Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngạo Khí Ở Rể

Chương 31: Tần Phi, Đồ Lưu Manh

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vợ, em ngủ chưa?" Tần Phi nhẹ giọng hỏi.

Không có nhiều cơ hội để bọn họ có thể cải thiện mối quan hệ giữa hai người, vì vậy anh cảm thấy cứ như vậy mà đi ngủ thì thật đáng tiếc. Không khí hiện tại rất tốt, nếu hai người cùng nhau nói chuyện, cũng có thể khiến tăng thiện cảm của đôi bên.

Anh vừa nói vừa quay đầu sang nhìn, trong bóng đêm có thể nhận ra đôi lông mi dài và cong của Giang Nguyệt Đồng khẽ rung hai cái khi nghe được lời nói của anh. Tần Phi khẽ cười thầm, rõ ràng là Giang Nguyệt Đồng đang giả vờ ngủ.

Nói xong, Tần Phi đã nhẹ nhàng duỗi thẳng tay dưới tấm chăn để tìm bàn tay nhỏ của Giang Nguyệt Đồng.

Tần Phi nghĩ rằng mình chỉ nắm lấy bàn tay của cô thì Giang Nguyệt Đồng cũng sẽ không từ chối. Đừng nghĩ đó chỉ là một cái nắm tay bình thường, nếu hai người nắm tay nhau và tò chuyện, thì tình cảm của họ chắc chắn sẽ tốt lên rất nhiều.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Giang Nguyệt Đồng lúc này cũng có vẻ khá căng thẳng, cho dù cô không muốn thì cũng sẽ không chỉ vì chuyện này mà mắng chửi anh.

Anh chỉ muốn chầm chậm vươn tay ra, vì sợ rằng Giang Nguyệt Đồng phát hiện được lại cho rằng anh có ý đồ xấu, đuổi anh ra ngoài.

Cuối cùng, ánh mắt của Tần Phi lộ ra một tia rạng rỡ. Lòng bàn tay của anh cảm thấy hơi nóng, chứng tỏ bàn tay của Giang Nguyệt Đồng đã ở rất gần rồi.

“Cái gì vậy?” Tần Phi bỗng nhiên ngây ra một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mềm mại, đàn hồi.

Đây là cái gì?

Anh nghĩ ngợi một lát, cảm thấy khó hiểu, còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa. Thứ cảm giác vừa mềm mại vừa đàn hồi này khiến anh nhất thời thấy rất dễ chịu, không muốn dừng lại.

“Chết tiệt, hỏng rồi.” Đang đắm chìm trong hạnh phúc, Tần Phi đột nhiên nhận ra mình đang cầm thứ gì trong tay. Tức khắc, anh cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng thầm thét lên vì sợ hãi.

Đúng lúc này, Giang Nguyệt Đồng từ mép giường ben kia đột nhiên ngồi dậy và quay về phía anh. Bàn chân trắng như tuyết của cô vẽ một hình vòng cung trong bóng tối, đá thẳng vào bụng Tần Phi, khiến anh bay từ trên giường xuống đất.

Tần Phi bị tấn công đột ngột, ngã mạnh xuống sàn. Cùng lúc đó, khóe mắt anh có chút đau đớn, dường như đã đυ.ng vào chân tủ quần áo.

Trong bóng tối, Giang Nguyệt Đồng ôm chặt chăn bông, quấn quanh cơ thể cô. Đôi vai run rẩy, khóe mắt nhạt nhòa nước mắt chỉ vào Tần Phi, người vẫn đang cố gắng bò lên khỏi mặt đất lạnh rồi quát lớn: “Tần Phi, đồ lưu manh, anh mau cút ra ngoài cho tôi.”

---

Sáng sớm.

Giang Nguyệt Đồng đơn giản chỉ rửa sạch mặt và thay một bộ quần áo sạch sẽ. Cô ngồi trên sofa, đưa mắt nhìn Tần Phi đang ở phía đối diện cung kính múc cháo, sau đó mới hừ lạnh một tiếng rồi vươn tay ra lấy.

Cô không thể quên được những gì tên lưu manh này đã làm với cô tối qua. Xem ra những lời bạn thân cô nói đều không sai, không nên tin vào đàn ông, bọn họ đều dễ dàng bị nhan sắc làm cho lu mờ.

Có một câu nói rất đúng. Đàn ông ở trong nhà thì là súc sinh, đàn ông thả ra ngoài thì … súc sinh cũng không bằng. Trước kia, Tần Phi chỉ bận rộn với công việc nhà, đương nhiên khiến cô không thích có một người chồng như vậy. Nhưng mà hiện tại, Tần Phi ra ngoài làm việc, có được sự nghiệp và địa vị cho chính mình, anh đã thay đổi rất nhiều, nói thật là cô có chút thiện cảm. Có điều, thực sự có những điểm cô không dễ chấp nhận, ví dụ như chuyện tối qua.

