Trước mặt Chu Thái Vy, nói riêng về thân phận, có thể nói là người quý phụ mười phần.
Chu Thái Vy sáu năm trước gả cho Tôn Diệu Văn, sinh cho Tôn Diệu Văn một đứa con trai.
Gà lôi đổi thành phượng hoàng, bố mẹ cô ta cũng dọn vào ngôi nhà sang trọng mà Tôn Diệu Văn mua cho ở Tùng Hải. Em trai cô ta cũng làm Tổng giám đốc ở một tập đoàn dưới trướng Tôn gia, có thể nói là một người làm quan cả họ được nhờ.
Cô ta không chỉ biết Giang Nguyệt Đồng, hơn nữa lại còn rất quen thuộc!
Nhưng cũng không phải là quan hệ hảo hữu!
Cái này phải nói đến bốn năm trước. Bốn năm trước là lúc Giang Nguyệt Đồng tiếp nhận công ty năm đầu.
Giang Nguyệt Đồng vào thời điểm đó mới hai mươi bốn tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ, mới vừa bước vào xã hội không bao lâu có thể nói là thanh thuần tuyệt mĩ, người đẹp siêu cấp hơn nữa trên đầu có ánh hào quang của Giang gia. Vì thế, thanh niên tài giỏi đẹp trao đuổi cô cũng không ít!
Chu Thái Vy sớm đã biến hình thành “phượng hoàng” đem em trai mình giới thiệu cho Giang Nguyệt Đồng. Đồng thời, điều kiện chính là cô sẽ rủ bên tai Tôn Diệu Văn, để cho Tôn gia ủng hộ nhiều hơn cho công ty Kỳ Thái.
Chỉ tiếc, Giang Nguyệt Đồng không đáp ứng!
Hoặc là nói, chẳng thèm ngó ngàng đến cô ta!
Giang Nguyệt Đồng tính cách cao ngạo lạnh lùng. Cô vốn là chính là người như vậy, hơn nữa trong lòng càng rõ ràng một điều rằng em trai của Chu Thái Vy là loại người thế nào!
Khi đó Giang Nguyệt Đồng mới vừa tiếp quản công ty, mà công ty Kỳ Thái cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi, muốn nhanh chóng tiến về trước, liền cần rất nhiều công ty lớn đầu tư hợp tác.
Giang Nguyệt Đồng đúng thực có thiên phú kinh doanh, nhưng Tùng Hải có biết bao nhiêu là tập đoàn siêu cấp cũng đang kinh doanh làm ăn? Những lão tổng của các tập đoàn này nào có ai kém tài kinh doanh đâu? Huống chi công ty nhỏ như Kỳ Thái, không có vốn lớn, cũng chẳng giành được tài nguyên gì tốt.
Mà Giag gia cũng chưa chia cho Giang Nguyệt Đồng được bao nhiêu tài nguyên.
Cho nên lúc đó Giang Nguyệt Đồng ở dưới con mắt của Chu Thái Vy, chỉ là một đứa con gái gia đình nhị lưu thế gia mà thôi, mà Tôn gia lại là nhà giàu có siêu cấp. Cô ta giới thiệu em trai của mình cho Giang Nguyệt Đồng đó là đang nể mặt cô. Dẫu sao đấy cũng là em vợ của Tôn Nhị gia Tôn Diệu Văn. Kết thông gia với Tôn gia, Giang Nguyệt Đồng đoán chừng là đang nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Nhưng năm lần bày lượt người ta chẳng thèm đoái hoài tới!
Hơn nữa, rất nhanh, một tháng sau ở Tùng Hải truyền ra một tin tức rằng Giang Nguyệt Đồng lập gia đình. Hơn nữa còn nghe nói là gã cho một thằng nhãi nghèo ở quê mới lên, coi như ở rể Giang gia!
Chu Thái Vy sau khi biết được, lại là giận không chỗ phát tiết, chẳng lẽ em trai cô ta còn không bằng một thằng oắt nghèo?
Sau đó, mỗi lần Chu Thái Vy thấy Giang Nguyệt Đồng, nơi nào nhìn thấy cô cũng đều không thoải mái, cũng cùng người khác nói Giang Nguyệt Đồng chỉ là một bình hoa thừa kế phụ nghiệp thôi.
