Chương 44: Tôi Là Con Rể Giang Gia!

Khi cơ thể của người đội trưởng đội vệ sĩ chậm rãi tuột tử trên xe SUV xuống, khuôn mặt máu me be bét, con mắt trợn trừng kinh hĩa.

Một màn này làm cho năm người vệ sĩ đang điên cuồng đánh đập chung quanh, đều là không nhịn được dừng động tác lại, biểu tình kinh nghi bất định nhìn Tần Phi đột nhiên xuất hiện kia.

Thậm chí có hai người vệ sĩ còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, dùng sức dụi mắt, xác nhận chuyện phát sinh trước mắt là thật!

Vệ sĩ dừng đánh đập lại, trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách biệt thự loạn như cào cào bỗng không có một chút thanh âm nào, thật giống như thời gian bị ngừng vậy.

Khách tới chúc thọ đang nhao nhao tránh né, cũng cùng một dạng đầy kinh ngạc như vậy. Chỉ có Tiêu Ngọc thần sắc dửng dưng, một màn trước đó khi Tần Phi hành hung Hoắc Trung Nguyên còn sờ sờ ở trước mắt cô ta, những thứ vệ sĩ côn đồ này có mạnh hơn nữa, cũng chẳng thể nào mạnh bằng hạng nhất võ sĩ kungfu chứ?

Chuyện Tần Phi hành hung Hoắc Trung Nguyên, ở Giang gia cũng không coi là bí mật, chẳng qua là thời gian ngắn ngủi, tin tức đang bị khép kín, truyền ra rất chậm, còn về phía Hoắc Trung Nguyên, thể diện bị mất nhục nhã như vậy, gã ta cũng cũng không thể tùy ý đi rêu rao.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều tiểu bối Giang gia thấy Tần Phi rốt cuộc xuất thủ, nhất thời hưng phấn không nhịn được!

Năm người vệ sĩ kinh ngạc nhìn Tần Phi, quản gia Tôn cũng rất mực kinh ngạc giống hệt vậy, bởi vì quản gia Tôn là người hiểu rõ nhất thực lực của đội trưởng vệ sĩ Từ Phụng Lệ.

Từ Phụng Lệ tuy xuất thân là lính giải ngũ phổ thông, nhưng thực lực bản thân so với lính đặc chủng còn mạnh hơn nhiều. Sở dĩ làm lính năm năm, vẫn không có thể tiến vào hàng ngũ lính đặc chủng, là bởi vì tính cách Từ Phụng Lệ quá mức liều lĩnh, nhiều lần phạm sai lầm ở trong quân ngũ.

Hai năm trước, Từ Phụng Lệ trong một lần thi hành nhiệm vụ triệt phá băng đảng ma túy đã lén lút chiếm lấy một ít tang vật, bị cấp trên phát hiện, trực tiếp bị đuổi khỏi quân đội.

Từ Phụng Lệ người này, làm việc cuồng ngạo, không biết thế nào là ranh giới cuối cùng, nhưng lại rất thông minh, ít nhất biết người nào nên chọc, người nào không nên dây vào, anh ta ở trước mặt Tôn gia khổng lồ, vẫn là hết sức khôn khéo.

Mà Tôn gia cũng đang cần thứ người Từ Phụng Lệ như vậy, loại không có giới hạn này tuy thế nhưng lại hết sức nghe lời, là côn đồ cần tiền không cần mạng. Từ Phụng Lệ mặc dù không phải là mạnh nhất ở Tôn gia, nhưng cũng rất ra gì và này nọ!

Vậy cũng nói, mỗi gia tộc phần lớn sẽ nuôi một hai cao thủ thực lực cường hãn như vậy, hòng trấn giữ gia tộc. Cho nên lần này tới Giang gia gây chuyện, quản gia Tôn cũng là cố ý chỉ đích danh để cho Từ Phụng Lệ tới.

Nhưng là...

Quản gia Tôn nhìn Tần Phi, biểu tình kinh nghi bất định.

Ông ta căn bản cũng không biết Tần Phi. Thằng oắt này từ đâu nhảy ra đây?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên cho tôi! Phế nó đi!”