Tên ăn hại Tần Phi vậy mà dám động vào chỗ đó của cô, Giang Nguyệt Đồng càng nghĩ càng thấy không thể không tức giận.

Bình thường, ngay cả khi tắm rửa, chính cô cũng không động vào quá mạnh, vậy mà anh ta còn dám cầm trong tay xoa xoa, quả thực là gan to bằng trời.

Giang Nguyệt Đồng cũng liếc mắt nhìn Tần Phi. Anh đang ngồi ăn cháo một cách chậm rãi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, không dám gây tiếng động. Có vẻ như Tần Phi cũng đã biết mình sai rồi. Thấy vậy Giang Nguyệt Đồng hừ lạnh một tiếng: “Rót cho tôi một cốc nước ấm.”

“Ừm, được.” Tần Phi vội vàng đứng dậy.

Dĩ nhiên, Tần Phi đã biết mình sai.

Anh không hề cố ý, có điều với việc như vậy, dù anh giải thích cũng khó có thể nói rõ ràng. Giang Nguyệt Đồng lúc này đã cho rằng anh cố ý lợi dụng cô, cho dù anh có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được. Dù sao thì bây giờ trong mắt Giang Nguyệt Đồng, anh đã là một con sói háo sắc rồi.

Thấy Tần Phi mang cốc nước lại, Giang Nguyệt Đồng nhìn vào miếng băng gạc trong lòng bàn tay anh, lại nhìn mắt phải của anh thâm như gấu trúc, cô cảm thấy thật xứng đáng. Có điều, cô cũng không thể nổi giận hơn được nữa.

Sau khi ăn sáng, Tần Phi đã vào phòng và thay một bộ đồ tây sạch sẽ. Chín giờ sang hôm nay anh định tổ chức một cuộc họp cấp cao dưới cương vị tổng tài của tập đoàn Vạn Tường. Anh đương nhiên muốn bản thân trang trọng hơn thường ngày.

Đôi chân dài trắng muốt của Giang Nguyệt Đồng giẫm lên giày cao gót, hai người cùng nhau xuống lầu. Cô đưa mắt nhìn Tần Phi, do dư một lát rồi nói: “Tốt nhất anh nên sớm mua một chiếc xe đi, tập đoàn Vạn Tường ở khu vực mới khai phá, đường rất xa. Nếu đi xe điện thì quá rắc rối, hơn nữa trời mưa lại càng bất tiện. Anh cứ mua một chiếc xe cũ cũng được.”

Tần Phi hơi sửng sốt, suốt ba năm kết hôn, Giang Nguyệt Đồng chưa bao giờ quan tâm tới anh như vậy dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

“Ừm, anh cũng đang nghĩ về việc này.”

“Được rồi.” Giang Nguyệt Đồng đáp một tiếng và không nói thêm gì nữa.

Hai người bước đi trong im lặng. Tần Phi lén liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Đồng đi bên cạnh, thực sự là tuyệt sắc giai nhân. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, dường như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Có phải em muốn nói gì với anh không?” Tần Phi chủ động hỏi.

Giang Nguyệt Đình hơi sửng sốt, khẽ giật mình nhìn sang Tần Phi, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không có.”

Tần Phi khẽ nhíu mày. Ở cùng Giang Nguyệt Đồng ba năm, anh hiểu rất rõ cô.

Ngay sau đó, Tần Phi vừa lên xe điện thì thấy Giang Nguyệt Đồng lái Audi từ gara ngầm ra.

Audi dừng lại bên cạnh anh, cửa sổ xe lăn xuống để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt Đồng. Cô nhìn Tần Phi và cuối cùng nói: “Làm sao anh biết tiểu thư Tiêu Ngọc?”

“Tiêu Ngọc?” Tần Phi sửng sốt, thành thật nói: “Mấy hôm trước khi em bảo anh đi mua quà cho bà nội, anh gặp cô ấy ở chợ đồ cổ.”

“Ừm, được rồi.” Giang Nguyệt Đồng gật đầu rất dịu dàng, hôm qua cô cùng Tiêu Ngọc có nói chuyện, mọi việc quả thực như thế.

Nhưng cô lại cảm thấy như có gì đó không ổn. Nếu bọn họ mới quen biết hai ngày, vì sao lại có vẻ quen thuộc như vậy? Hơn nữa, đó lại là Tiêu Ngọc.

Giang Nguyệt Đồng còn nhớ rõ ràng, ngày hôm qua trong lúc Tần Phi nổi giận, chính Tiêu Ngọc là người chỉ nói một câu đã có thể ngăn anh lại. Quan hệ giữa hai người họ liệu có đơn giản như vậy không?

