cô nói mấy câu.

Tần Phi đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, không cần nghĩ cũng biết, lúc này trên mặt đang có năm dấu ngón tay hằn rõ.

Nhưng ánh mắt anh lại dán ở trên người Giang Nguyệt Đồng, khóe miệng thậm chí lộ ra một nụ cười châm biếm.

Ba năm!

Suốt ba năm, đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Đồng bảo vệ mình như vậy, thậm chí còn chất vấn Thẩm Hoa tại sao đánh mình!

Tần Phi không nói gì, cười xoay người rời đi.

"Phế vật kia, ai bảo cậu đi, lăn về đây cho tôi?"

Tần Phi không để ý đến mọi người nhìn mình, các loại ánh mắt quái dị mà đi thẳng ra cửa biệt thự, thế mà còn có thể nghe được tiếng mắng chửi của Thẩm Hoa.

Ngay lúc mọi người đều chờ xem náo nhiệt, một giọng nói già nua truyền tới.

“Chuyện gì mà ầm ĩ như thế?” a, nóng như vậy nháo?"

Bà nội Giang vừa lên tiếng vừa đi tới. Giang Phụng Vân đi một bên đỡ bà cụ. Phòng khách vốn đang náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lại.

Giang gia tổng cộng có ba người con, Giang Phụng Vân là người con thứ ba.

Con cả nhà họ Giang là Giang Phụng Vũ, cũng chính là bố của Giang Thành Nghiệp, bây giờ đang bán thân bất toại nằm trên giường. Mà con thứ hai nhà họ Giang thì nhiều năm trước đã bị tai nạn giao thông mà qua đời.

Còn sót lại Giang Phụng Vân trời sinh tính tình bình đạm, không có hứng thú với chuyện công ty, tập đoàn.

Cho nên, nhà họ Giang bây giờ chỉ còn trông vào lớp trẻ.

Những đại gia tộc thế này, tất nhiên trọng nam khinh nữ, bọn họ cho là chỉ có nam mới có thể kéo dài truyền thừa hương khói gia tộc. Giang Thành Nghiệp là trưởng tôn Giang gia, lại có chút bản lĩnh, mấu chốt là biết lấy lòng người, cho nên rất được bà nội thích.

"Được rồi, đừng câu nệ như vậy, ngồi xuống hết đi." Bà nội Giang khoát khoát tay, được Giang Phụng Vân đỡ, từ từ ngồi xuống: "Chuyện liên quan đến công ty điện ảnh Vạn Tường dời đến Tùng Hải, chắc hẳn mọi người đều biết. Căn cứ tin tức đáng tin, tổng tài của công ty điện ảnh Vạn Tường cũng không phải là Trương Trung Diệp, mà là do người khác, nghe nói còn hết sức trẻ tuổi, ngày mai nhậm chức."

Xôn xao!

Trong lúc nhất thời, trên dưới xôn xao bàn tán thảo luận sôi nổi. Tập đoàn Giang gia cũng là tập đoàn đa ngành. Ngành nào có tiền thì đều nhảy vào. Công ty quảng cáo, công ty địa ốc cùng với công ty thời trang đều có đủ.

Mà sau khi công ty điện ảnh Vạn Tường chuyển đến, không thể nghi ngờ đúng là công ty giải trí lớn nhất Tùng Hải, hợp tác cùng bọn họ, nhất định là không lỗ!

Công ty điện ảnh Vạn Tường vào một tuần trước cũng đã bắt đầu làm việc, chỉ là bởi vì mới tổng tài vẫn chưa nhậm chức, tạm thời không hề tiếp nhận hợp tác. Hôm nay tổng tài mới nhậm chức, Tùng Hải không biết có bao nhiêu công ty trông mong tìm kiếm cơ hội hợp tác với họ.

Giang gia dĩ nhiên cũng phải thử một chút, nhìn xem có thể cùng chia một miếng bánh ngọt hay không?

"Nếu như có thể cùng tập đoàn Vạn Tường hợp tác, đây chính là lập được công lao lớn cho Giang gia chúng ta!"

"Cháu đi!"

"Bà nội, cháu đi, cháu nhất định được!"

"Cháu cũng nguyện ý thử một chút."

Tất cả mọi người đều chen lấn giơ tay, chỉ có Giang Nguyệt Đồng an tĩnh ngồi đó, bởi vì cô biết, loại chuyện tốt này căn bản không tới phiên cô.