Quản gia Tôn tức giận quát đám vệ sĩ đang ngẩn ra chung quanh kia.

Khi nãy ông ta cũng không có chú ý tới Tần Phi đánh chết Từ Phụng Lệ như thế nào, nhưng việc đã đến nước này, Tôn gia lần này phất cờ gióng trống tới gây chuyện, cũng không thể chỉ như vậy mà bị đẩy lui!

Đối mặt với năm tên côn đồ đội lốt vệ sĩ từ từ đến gần, Tần Phi ngưng thần mà đợi!

Mới nãy sở dĩ anh đơn giản đánh gϊếŧ Từ Phụng Lệ như vậy, trừ việc bản thân có thực lực cường hãn ra, còn có chính là Từ Phụng Lệ quá khinh địch. Lúc này năm tên côn đồ rõ ràng đã không có kiêng kỵ gì, năm người đánh một.

Lúc này, Giang gia lớn như vậy, lại chỉ có mình mình có năng lực đứng ra, Tần Phi tuyệt đối không thể thất bại.

Bởi vì bị thua hậu quả chẳng những là anh bị phế, mà bố vợ Giang Phụng Vân nhất định cũng không được gì tốt. Bởi vì nếu như lỡ có đến một bước kia, người bố vợ này của anh nhất định sẽ không trơ mắt nhìn anh bị phế!

Có điều, Tần Phi vẫn rất có lòng tin. Trước đó anh cùng ông già Tiêu Phụng Canh nói chuyện qua một hồi nên đối với cấp bậc võ giả ít nhiều cũng coi là có chút khái niệm.

Hôm nay anh bất luận là sức mạnh hay tốc độ phản ứng cũng đã bước chân vào hàng ngũ võ giả cao cấp rồi. Chẳng qua là kinh nghiệm đánh đấm thì có hơi ít mà thôi. Nhưng trước đó Hoắc Trung Nguyên hẳn là võ giả trung cấp, hay là nói gã ta là võ giả trung cấp tột cùng.

Còn đám vệ sĩ côn đồ trước mặt anh đây toàn bộ đều có xuất thân là lính giải ngũ, nhưng cũng chỉ có thể coi như là mới bước chân vào ngưỡng cửa võ giả, là võ giả sơ cấp mà thôi.

Đối mặt với năm tên côn đồ đang nhăm nhe đến gần, Tần Phi ngưng thần mà đợi. Anh rất rõ ràng, những thứ này mình làm rất có thể là cố hết sức cũng không được một tiếng cảm ơn!

Có khi sau chuyện này, Giang gia lại xuất hiện một cây gai phiền phức nào nữa, thì sẽ có rất nhiều người đem việc đó đổ hết lên đầu trách tội anh. Oán trách Tần Phi đánh người Tôn gia nên bây giờ mới bị Tôn gia điên cuồng trả thù!

“Tần Phi anh… Anh cẩn thận đó!” Giang Nguyệt Đồng vốn muốn xông lên nhưng lại bị mẹ Thẩm Hoa kéo lại. Chuyện này khiến cô vô cùng xúc động, đôi mắt đẹp ngập hơi nước, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ run rẩy.

Cô biết, Tần Phi vốn cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào với Giang gia. Khi nãy anh ra tay hoàn toàn là vì cứu bố của cô!

Nhưng bố vợ Giang Phụng Vân bị đánh, anh không thể trơ mắt nhìn!

Hơi nghiêng đầu liếc nhìn vợ mình đứng cách đó không xa đang rưng rưng nước mắt, tràn đầy lo lắng, nhất thời, cái suy nghĩ cho dù cố hết sức cũng chẳng được cảm ơn trong đầu Tần Phi kia bị ném bay ra ngoài đến chín tầng mây.

Dù có như thế nào thì bố vợ cũng không thể bị đánh!

"Lên!"

Cao thủ đối chiến, một chút không may xíu xíu cũng là mấu chốt thắng bại.

Năm người thấy Tần Phi nhìn về phía Giang Nguyệt Đồng, nhất thời cảm thấy thời cơ đã đến, chẳng biết ai hô to lên một tiếng, vây cứng lấy Tần Phi vào giữa, năm người đồng loạt ra tay!