Nhưng dáng dấp của cô ta không bằng Giang Nguyệt Đồng.
Gia thế học thức cũng không bằng Giang Nguyệt Đồng.
Còn nói về khí chất thì lại càng không so được!
Phụ nữ rất hay ganh đua. Chu Thái Vy vốn chính là một người sĩ diện hão, yêu phân bì, nhất là sau khi gả cho Tôn Diệu Văn, thật giống như muốn để cho toàn thế giới người đều biết cô ta gả cho một người đàn ông tốt.
Siêu cấp nhà giàu!
Nhà giàu có siêu cấp!
Nhưng đối mặt với Giang Nguyệt Đồng, cô ta luôn cảm giác thấp hơn một vế, cho nên cô ta chỉ cần thấy được Giang Nguyệt Đồng, liền sẽ chủ động tiến lên nói chuyện, nhưng tuyệt không phải lời khen.
“Hóa ra là Tôn phu nhân.” Giang Nguyệt Đồng khẽ cau mày, nhàn nhạt đáp lại một tiếng, trong lòng nhưng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, ánh mắt mắt nhìn bốn phía.
Không nhìn thấy bóng người Tôn Diệu Văn.
“Không sai, chính là tôi!” Chu Thái Vy hai tay ôm ngực, biểu tình tràn đầy châm chọc, cười lạnh nói: “Nghe nói Giang gia sắp xong đời rồi? Chậc chậc, Giang tiểu thư chẳng những là thiên kim tiểu thư Giang gia, còn lại là tổng tài công ty Kỳ Thái?"
“Ha ha...” Chu Thái Vy cười nói đến mức toàn thân phát run, lớp trang điểm dày cộm trên mặt cũng rớt xuống, nhẹ nhàng thò đầu nhìn Giang Nguyệt Đồng khinh miệt: "Vậy cô biết công ty Kỳ Thái bây giờ đang nằm trong tay ai hay không?"
Vừa nói, Chu Thái Vy vừa nghịch ngón tay, sắc đắc ý.
Giang Nguyệt Đồng vốn không muốn dây dưa tới cái người phụ nữ nhàm chán này, nhất là vào lúc bây giờ khi đang làm dữ với Tôn gia, mà nơi này lại là địa bàn của Tôn gia, trong lòng cô vẫn có chút cố kỵ.
Nhưng khi nghe đến lời của Chu Thái Vy, cô khẽ cau mày.
Thực vậy, trước đó bên thu mua công ty Kỳ Thái chính là Tôn gia. Lúc này thấy Chu Thái Vy đắc ý như vậy, đoán không chừng công ty Kỳ Thái đã lọt vào trong tay cô ta!
Cái này làm cho Giang Nguyệt Đồng trong lòng có chút phát điên. Cô hao tổn biết bao tâm huyết vào công ty Kỳ Thái, vốn tưởng rằng cho dù có bị Giang Thành Nghiệp đem bán thì cũng có thể tìm được một chủ nhân tốt, nhưng thế nào cũng không ngờ được rằng, người sang tay lại là loại phụ nữ như Chu Thái Vy.
Dưới bàn ăn, Tần Phi nhẹ nhàng đưa tay bắt được bàn tay nhỏ đang muốn giơ lên của Giang Nguyệt Đồng, tỏ ý cô không nên tức giận.
Giang Nguyệt Đồng kỳ quái ngẩng đầu, Tần Phi thế mà lại nhìn chằm chằm vào Chu Thái Vy phách lối không ngừng kia.
Trong lòng Tần Phi không khỏi có chút cảm kích.
Xem ra mình hôm nay vận khí không tệ.
Dê béo tới!
Không!
Đúng ra mà nói là người chăn cừu!
Cảm nhận được ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay Tần Phi, Giang Nguyệt Đồng hít sâu một hơi, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, thản nhiên nói: “Tôn tổng cũng ở nhà hàng này hay sao?”