Bà cụ Giang nhìn thế hệ trẻ như vậy tự tin hăng hái như vậy, tán thưởng gật đầu một cái, đưa tay chỉ Giang Thành Nghiệp: "Thành Nghiệp, ngày mai cháu đi thử xem sao."

Giang Thành Nghiệp nhất thời mặt mày hớn hở, hưng phấn gật đầu: "Bà nội yên tâm, ngày mai cháu nhất định sẽ đàm phán được việc hợp tác!"

Tần Phi sau khi rời đi một mình, đợi một hồi ở bên ngoài, liền gọi xe đi đến quán trà Tân Nguyệt.

Tần Phi không muốn về nhà, nhưng anh buồn cười phát hiện, bên cạnh mình lại không có một người bạn. Đúng lúc Trương Trung Diệp ngày mai sẽ đi, Tần Phi dứt khoát lại đi gặp ông ta.

Trương Trung Diệp thay quần áo thường, có thể là vì rất nhiều năm vắt óc lao lực dưới áp lực thành lập công ty, mới bốn mươi ba tuổi mà ông ta đã có chút già dặn.

"Thiếu gia, tôi nghe bố cậu nói, cậu đã kết hôn mấy năm?"

Hiển nhiên, Trương Trung Diệp là thông qua bố của Tần Phi, mới có cuộc điện thoại hỏi thăm lúc trước.

"Ừ, tôi kết hôn ba năm." Tần Phi nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trương Trung Diệp trước mặt: "Sau khi ông ly dị rồi không có đi tìm lại chứ? Cô ta không đi tìm lại ông à?"

Năm đó Trương Trung Diệp phá sản cũng đã kết hôn rồi, cũng còn có một con trai, sau khi phá sản vợ ông ta liền mang theo con trai đi.

Mà hôm nay, đã qua mười ba năm, Trương Trung Diệp cũng đã sớm công thành danh toại.

"Dĩ nhiên đi tìm, có điều tôi cũng không đồng ý. Tôi có thể nuôi con, thậm chí dạy dỗ con thành tài, nhưng cô ta đừng mơ có được một xu một cắc của Vạn Tường. Năm đó tôi đã ly hôn. Thành tựu bây giờ không có quan hệ gì với họ." Trương Trung Diệp lắc đầu kiên định nói.

Đúng rồi, hôm nay Trương Trung Diệp đã là doanh nhân thành công, ở trước mặt người ngoài là con người mang giá trị mười tỉ, tất nhiên có rất nhiều người tham muốn tài sản của ông ta.

Tần Phi lập tức hiểu ra. Những năm này Trương Trung Diệp sở dĩ không tìm lại chính là vì nguyên nhân này. Ông ta phải giúp anh giữ chắc tài sản là Vạn Tường kia, không thể nào để cho con cháu hay người nhà của ông ta dòm ngó.

Tập đoàn Vạn Tường là của Tần Phi!

Vì điều này, Trương Trung Diệp lại dứt khoát lựa chọn không kết hôn, không ssinh con nữa!

Sống mũi của Tần Phi cay cay, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.

“Mấy năm nay tôi không tin ông chưa từng gặp qua người nào tốt. Kết hôn đi, nhất định phải kết hôn.”

Trương Trung Diệp ngẩn người, nhìn Tần Phi một cái thật sâu, xúc động gật đầu: “Được. Thiếu gia cho tôi kết hôn thế thì tôi sẽ kết hôn.”

“Còn như con trai tôi kia, anh cũng hãy yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”

Cùng Trương Trung Diệp trò chuyện một hồi, tâm tình của Tần Phi cũng khá hơn nhiều, lúc trở về nhà thời đã hơn chín giờ, vợ Giang Nguyệt Đồng còn ở thư phòng bận bịu công việc, Tần Phi bèn đi ngủ.

Bởi vì tối hôm qua xúc động đến hơ nửa đêm mới ngủ, buổi sáng lại bị mẹ vợ đánh thức, Tần Phi ngủ một giấc rất say.

Tần Phi lại dậy trễ, Giang Nguyệt Đồng đã sớm đi làm, Tần Phi dọn dẹp một chút rồi vội vàng chạy xe điện đến công ty điện ảnh Vạn Tường.

Trương Trung Diệp đã nói cho anh, thư kí Hà Tinh đã ở công ty chờ anh.