"Tần Phi, cẩn thận!" Giang Nguyệt Đồng kinh hô thành tiếng, Thẩm Hoa ở một bên nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của con gái mình. Nhất thời cũng có chút khẩn trương nhìn Tần Phi bị vây vào giữa vòng chiến.

Tần Phi tới Giang gia đã ba năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Hoa vì Tần Phi mà lộ vẻ lo âu!

“Rầm!”

Năm cao thủ tập trung ra tay đồng loạt, ưu thế duy nhất của Tần Phi chính là sức mạnh của anh khá lớn, tốc độ cũng đủ mau lẹ, mà phản ứng cũng coi như nhanh nhạy!

Trong chớp mắt, sáu người vần lấy nhau, tiếng rên la giữa những nắm đấm thỉnh thoảng truyền ra.

Mọi người vây xem, ai nấy yên lặng như tờ, thậm chí rất nhiều người đều vì Tần Phi mà lau mồ hôi một cái.

Nhất là những tiểu bối Giang gia kia, tay siết chặt thành đấm.

Mặc kệ hậu quả của anh là gì!

Nhất định phải đánh cho đám khốn kiếp Tôn gia này răng rơi đầy đất!

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, một tiếng hự truyền ra, ngay sau đó, tiếng kêu của một tên côn đồ vang lên, tiếp đó, từ trong đám người đang quấn lấy nhau có một bóng đen bị ném bay ra.

Ánh mặt của mọi người sau đó chuyển đi, thấy bóng đen kia bay ra ngoài, nặng nề té nghiêng vào trên bàn bên cạnh “rầm” một tiếng. Cái bàn nhất thời nát bấy. Tên côn đồ bị đau, lại một lần nữa kêu to thành tiếng.

Ánh mắt anh ta tràn đầy kinh hoàng, trợn to nhìn cánh tay phải miễn cưỡng mới nhấc được lên kia của mình. Lúc này, cánh tay phải bị gãy quặp thành một tư thế kỳ dị. Xương cánh tay đâm xuyên qua da, lộ ra xương trắng bên trong nhìn thấy mà giật mình!

Quản gia Tôn cũng nheo mắt nhìn theo, tiếp ngay sau đó, có một tiếng hét thảm truyền ra!

Bay ra là một thanh niên tóc thắt bím. Đuôi tóc thắt bím sau gáy có vết máu chảy ra, bím tóc cũng rối tung.

Hiển nhiên, bím tóc của anh ta bị giật, da đầu thiếu chút nữa là bị giật rách ra rồi!

Anh ta kinh hoàng hét lên, hai tay đè sau gáy mình nhưng lại không dám dùng quá sức, gương mặt đau đớn vặn vẹo hết cả lại.

“Kéo hay lắm! Kéo rách da chó của nó ra luôn đi!”

Mau me rợn người chẳng những không hù dọa được quan khách xung quanh, mà ngược lại còn khơi dậy tính khát máu của họ, ai cũng kích động vỗ tay khen hay.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết thứ ba truyền tới...

“Phế vật, toàn là đồ phế vật!” Quản gia Tôn trợn to mắt, bị chọc tức đến run rẩy cả người.

Quả thực ông ta không nghĩ ra Giang gia sao có thể có cao thủ như thế này?

Chẳng qua chỉ là hai phút ngắn ngủi, Tần Phi vẫn đứng ở chỗ đó, giống hệt như thể từ đầu đến cuối cũng chưa từng di chuyển.

Nhưng mà, sáu đại cao thủ mà quản gia Tôn mang tới kia toàn bộ đều ngã xuống đất, có người bị đau đến hôn mê bất tỉnh, có người đau đớn kêu gào thảm thiết, tình cảnh thê thảm không chịu nổi.

Mà người chung quanh chỉ có yên lặng!

Yên lặng như chết vậy!

Tất cả mọi người ở hiện trường, hai mắt đều trợn to.

Ánh mắt nhìn Tần Phi giống như thể đang nhìn quái vật!