Giang Nguyệt Đồng bây giờ căn bản cũng không dám đắc tội Chu Thái Vy, bởi vì một khi ồn ào, Tần Phi không thể nào nhìn mình bị khi dễ.
Như vậy, Tần Phi liền gặp nguy hiểm!
Thật ra thì, gia tộc lâu đời chân chính ở Tùng Hải, cũng không nhiều, Tô gia chính là đại biểu trong đó.
Chẳng qua là, ở mấy thập niên trước, cải cách cởi mở, rất nhiều thành phố quốc nội phát triển tốc độ cao, rất nhiều xí nghiệp gia tộc cũng thừa dịp này mà nổi lên!
Vào lúc đó, chỉ cần có chút đầu óc, có chút vốn, chịu được khổ, dám liều vồ, là có thể thành công.
Nhà giàu có Tôn gia là một trong số đó, gia tộc nội tình cũng chẳng qua chỉ mới hơn ba mươi năm.
Khi đó Tôn Diệu Văn chẳng qua chừng hai mươi, cùng anh cả anh Tôn Diệu Toàn đến nơi khác làm ăn, năm đó cũng coi là nửa trắng nửa đen, sau đó kéo một nhóm người thành lập công ty Lục Kiến chủ yếu nhận làm công trình cầu đường, cũng may thành công, làm người cũng hết sức hào sảng trượng nghĩa.
Mà Tôn gia cũng bởi vì tập đoàn Lục Kiến mà phát đạt. Trong vòng ba năm, Tôn gia liền bước vào hàng ngũ gia tộc đông đảo ở Tùng Hải.
Mà cho đến ngày nay, tập đoàn Lục Kiến vẫn là sản nghiệp trụ của Tôn gia!
tập đoàn Lục Kiến mà phát nhà, Tôn gia ở ba năm giữa liền nặn vào Tùng Hải đông đảo gia tộc hàng ngũ.
Nhất lộ nhì cầu, làm địa ốc so ra còn kém nhiều so với mấy cái này!
Vào những năm đó, thành phố cần phát triển, bước đầu tiên chính là muốn đánh thông giao thông giữa các thành phố!
Sửa cầu lót đường, lợi nhuận trong này khó mà nói hết. Từ Tùng Hải đi đến Thượng Hải có rất nhiều tỉnh thành, rất nhiều xa lộ và cốc tốc đều là do tập đoàn Lục Kiến nhận thầu, nhà nước chi tiền!
Trong số mười đại phú hào trước mắt ở Tùng Hải, Tôn Diệu Văn xếp hạng thứ ba vị, giá trị con người chừng tám trăm trăm triệu.
Đồng thời, Tôn Diệu Văn còn là Phó hội trưởng thương hội Tùng Hải.
Có điều, Tôn Diệu Văn nổi danh cưng vợ!
Thật ra thì Giang Nguyệt Đồng vẫn luôn không hiểu lắm, Tôn Diệu Văn một người hán tử hào sảng như vậy, làm sao lại cưới một cô nàng chua ngoa như thế này?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cô ta sinh con cho mình?
“Chồng tôi ở lầu dưới, tiếp khách, chút nữa sẽ quay lên.” Chu Thái Vy vừa nói, ánh mắt chuyển hướng Tần Phi, châm chọc nói: "Ui, Giang tiểu thư, đây chính là chồng cô à?"
Quen vớ Giang Nguyệt Đồng cũng sẽ không trực tiếp hỏi như vậy, nhưng Chu Thái Vy chính là chọc đến gốc.
"Ừ." Giang Nguyệt Đồng đáp một tiếng.
"Lời đồn đãi quả nhiên không sai, thật đúng là một phế vật." Chu Thái Vy quét mắt nhìn Tần Phi một cái, giọng đột nhiên trở nên hết sức khoa trương.
"Trời trời, ngay cả công ty của mình mà cô cũng không gánh nổi, mới trả có ba triệu đã bán đi. Người khác nói Giang tiểu thư có thiên phú buôn bán, tôi thấy cùng lắm chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Cũng là phế vật cả. Hai phế vật bập vào nhau đúng là hợp. Ha ha…”
"Tôi còn nghe nói, cô hết sức coi trọng cái công ty Kỳ Thái đó đúng không? Tối hôm nay lúc tôi đến tiếp nhận, bên trong còn chừng hai mươi mấy nhân viên. Cô biết tôi làm gì không? Tôi tập hợp bọn họ lại, dạy dỗ nửa giờ sau đó cho họ cút hết!"
“Tay sai của người chủ phế vật, thì đều là phế vật hết. Cô nói có đúng không?”
Thanh âm của Chu Thái Vy cũng không nhỏ, ngược lại cố ý nói lớn. Mà người có thể dùng bữa ở đây thì đều là ông chủ lớn có chút thân phận, tất nhiên sẽ chú ý đến hình tượng, ít khi có tiếng ồn ào náo động, thanh âm này của cô ta khiến cho tất cả mọi người trong nhà hàng ai cũng nghe được.
Cô ta cố ý làm cho Giang Nguyệt Đồng khó chịu!
Hơn nữa cô ta là vợ Tôn Diệu Văn, mặc dù thanh âm rất lớn, nói lại cay nghiệt, nhưng cũng không có ai nói gì.
Tần Phi rõ ràng cảm giác được, tay nhỏ của Giang Nguyệt Đồng gắt gao siết chặt, còn hơi run run, rõ ràng đang cố nén tức giận.
Giang Nguyệt Đồng ôn nhu hiền lành, tính cách ôn uyển không tệ, nhưng đó là đối với người biết phép tắc hoặc là người quen.
Thật ra thì, tính tình của cô cũng không tốt!
Nhất là, Chu Thái Vy nói thật khó nghe.
Trưa hôm nay lúc ăn cơm, Giang Nguyệt Đồng tuyên bố cùng toàn bộ nhân viên Kỳ Thái chuyện công ty sẽ đổi chủ.
Sau khi tuyên bố xong, công ty có gần một nửa số người tuyên bố sẽ nghỉ việc cùng với nhau, bày tỏ rằng Giang Nguyệt Đồng đi đâu họ đi đó, điều này là cho Giang Nguyệt Đồng rất cảm động.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có một nửa người chọn tiếp tục ở lại công ty Kỳ Thái Cũng không phải là tất cả mọi người đều có dũng khí như vậy, nhất là bên trong còn không ít người đã kết hôn, cần tiền lương ổn định nuôi gia đình sống qua ngày, bọn họ cần công việc, cần tiền, sống được ở trong thành phố này.
Cho nên, Giang Nguyệt Đồng một chút cũng không trách bọn họ.
Nhưng mà, mới vừa nãy Chu Thái Vy lại nói, chẳng những khiển trách bọn họ hơn nửa giờ, mắng bọn họ là phế vật, hơn nữa còn sa thải toàn bộ bọn họ!
Giang Nguyệt Đồng trong lòng tràn đầy khổ sở, không biết Tần Phi người này ra chủ ý xấu gì, lại nhất định tới đây ăn cơm, vừa vặn lại để đυ.ng phải Chu Thái Vy, nói chuyện xảy ra chọc mình tức giận gần chết!
Giang Nguyệt Đồng cố nén giận dữ, mà Tần Phi lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có điều, anh thật đúng là sợ Giang Nguyệt Đồng không nhịn được đứng lên đòi phải trái với Chu Thái Vy. Tôn Diệu Văn nổi danh thương vợ, khi dễ vợ Tôn Diệu Văn thì chẳng khác nào khi dễ Tôn Diệu Văn, đây cũng là ý mà Tần Phi lần này tới đây.
Hơn nữa, muốn khi dễ Chu Thái Vy, cũng phải tự anh tới!
Vì vậy không đợi Giang Nguyệt Đồng nói chuyện, Tần Phi liền nhàn nhạt lên tiếng nói: "Mắt cô bị mù hả nên não bộ không biết phân biệt đúng sai nữa rồi? Đầu óc chập cheng úng nước hay gì? Đừng có mà ở đây lắm chuyện điêu toa, chẳng ra cài thể thống gì!"
"Thằng oắt kia, mày nói gì?" Chu Thái Vy chợt nghiêng đầu nhìn Tần Phi.