Chương 5: Nhanh Chóng Ly Dị! Cút Khỏi Nhà Họ Giang!

Duyệt hưởng KTV.

Tần Phi mua một chiếc xe điện mới, ra cửa được gió thổi qua mặt, tâm tình cũng khá hơn nhiều, dừng xe điện ở trước cửa KTV.

Tần Phi hiện dù có tiền rồi, vốn là muốn mua chiếc xe, có điều chứng minh thư của mình đã đưa cho Trương Trung Diệp, chỉ đành mua một chiếc xe điện trước.

Ha ha, mấy người bạn học đã nhiều năm không gặp, có chút kích động không nhỏ.

Kết quả xe điện mới vừa dừng lại, liền nghe thấy một tiếng quát chói tai.

“Nhường đường coi! Chạy xe điện còn chiếm chỗ đậu?”

Một chiếc Mercedes S đậu ở bên cạnh, một người phụ nữ từ trong thò đầu ra ngoài xe, chỉ Tần Phi mà lớn tiếng.

Người phụ nữ kia cùng Tần Phi bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ra.

"Hội trưởng?" Tần Phi lập tức chạy tới, người trong xe, chính là Hội trưởng Hội Sinh viên Tôn Kiều Kiều.

Năm đó lớp bọn họ có hai hoa khôi. Một người là Thẩm Linh Nhi hoa khôi của trường. Người thứ hai chính là Hội trưởng Hội Sinh viên Tôn Kiều Kiều.

Tôn Kiều Kiều, con cháu dòng thứ đại gia tộc Tôn gia thành phố Tùng Hải. Bởi vì dáng dấp xinh đẹp, lại có thành tích học tập tốt cho nên vẫn tương đối được cưng chiều ở nhà họ Tôn.

Năm đó nam sinh theo đuổi Tôn Kiều Kiều cũng không ít. Dẫu sao người ta xinh đẹp lại nhiều tiền. Có điều khi đó, người thật sự nhiều tiền chính là Tần Phi. Tuy nhiên anh cũng là người tương đối biết thu mình, biết thân phận của anh thì chỉ có Vương Lượng.

“Tần Phi? Không ít người đồn cậu là con cháu đại gia tộc nhưng xem ra lời đồn quả nhiên không thể tin mà.” Tôn Kiều Kiều bước xuống xe, nhìn Tần Phi mặc bộ đồ mua ở vỉa hè từ trên xuống dưới một lượt, lại thấy anh chạy xe điện mà khinh thường cười nhạt.

Cùng lúc đó, cửa kế bên người lái mở ra. Một đôi chân thon thả hoàn mỹ trắng nhủ tuyết, chân đi giày cao gót bước ra. Tần Phi hơi sửng sốt một chút, nhìn lại phía đó, dung nhan bước ra tuyệt đẹp, thanh thuần tựa như hoa sen.

Không phải Thẩm Linh Nhi thì còn ai vào đây?

"Thẩm Linh Nhi?" Tần Phi không khỏi thấp giọng kêu thành tiếng.

"Tần Phi? Đã lâu không gặp." Thẩm Linh Nhi nhìn Tần Phi một cái, có điều cũng chỉ nhìn một cái thôi rồi lại dới ánh mắt đi, giọng không lạnh không nhạt.

Không đợi Tần Phi nói gì, Thẩm Linh Nhi cũng đã vòng qua đầu xe. Tôn Kiều Kiều khoác cánh tay cô ta, hai người đi vào KTV, không nói tới anh nữa.

Tần Phi bỗng trở nên lúng túng, muốn trả lời lại, nhưng Tôn Kiều Kiều cùng Thẩm Linh Nhi vốn không muốn nói tới anh.

Ba người trước sau đi vào trong phòng bao ở KTV, lúc này các bạn học cơ bản đều đã đến đông đủ. Dĩ nhiên, bạn học tới đây đều không phải là toàn bộ. Phần lớn đều là những người sau khi tốt nghiệp thì tiếp tục ở lại thành phố Tùng Hải để phát triển..

“Ôi trời, Hội trưởng vẫn xinh đẹp như vậy! Oa, người đẹp Thẩm Linh Nhi cũng tới rồi!”

Trong gian phòng bao lập tức náo nhiệt lên, Tôn Kiều Kiều rất nhanh bị lôi đi. Tôn Kiều Kiều nhiều tiền, quan hệ lại rộng rãi, rất nhiều người dĩ nhiên thích vây quanh Tôn Kiều Kiều. Người đẹp chẳng qua là để nhìn mà thôi, tạo dựng quan hệ tốt với Tôn Kiều Kiều mới có ích lợi thực sự.

Bên người lớp trưởng Liễu Tố Phong cũng không ít người vây quanh, cả người mặc âu phục đi giày da, nhìn một cái chính là dáng vẻ của người thành công. Anh ta ném chìa khóa xe Audi ở trước mặt, tư thái quý tộc.

Họp mặt bạn học, rất nhiều người đều đến để mở rộng mối quan hệ. Đây cũng là nguyên nhân mà Tần Phi không muốn đến.

