"Trợ lý Tần? Cái gì trợ lý Tần cơ?"
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Liễu Mộng, Giang Nguyệt Đồng khẽ cau mày giải thích: "Là trợ lý Tần Phi ở cùng phó tổng khi tôi đến lần trước."
“Anh ấy không phải trợ lý.” Liễu Mộng vẻ mặt kỳ lạ, vừa định giải thích, đột nhiên nhớ tới những chuyện anh đã nói lúc trước, nhân viên nội bộ không được phép tiết lộ chuyện của Tần tổng cho người ngoài.
“Không phải trợ lý?” Giang Nguyệt Đồng lại sửng sốt, đôi mày xinh xắn nhăn lại thật chặt.
Liễu Mộng hé miệng, muốn giải thích nhưng lại không dám giải thích, lúc này có chút tiến thoái lưỡng nan, bỗng dưng muốn khóc.
“Giang tổng, sao cô không nói trước với tôi khi cô đến?” Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Gia Văn từ phía sau vang lên.
Nhìn thấy vị cứu tinh tới, khuôn mặt có chút nhăn nhó của Liễu Mộng lập tức trở nên sáng sủa hơn, cô ta nhanh chóng gạt đề tài sang một bên giải thích: "Giang tổng tới đây tìm cô. Khi cô không có ở đây, tôi đã để cô Giang nghỉ ngơi trong văn phòng."
“Ừ, cô đi ra ngoài trước đi.” Thẩm Gia Văn cười gật đầu.
Liễu Mộng nhận được lệnh ân xá, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Cô ngồi đi.” Thẩm Gia Văn đưa tay mời ngồi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Giang Nguyệt Đồng. Xinh đẹp như vậy cũng khiến cô càng ghen tị, càng ngày càng nghi ngờ quan hệ giữa anh Tần Phi và cô ấy, cô ta cười nhẹ và nói đùa: "Tôi không biết Giang tổng có chuyện gì mà đến đây thế này?"
“Thẩm tổng cũng không cần giễu cợt tôi.” Giang Nguyệt Đồng vừa vặn nở nụ cười, khóe miệng chua xót: “Thực xin lỗi, tôi e phải hủy thỏa thuận rồi, công ty Kỳ Thải e rằng phải đồi chủ... "
...
Quán trà Bán Nguyệt dọc phố Tây.
Tần Phi xuống xe điện, đi vào trong quán trà, nhưng hoàn toàn không phát hiện ông già lần trước, bên trong cũng không có người. Chẳng mấy chốc anh vội vàng đi đến mấy tiệm bên cạnh, cũng không thấy bóng dáng ông già kia đâu.
Đứng ở cửa quán trà, Tần Phi không khỏi có chút hối hận, tự trách mình lúc đó lại đi quá nhanh, hơn nữa, anh luôn bán tín bán nghi lời nói của ông già. Mà hôm qua anh đánh một trận với Hoắc Trung Nguyên, cũng nếm được chút vị ngọt từ Thông Thiên đan kia.
Anh thầm nghĩ, nếu Thông Thiên đan có thể phát huy được toàn bộ dược hiệu thì sẽ còn lợi hại đến nước nào? Anh thực sự có thể thoát ra khỏi phạm trù của những người bình thường?
Nếu biết được sớm, anh sẽ để lại Zalo hoặc số điện thoại cho ông già đó.
Đúng lúc này, Tần Phi đột nhiên nhìn thấy một ông già mặc áo trắng, bộ quần áo màu trắng kia rõ ràng là quần áo của người phụ bếp, trên ngực trái có dấu hiệu của nhân viên quán trà. Lúc này, anh ta đang kéo một cái thùng rác lớn, thân hình nhỏ bé kia không lớn bằng nửa thùng rác, nếu không phải ông già kia thì là ai?
Tần Phi nhìn nhưng vẻ mặt kỳ quái, còn tưởng rằng ông già đó là thế ngoại cao nhân gì gì đâu, lại chẳng ngờ rằng ông ta là một người phụ bếp? Còn đi đổ rác nữa?
“Ông già, tôi tìm được ông rồi.” Tuy rằng trong lòng rất lạ, nhưng Tần Phi trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nhiệt tình, hiện tại vẫn đang cầu người.
"Hả? Nhóc con? Cậu rốt cuộc đến rồi sao?" Ông già ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Phi, chợt nhận ra.
“Hì hì, không ngờ ông lại đa tài như vậy, còn là đầu bếp ở đây?” Tần Phi giọng điệu khen ngợi.
"Đầu bếp? Cậu mù sao? Đầu bếp ở quán trà? Tôi là trà sư, cậu chẳng biết cái gì!" Ông cụ trừng mắt nhìn Tần Phi nhăn nhó: "Vào đi."
Sau khi vào quán trà, Tần Phi tìm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói: "Ông là chủ ở đây à?"
“Không giống sao?” Ông cụ lấy khăn lau bụi trên người, đi tới.
“Hì hì, cậu khi tới còn biết mang cái gì cho tôi, nhưng trừ viên thuốc thần kia ra, tôi chẳng còn thiếu cái gì.” Ông già nhìn chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn một cách kĩ lưỡng. Cười hi hi, đưa tay cầm lên.
Cái mẹ gì?
Nghe vậy, Tần Phi suýt chút nữa ngất đi, vươn tay bắt lấy hộp gỗ: "Đây không phải cho ông, ông suy nghĩ nhiều quá rồi."
Không ngờ, động tác của ông ta quá nhanh liền áp đảo động tác chộp giật của Tần Phi, ngón tay cái hom hem mở hộp gỗ ra.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, bóng đen trước mặt lóe lên, Tần Phi giật lại: "Ông sao lại lỗ mãng như vậy? Không phải cho ông."
"Tôi tưởng cái gì hiếm thấy, chỉ là một chiếc nhẫn ngón cái thôi mà? Tiêu Phụng Canh tôi có gì mà chưa từng thấy qua chứ?” Ông ta bĩu môi nói: "Cậu có mang theo cái đó không?”
“Ở đây.” Tần Phi lấy ra cái lọ ngọc phong ấn Thông Thiên đan, trực tiếp ném cho ông già.
Ông ta giật mình, vội vàng đỡ lấy, đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Phi: "Cậu cẩn thận hơn được không? Nếu làm vỡ thì có đủ khả năng lấy được viên thứ hai không?"
Tần Phi: "..."
“Hi hi, ông à, đồ tôi cũng cho ông rồi, phương pháp để tan hết dược hiệu của Thông Thiên đan là thế nào? Ông có phải nên nói cho tôi nghe rồi hay không?” Tần Phi cười, vuốt mặt một cái, xưng hô trở nên thân mật hơn rất nhiều.
“Đương nhiên, tôi luôn nói lời giữ lời, đưa tay cho tôi.” Tiêu Phụng Canh mở ra bình ngọc, say mê hít một hơi, hừ mũi.
“Ồ.” Tần Phi đồng ý, ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Ông ta không bắt mạch mà là nắm lấy cổ tay Tần Phi, vừa lúc Tần Phi không biết vì sao, ông ta lúc này mới buông ra, nhìn Tần Phi có chút kinh ngạc: "Cậu làm sao làm tan được Thông Thiên đan vậy?"
"A? Thuốc tan rồi? Nhưng tôi ... không có cảm giác gì đặc biệt?" Tần Phi lộ vẻ kinh ngạc, cảm giác mà anh nói đã vượt ra ngoài cảnh giới của người thường.
“Nói cậu ngu thì đúng là xúc phạm người ngu trên đời.” Ông ta tức giận chửi rủa, tay vuốt râu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có một số chuyện, tôi cần giải thích cho cậu.”.
"Vâng vâng, ông nói đi."
"Võ giả được chia thành bốn cảnh giới, cảnh giới Nhân cảnh, Thiên cảnh, Linh cảnh và Thần cảnh. Mỗi cảnh giới lại được chia thành bốn cấp độ. Ấy là sơ cấp, trung cấp, cao cấp và tột cùng. Khi một người đột phá đến cảnh giới tột cùng, đã coi như đã vượt ra khỏi phạm trù người thường, có thể cảm nhận được linh khí của trời đất."
Tần Phi gật đầu, vẻ mặt có phần không hiểu.
"Lý do tại sao thứ thuốc này quý giá là nó có thể giúp võ giả lên tới đỉnh cao, tỷ lệ thành công sẽ tăng ít nhất hai mươi phần trăm. Đây là một viên thần dược dùng để đột phá."
"Nhưng hiện tại cậu có thể được tính là võ giả cao cấp. Nói cách khác, cậu đã dùng thuốc quá sớm, hơn nữa còn làm cho thuốc tan hết!"
“Trong trường hợp đó, nếu tôi uống năm viên Thông Thiên đan dược, thì tỷ lệ thành công sẽ trở thành 100%?” Tần Phi bĩu môi nói. Thông Thiên đan với anh mà nói thì chẳng có gì hiếm lạ.
"Ngu xuẩn! Mỗi người chỉ được uống một viên, uống nhiều hơn cũng không có tác dụng lớn gì, mà còn làm giảm hiệu quả. Tác dụng giảm đi rất nhiều." Ông già tức giận nói.
"Ồ, thế vẫn có chút hữu dụng?"
Ông già trợn mắt, không nói nên lời.
"Vậy tiếp theo phải làm sao đây? Có phải là có thể lên được đến Thiên cảnh hay không còn phải xem tạo hóa của tôi à?" Tần Phi lo lắng nói.
“Cũng không hẳn vậy, mấu chốt là cậu đã may mắn gặp được tôi.” Ông già vẻ mặt tự hào nói.
“Ông nội, cháu biết ông nội có cách.” Tần Phi lấy lòng ông ta.
"Tôi không biết cậu đã luyện ra cái gì, hơn nữa căn cơ cũng không tệ, cũng chưa lộ dương khí. Tôi có cách có thể nâng cao phần trăm cậu tiến vào Thiên cảnh lên mức cao nhất." Ông ta kiêu ngạo nói.
“Chưa lộ dương khí là có ý gì?” Tần Phi có chút bối rối.
"Là chưa từng chạm vào phụ nữ."
“Ồ.” Tần Phi đỏ mặt xấu hổ khi bị người ta nói mình là người lớn như vậy rồi, nhất là đã kết hôn ba năm, nói ra thật sự là rất xấu hổ.
Điều này khác hoàn toàn so với nữ giới. Các cô gái sợ nhất là bị nói không còn trinh nguyên. Nam giới lại sợ người ta nói mình là trai tân.
"Việc tiếp theo rất đơn giản. Cậu có nền tảng tốt, nhưng cậu vẫn cần kinh nghiệm, đặc biệt là thể lực. Trong hai mươi ngày tới, cậu phải duy trì tập thể dục ba tiếng mỗi ngày. Vì thuốc đã tan hết nên không hấp thụ hoàn toàn sẽ quá lãng phí để. Bây giờ, tốt hơn hết là cậu nên đạt được hiệu quả mà tôi muốn trong vòng một tháng. Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi để giúp cậu đột phá. Nó sẽ kéo dài khoảng ba ngày."
"Ba ngày? Lâu như vậy? Hì hì, ông nội, thời gian này không thể rút ngắn một chút sao?" Tần Phi kinh ngạc hỏi. Tập thể dục mỗi ngày không là gì đối với anh, nhưng mấu chốt là biến mất ba ngày, thật sự có chút khó khăn.
"Chuyện này còn lâu? Tôi đây là đang bám chắc, nếu cậu là một tên ngốc thật thì ít nhất cũng phải mất một tuần, còn cũng có thể không thành công." Ông ta bĩu môi.
“Được rồi, tối nay cháu sẽ rèn luyện.” Tần Phi gật đầu, cầm hộp chuẩn bị rời đi, tối nay còn có một việc quan trọng, sinh nhật lần thứ 70 của bà nội.
“Cậu và Tiêu Ngọc có quan hệ gì?” Ông ta liếc nhìn cái hộp trong tay Tần Phi nói, nhưng trong lòng đang lẩm bẩm: Tiêu Ngọc, cô gái nhỏ kia, sao cô ta lại cho cậu một thứ như vậy?
"Tiêu Ngọc? Ha ha, xem ra ông nội biết ngọn nguồn của thứ này." Tần Phi sửng sốt, lập tức hiểu ra không chút che giấu: "Cháu với Tiêu Ngọc là bạn bè, có quan hệ tốt."
Tiêu Phụng Canh khịt mũi, trợn mắt nói: "Đừng gọi tôi là ông nội. Làm như thân thiết lắm không bằng."
Muốn làm cháu rể của Tiêu Phượng Canh này á? Thằng chíp hôi ngu si tứ chi phát triển nhìn ngứa hết cả mắt.
Khóe miệng Tần Phi giật giật. Ông già này nhất định là bị bệnh thần kinh. Không gọi thì không gọi.
“Đúng rồi, khi nãy ông nói cái gì mà lộ dương khí. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này tôi không được làm gì sao?” Tần Phi không khỏi đỏ mặt hỏi. Anh còn đang nóng lòng ôm vợ đẹp Giang Nguyệt Đồng này này nọ nọ mà.
"Được, nhưng cậu không thể tham lam. Tốt hơn là nên nhịn. Cậu đã có bạn gái?" Ông ta thản nhiên nói, ánh mắt chợt nhìn chăm chú vào Tần Phi.
Trong lòng mong rằng thằng nhãi này sẽ có ý gì với đứa cháu gái ngoan của mình. Bằng không, Tiêu Ngọc làm sao có thể cho anh ấy một thứ quý giá như vậy?
"Tôi..." Tần Phi vốn định nói rằng mình đã kết hôn ba năm, nhưng nghĩ lại thật đáng tiếc, ba năm kết hôn vẫn là một con chim non, chuyện này thật kỳ quái. Anh nhất thời tức giận: "Tôi có bạn gái hay không liên quan gì đến ông!"
Ngay khi Tần Phi rời khỏi nhà hàng, điện thoại vang lên, là số của Giang Nguyệt Đồng.
"Alo vợ?"
Nghe thấy giọng điệu như vậy, Giang Nguyệt Đồng ở bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó nói: "Quà cho bà chuẩn bị xong chưa?"