Giang Nguyệt Đồng há hốc miệng, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Giang Nguyệt Đồng chỉ là một cô gái nhỏ, cô căn bản cũng không hiểu công phu gì. Mà ngày đó Hoắc Trung Nguyên khi dễ cô, cô cũng bị bị dọa sợ. Hơn nữa Tần Phi lại đấu một chọi một với Hoắc Trung Nguyên. Vì chẳng biết công phu nên cô dĩ nhiên cũng không hiểu kỹ thuật gì trong đó.

Nhưng bây giờ là một mình Tần Phi chọi năm người!

Giang Nguyệt Đồng mặc dù không biết công phu, nhưng cũng biết vệ sĩ côn đồ là cái gì, nhất là năm người mà quản gia Tôn mang đến đây!

Cái gọi là côn đồ, chính là hung hãn!

Thế mà Tần Phi lại có thể quật ngã toàn bộ bọn họ?

Đây vẫn là chồng của mình sao…

Tần Phi rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu mình đây? Sao anh có thể mạnh như vậy được?

Chẳng lẽ, anh thật cũng không phải là người từ quên lên, mà là… con cháu đại gia tộc thật sự hay sao?

Bất luận như thế nào, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Phi đều thay đổi.

Ngay cả quản gia Tôn vừa mới phách lối kia cũng giống hệt họ!

“Mày, mày rốt cuộc là ai? Tao khuyên mày tốt nhất không nên xen vào việc của người khác, đắc tội Tôn gia mày không được yên đâu!”

Ánh mắt quản gia Tôn kinh nghi bất định, dù mạnh miệng giả bộ bình tĩnh nói chuyện với Tần Phi nhưng trong giọng nói không còn cuồng ngạo như mới vừa rồi nữa.

Năm tên côn đồ kia ở Tôn gia mặc dù chưa có xếp hạng hay danh hiệu gì, nhưng thực lực bản thân tuyệt không yếu kém, người nào người nấy đều là lính giải ngũ được huấn luyện bài bản, đánh nhau quen tay!

Liên thủ lại với nhau, thế mà lại bị một thằng phế vật không tên không tuổi phế đi?

Người thanh niên này, tuyệt không giống tầm thường.

Tần Phi tùy ý liếc nhìn thương tích trên người, nếu như nhớ không lầm, trong lúc đánh nhau hồi nãy anh bị đối phương đạp trúng sáu cước, đánh trúng hai quyền!

Lúc đánh nhau anh cũng không có phương thức gì đặc biệt, chỉ sử dụng quân thể quyền bình thường quen thuộc nhất!

Năm đó huấn luyện viên của anh cũng đã có nói qua rằng quân thể quyền mặc dù đơn giản nhưng nếu muốn sử dụng nó thuần thục cũng không phải là chuyện đơn giản. Sở dĩ anh bị thương như vậy, tất cả đều là do kinh nghiệm chiến đấu của anh chưa đủ.

Nếu như đổi thành một cao thủ chân chính đến đánh cho dù chỉ dùng quân thể quyền cũng có thể khiến mình không bị thương chút nào. Cũng may tốc độ phản ứng của anh khá nhanh, mặc dù bị đối phương đánh trúng nhưng cũng có thể kịp thời né tránh chỗ trí mạng. Mặc dù đau đớn nhưng cũng không có vết thương nguy hiểm.

Một phen kịch chiến lần này, nhìn thì hết sức ngắn nhưng hung hiểm trong đó chỉ có một mình anh là biết. Anh cảm giác thực lực của mình lại được tăng lên thêm một ít!

Lúc này nghe được câu hỏi của quản gia Tôn, Tần Phi ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, nếu đã đắc tội thì sẽ làm tới cùng, anh cũng không có gì để phải lùi bước nữa. Lùi bước mềm yếu, chỉ sẽ để cho đối phương cảm thấy mình chột dạ.

Tần Phi chỉ nhìn quản gia Tôn một cái liền dời ánh mắt đi chỗ khác, từng bước từng bước đi về phía chiếc đồng hồ lớn màu máu cạnh xe SUV kia.

Quản gia Tôn nuốt nước miếng một cái, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Tần Phi cho ông ta có cảm giác anh giống như một con trâu điên, cái gì cũng không thể cản bước anh được.