Bởi vì Tần Phi cả người mặc đồ vỉa hè, cầm trong tay chìa khóa xe điện, lúc này căn bản không có người tiếp đón anh, hoàn toàn bị cho là không khí.

Ba năm qua, anh bị loại đãi ngộ này đã quá nhiều. Tần Phi cũng không để ý, ánh mắt đảo nhìn một vòng.

Nhiều năm không gặp, nữ sinh trong lớp cũng thay đổi cách ăn diện. Người nào người nấy cũng đều đẹp hơn xưa, Có điều, xinh đẹp nhất vẫn là Thẩm Linh Nhi.

Thẩm Linh Nhi là nữ thần trong trường, lúc này cô ta mặc một bộ váy màu tím hợp thời trang. Váy ngắn cũn cỡn, phô ra đôi chân dài hết sức bắt mắt.

Lớp trưởng Liễu Tố Phong lập tức liền chú ý tới Thẩm Linh Nhi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm: "Thẩm Linh Nhi, cậu thật là càng ngày càng đẹp ra đấy. Bây giờ đang làm gì rồi?"

Không đợi Thẩm Linh Nhi nói chuyện, Tôn Kiều Kiều bị mọi người vây vào giữa lên tiếng: "Lớp trưởng, cậu không biết rồi, Thẩm Linh Nhi trước đó là người mẫu nổi tiếng ở Giang Nam. Bây giờ cô ấy sắp thành minh tinh rồi. Nghe bảo ngày mai sẽ đến công ty điện ảnh Vạn Tường mới chuyển về đây không lâu để ký hợp đồng đấy!"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đền xôn xao.

Một tháng trước, truyền tới tin tức công ty điện ảnh Vạn Tường dời đến Tùng Hải phát triển, đã gây chấn chống toàn bộ Tùng Hải. Công ty điện ảnh Vạn Tường hiện đang tọa lạc tại khu phố Tân Long phồn hoa nhất, mới được khai phá ở thành phố Tùng Hải.

Phải biết, đây cũng không phải chi nhánh công ty, mà là cả công ty điện ảnh Vạn Tường tất cả đều dọn tới!

Người không biết danh tiếng công ty điện ảnh Vạn Tường trong nước cũng không nhiều. Rất nhiều minh tinh đều có hợp đồng ở công ty này. Phim do công ty này bỏ vốn sản xuất cũng không ít, nên thật sự có rất nhiều minh tinh đều ở trong công ty điện ảnh Vạn Tường. Thậm chí, có nhiều cây đại thụ lão làng trong giới giải trí cũng có ký hợp đồng hợp tác hàng năm với công ty điện ảnh Vạn Tường.

Nói thật, Thẩm Linh Nhi dáng dấp quá đẹp, so với một ít minh tinh khác thì cũng không kém chút nào, khí chất cũng hết sức đặc biệt.

Nghe được công ty điện ảnh Vạn Tường, Tần Phi lập tức hứng thú, cái công ty này bắt đầu từ ngày mai sẽ là của anh.

Nghĩ tới đây, Tần Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, đi tới bên người Thẩm Linh Nhi, vừa mới chuẩn bị cùng cô trò chuyện một chút việc có liên quan đến công ty điện ảnh Vạn Tường cùng minh tinh, kết quả mới vừa ngồi xuống, chỉ thấy Thẩm Linh Nhi nhíu mày, ánh mắt mang ý chê bôi: "Cậu ra chỗ khác ngồi được không?"

"Hả?" Tần Phi không tự kìm hãm được đứng lên: "Nơi này có người ngồi rồi?"

"Không có." Thẩm Linh Nhi quan sát Tần Phi cả người nghèo kiết một chút: "Tôi không muốn để cho một người chẳng đâu ra đâu ngồi gần bên mình."

Chẳng đâu ra đâu? Mẹ nó, anh có chỗ nào mà chẳng đâu ra đâu chứ?

Cái gọi là môn đăng hộ đối chính là đạo lý này. Thật ra thì kết bạn cũng giống như vậy. Muốn để cho người khác thật lòng xem mình là bạn thế thì nhất định phải có thực lực ngang hàng, nhưng mà Tần Phi từ đầu tới chân mặc đồ vỉa hè, chạy xe điện. Trong mắt Thẩm Linh Nhi, căn bản cũng không có tư cách ngồi bên người ở cô.

Tần Phi mới vừa muốn lên tiếng nói, kết quả bị Vương Lượng ngồi cùng bàn lôi đi.

Lúc đi học, hai người bọn họ có quan hệ tốt nhất, có lần gia tộc có người đến trường học tìm Tần Phi, ăn mặc khéo léo, thái độ cung kính, bị Vương Lượng phát hiện, lúc này mới lột ra chuyện anh là con cháu của đại gia tộc. Thậm chí, bởi vì Tần Phi mang họ Tần, lúc ấy Vương Lượng còn suy đoán Tần Phi là người của gia tộc họ Tần siêu cấp ở Tùng Hải.

Anh ta đoán đều đúng. Có điều đáng tiếc thay, bây giờ Tần gia đã sớm không còn tồn tại.