Công ty điện ảnh Vạn Tường, ở khu đô thị mới khia phá, phồn hoa nhất giới thương mại.

Trước cửa công ty đậu từng hàng xe sang, trong đó cũng không ít xe thể thao, đoán chừng là xe của các minh tinh dưới trướng công ty.

Ánh mắt lướt qua các loại xe sang này, lại nhìn xuống chiếc xe điện của mình, Tần Phi cũng có chút lúng túng, quả thật có chút nghèo hèn.

Xem ra phải tìm một thời gian mua xe rồi, nhà cách công ty quá xa, xe điện chạy cũng hơn nửa giờ.

Tần Phi lấy cái bánh rán mua ở giữa đường ra ăn, vừa ăn vừa bấm số thư kí Hà Tinh.

Ngay lúc này, Tần Phi bỗng nhiên cảm giác trước mắt có bóng đen chợt lóe, chợt ngẩng đầu, chính là lập tức đυ.ng vào!

"A!"

Rầm!

Bởi vì anh đi quá nhanh, căn bản cũng không có nghĩ đến đi ngang qua xe hơi thì cửa xe bỗng nhiên mở!

Tần Phi đυ.ng đến đầu choáng váng, hoa mắt, bánh rán trong tay văng đầy ra đất, điện thoại cũng rớt!

Con bà nó!

Tần Phi giận không chỗ phát, người này mở cửa không nhìn kính chiếu hậu xem có người đi qua hay không à?

Nghiêng đầu nhìn một cái, là một chiếc BMW X5 màu trắng, bên trong là một cô gái, đang nghiêng đầu cầm túi xách, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, chân dài hấp dẫn vô cùng.

Tần Phi liếc nhìn điện thoại di động trên đất, lúc này hình đã vỡ, ngay cả pin cũng rớt ra ngoài, khóc không ra nước mắt.

Lúc này đang trong thời gian làm việc, bởi vì một tiếng kêu đau của Tần Phi, rất nhanh chung quanh liền có không ít người, chỉ chỉ chõ chõ xem náo nhiệt.

"Xảy ra chuyện gì! Ối xe tôi!"

Còn không chờ Tần Phi nổi dóa, cô gái bỗng nhiên mở cửa xe kia lại là người nổi giận trước.

Nói dứt lời, cô gái bước ra từ trong xe, dung nhan tuyệt đẹp khiến cho chung quanh ai nấy đều bị lu mờ.

“Ồ, người đẹp đấy!”

Một tiếng kinh ngạc thốt lên. Người phụ nữ này vừa xuất hiện liền nhất thời hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, đàn ông ái mộ, phụ nữ hâm mộ.

Cô gái mặc váy ngắn màu trắng nhiệt quần, trên người là một cái áo bó sát, ôm trọn vóc người hấp dẫn.

Người đẹp như vậy, bất kể đi đến đâu cũng biến thành tiêu điểm nơi đó.

"Thẩm Linh Nhi?"

Tần Phi sửng sốt một chút, cô ta thật đúng là tới ký hợp đồng!

Tần Phi lộ ra nụ cười, mặc dù đối phương bỗng nhiên mở cửa xe đυ.ng mình, điện thoại di động cũng cơ bản bị hỏng, nhưng mình cũng vừa vặn chuẩn bị đổi điện thoại. Chiếc điện thoại cũ này chẳng có mấy chức năng, hơn nữa người cũng không bị thương. Cùng học chung một trường, lại là người đẹp, anh cũng không có ý định truy cứu.

Đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi, lúc này, Thẩm Linh Nhi cũng chú ý tới Tần Phi.

"Tần Phi, sao cậu lại ở chỗ này?"

Thẩm Linh Nhi nhíu chặt mày, liếc nhìn Tần Phi vẫn đang mặc một bộ đồ bày bán ở vỉa hè, ánh mắt chán ghét.

Nghiêng đầu liếc nhìn xe yêu của mình, kiếng xe cùng với chỗ để chân đầy thức ăn rơi vào, nhất là cô còn chú ý tới chiếc váy bó sát của mình cũng bị dính tương ớt, chán chường muốn chết!

Thẩm Linh Nhi thiếu chút nữa phát điên, giận đến cắn răng nghiến lợi: "Cậu mù sao? Sao lại đυ.ng vào xe tôi? Cậu có biết chiếc váy này của tôi giá bao nhiêu không? Cậu đền nổi không?"