“Vợ, không phải em đang ghen đấy chứ?” Giọng nói Tần Phi có chút hoảng sợ, thái độ càng thêm kỳ lạ, đánh giá vợ mình từ trên xuống dưới.

“Tôi ghen sao? Tần Phi, anh bị điên à? Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy anh và Tiêu Ngọc quen biết mà thôi.” Giang Nguyệt Đồng bỗng nhiên lớn tiếng nói, cau mày mắng Tần Phi.

Tần Phi nghe được mấy lời này thì cười thầm trong lòng, có chút vui vẻ, nhất thời đắc ý nói: “Vợ yên tâm, anh và Tiêu Ngọc không có gì đâu, nếu có thì là Tiêu Ngọc có ý với anh mà thôi. Cho dù thế nào thì trái tim của anh dành cho em cũng không thay đổi. Nguyệt Đồng, nếu từ nay em có thể đối xử với anh tốt hơn một chút, trái tim của anh nhất định sẽ chỉ thuộc về em, anh...”

Tần Phi rất hào hứng, nhưng trước khi anh kịp nói xong, chiếc xe Audi đã phóng đi ngay trước mặt anh và biến mất, chỉ để lại một chút khói.

Gương mặt đẹp của Giang Nguyệt Đồng càng thêm lạnh lùng, trong lòng không ngừng mắng chửi Tần Phi. Những gì anh vừa nói, Giang Nguyệt Đồng không hề nghe một lời nào.

Nguyệt Đồng? Nguyệt Đồng là để anh ta gọi hay sao?

Giang Nguyệt Đồng hậm hực nghĩ trong lòng.

“Reng reng.”

Đúng lúc này, điện thoại để bên ghế phụ đột nhiên vang lên.

Giang Nguyệt Đồng nhấc điện thoại lên và nhìn thấy số của Giang Thành Nghiệp trên màn hình.

Giang Nguyệt Đồng khẽ nhíu mày, Giang Thành Nghiệp bình thường sẽ không bao giờ chủ động gọi cho cô. Lần này anh ta gọi cho cô, hẳn là không thể có chuyện tốt. Sự việc hôm qua của Hoắc Trung Nguyên cũng là do anh ta gây ra.

Giang Nguyệt Đồng cất giọng lạnh lùng: “Tìm tôi có việc gì không?”

“Tới biệt thự nhà họ Giang một chuyến đi, có việc quan trọng.” Giang Thành Nghiệp chỉ nói một câu rồi gác máy.

Giang Nguyệt Đồng cầm trên tay chiếc điện thoại chỉ còn mấy tiếng “tít ... tít ....”, nhớ lại chuyện hôm qua với Hoắc Trung Nguyên, không khỏi nhíu mày thật chặt.

Tuy nhiên, việc gì phải đến thì sẽ đến. Nếu họ bắt buộc cô phải ly hôn với Tân Phi rồi tái hôn với Hoắc Trung Nguyên, cô sẽ không bao giờ đồng ý. Cùng lắm là rời khỏi nhà họ Giang mà thôi.

Dù sao thì cô cũng đã nhìn rõ bộ mặt của những người nhà họ Giang rồi.

---

Tại lầu hai của biệt thự nhà họ Giang, trên sofa có tới bảy tám người trung niên cả nam cả nữ đang ngồi. Thoạt nhìn, giống như một cuộc họp nhỏ.

Mà bảy tám người này đều có thể coi là thành viên quan trọng của gia đình, Giang Nguyệt Đồng có thể nhận ra, bởi vì bọn họ mỗi người đều kiểm soát được một số sản nghiệp không ít thì nhiều của nhà họ Giang.

Hơn nữa, họ có một điểm chung: việc kinh doanh của họ thời gian này không hề khởi sắc.

Ngày nay có rất nhiều cạnh tranh trong các ngành công nghiệp khác nhau. Hoặc là sức mạnh của công ty kém hơn so với các ngành khác, hoặc là sản phẩm cũ kỹ lỗi thời, tất cả đều đã bị loại bỏ bởi xu hướng thời đại.

“Mọi người tới đủ cả rồi chứ?” Tiếng của bà cụ Giang vọng tới, mọi người đưa mắt nhìn về phía cửa liền thấy Giang Thành Nghiệp đã đỡ bà đi tới.

Ánh mắt Giang Thành Nghiệp lướt qua một vòng, dừng lại trên người Giang Nguyệt Đồng và nói: “Mọi người đều ở đây rồi.”

“Vậy thì tôi sẽ không nói vòng vo.” Bà cụ Giang ngồi ở trung tâm, nhìn mọi người nói thẳng.

“Sản nghiệp của nhà họ Giang không ít, nhưng cũng không có nhiều công ty thực sự kiếm được tiền, thậm chí còn có nhiều công ty đang làm ăn thua lỗ. Điều này, tôi tin mọi người đều biết rõ ràng.” Bà cụ Giang vừa nói vừa đưa mắt nhìn mọi người, ai nấy đều e ngại cụi đầu.