Kéo Tần Phi đến xó xỉnh khác, Vương Lượng lắc đầu một cái: "Tôi nói anh em này, cậu nghĩ cái gì thế? Thẩm Linh Nhi cái cô gái đó chúng ta không với tới đâu. Cậu muốn ngồi cùng cô ấy không phải là tự rước nhục nhã vào người à?"

Vừa nói, Vương Lượng lại đưa mắt nhìn Thẩm Linh Nhi, nói lầm bầm: "Năm đó tôi cảm thấy cậu cũng có thể thể xứng với Thẩm Linh Nhi, đáng tiếc Tần gia, haiz."

Tần Phi cười một tiếng không nói gì. Ngày mai Thẩm Linh Nhi muốn đi đến công ty điện ảnh Vạn Tường công ty ký hợp đồng?

Không biết đến lúc đó Thẩm Linh Nhi thấy anh, sẽ có biểu tình gì?

Rượu qua ba tuần, thức ăn hết năm món, Thẩm Linh Nhi nói muốn trở về chuẩn bị cho chuyện ký hợp đồng ngày mai, nhiều người cũng theo đó mà giải tán.

Tần Phi vừa cùng Vương Lượng nói chuyện phiếm vừa đi ra ngoài, lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Thấy tên người gọi tới, Tần Phi không dám thờ ơ, vội vàng bắt máy, còn không chờ nói chuyện, liền nghe thấy thanh âm của Thẩm Hoa ở bên đầu dây điện thoại bên kia: "Tần Phi, hôm nay là hội mặt gia tộc cậu không biết sao? Người cả nhà cũng phải chờ cậu à? Lăn về đây nhanh lên!"

Mẹ! Tần Phi kinh hoàng hô lên một tiếng! Sao có thể quên béng chuyện này được chứ!

Tần Phi vội vàng chào hỏi bạn học rồi chạy xe điện mới tinh về nhà.

“Tần Phi cũng không tệ đâu. Lần trước tôi thấy cậu ta chạy một chiếc xe điện cũ nát. Bây giờ đổi được cái khác rồi.”

“Ha ha.”

Tần Phi đã chạy rất xa mà vẫn còn có thể nghe được tiếng cười nhạo của bạn học.

Trước cửa khu dân cư Thiên Lam, đậu một chiếc Mercedes đời cũ. Một người phụ nữ xinh đẹp, dung nhan tinh xảo, rõ ràng đã trang điểm cẩn thận lúc này đang đứng ở trước xe, không nhịn được cầm điện thoại di động, giày cao gót “cộp cộp” đi tới đi lui.

“Tôi về rồi.” Tần Phi vội vã dừng xe, bởi vì xe mới thắng xe không quen. Xuống xe còn phải bạch bạch chạy nhanh hai bước. Dáng vẻ dế nhĩ như vậy, Giang Nguyệt Đồng trông thấy chút nữa ngất xỉu vì tức.

Tần Phi vội vàng khóa xe điện lại, chạy đến trước mặt Giang Nguyệt Đồng, anh thấy rõ ràng, trên người của Giang Nguyệt Đồng, mặc chiếc váy Valentino kia.

Đây là một chiếc váy màu đen, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cho người ta thấy được cảm giác cao quý, điển nhã. Da thịt trắng nõn, đẫy đà càng được tôn lên. Đôi chân thon dài lộ ra, từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất cao quý, hấp dẫn của người phụ nữ.

Xem ra vợ rất thích quà của mình, không nhịn được mà mặc ngay vào tối nay.

Kết quả Giang Nguyệt Đồng lạnh lùng nhìn Tần Phi một cái, nhất thời giận đến giậm chân: "Không phải đã nói anh đi mua một bộ đồ coi cho được hay sao? Tại sao anh lại mặc bộ đồ rách rưới hôi hám này?"

"Không có đâu, bộ đồ này hôm qua anh đã giặt rồi."

"Lên xe đi." Giang Nguyệt Đồng lười nói nhiều, bây giờ đi mua cũng không kịp.

"Ừ."

Tần Phi lên xe, phát hiện cha vợ Giang Phụng Vân cũng ở đây, vừa muốn chào hỏi, liền nghe thấy một tiếng khiển trách.

"Tần Phi, cậu mất mặt không sao. Nhưng cậu mặc như vậy là khiến cho nhà chúng tôi mất mặt đấy biết không?" Thẩm Hoa ngồi kế bên ghế tài xế lạnh lùng nói.

Lúc này Thẩm Hoa mặc một bộ váy nhung trắng như tuyết, trông chín chắn già dặn lại cũng mang nét hấp dẫn, giống như một quý bà có khí chất.

"Vâng." Tần Phi trả lời một tiếng, không nói gì.

Nhìn thấy Tần Phi kia mặt đầy vẻ sao cũng được, Thẩm Hoa lại giận không chỗ phát: "Cậu không những điếc mà còn bị ngu nữa hả? Tôi thấy cái thằng phế vật như cậu là đã điên tiết lên rồi. Con gái tôi gả cho cậu là phúc tám đời nhà cậu."

"Ông Giang, ông nói coi, có một thằng phế vật như vậy làm con rể ông thấy thế nào?" Thẩm Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Giang Phụng Vân.