“Hiện tại, chúng ta may mắn có được cơ hội đầu tư với tập đoàn Vạn Tường. Đây là cơ hội mà nhà họ Giang chúng ta phải nắm lấy, tôi nghĩ mọi người đều đồng ý với tôi phải không?” Bà cụ Giang nói rất nhỏ, nhưng lại rất uy nghiêm. Bà nói tiếp: “Chính là, nhà họ Giang chúng ta không có đủ tài chính.”

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Giang Nguyệt Đồng hơi cau mày, sắc mặt thay đổi, hình như cô đã đoán ra được điều gì đó.

Bỏ xe giữ tướng, đây chính là cách làm của rất nhiều doanh nghiệp.

Giang Thành Nghiệp khẽ cười một tiếng, nói tiếp lời: “Đêm qua tôi đã cùng bà bàn bạc rất lâu. Chỉ có một cách duy nhất là bán đi những doanh nghiệp thừa thãi một cách nhanh nhất và lấy tiền đó để đầu tư.”

Những gì Giang Thành Nghiệp vừa nói rõ ràng không hề khách khi, nhưng cũng là sự thật. Trong lúc nhất thời, mọi người vốn muốn nói gì đó nhưng lại không có gì để bác bỏ.

Giang Nguyệt Đồng cũng có chút khϊếp sợ, bản thân cô cũng không có gì để nói. Tuy rằng cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho tập đoàn Kỳ Thái, nhưng thực tế tình hình kinh doanh của công ty đang thua lỗ.

“Bà nội, công ty Kỳ Thái là do bố cháu để lại. Hơn nữa, Kỳ Thái thời điểm này cũng đã có tiến triển, tốc độ thua lỗ đã chậm lại, cháu cũng đã có một đơn hàng lớn. Cháu tin rằng nó sẽ sớm mang lại nhiều lợi nhuận.” Giang Nguyệt Đồng không nhịn được mà lên tiếng.

“Tốc độ thua lỗ chậm lại thì sao? Công ty Kỳ Thái đã ở trong tay cô bao nhiêu năm nay, nhưng nó vẫn chưa thiết lập được thương hiệu riêng. Đừng nói đến việc thua lỗ hết năm này qua năm khác, sinh ra lãi vốn là điều không thể. Cô nói rằng có lợi nhuận thì sẽ là có lợi nhuận sao?” Giang Thành Nghiệp hừ một tiếng: “Nhưng nhận được đơn hàng lớn cũng tốt, sẽ bán được với giá tốt hơn.”

Giang Nguyệt Đồng cắn chặt môi, không muốn từ bỏ: “Có thể mọi người không biết, đơn hàng lớn mà tôi nhận được là..."

“Được rồi!” Bà cụ Giang đưa tay ra, không để Giang Nguyệt Đồng giải thích, nhìn cô một cái và nói: “Nguyệt Đồng, bà biết cháu đã hy sinh rất nhiều cho công ty Kỳ Thái, nhưng Thành Nghiệp nói cũng không hề sai. Mà tình huống hiện tại của nhà họ Giang chúng ta cháu cũng thấy rồi, việc bán đi Kỳ Thái là cần thiết.”

“Tin tức về việc công ty của mọi người sắp được bán ra đã thông báo với truyền thông một giờ trước rồi, rất nhiều người đang bàn tán giá cả. Mọi người ở đây đều là trụ cột của nhà họ Giang, là tương lai nhà họ Giang. Cho nên đối với việc tái bổ nhiệm cho mọi người, tôi cùng Thành Nghiệp cũng đã thống nhất, sẽ sắp xếp một vị trí thích hợp tại trụ sở của công ty quảng cáo lớn nhất của nhà họ Giang.” Bà cụ Giang nói: “Tuy nhiên, trước khi việc mua bán hoàn tất, mọi người vẫn chịu trách nhiệm về công ty của mình cho đến khi thương lượng giá cả thành công và các công ty được bên khác tiếp quản.”

“Sau khi trở về, mọi người trước hết có thể thông báo với nội bộ công ty. Những nhân viên đã làm lâu năm của công ty, chúng ta có thể sắp xếp công việc mới cho họ. Đối với những người không muốn thay đổi công việc, họ cũng được quyền lựa chọn tiếp tục làm việc tại công ty, đóng góp công sức cho lãnh đạo mới.”

“Cứ như vậy mà làm đi. Mọi người giải tán được rồi.”

Giang Nguyệt Đồng chờ đến khi mọi người đứng dậy và rời khỏi hết mới có thể hồi phục tinh thần, khuôn miệng nhỏ khẽ nhếch lên nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »