- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Ngạo Khí Ở Rể
- Chương 3: Tình Địch So Chiêu, Thê Thảm Không Nỡ Nhìn!
Ngạo Khí Ở Rể
Chương 3: Tình Địch So Chiêu, Thê Thảm Không Nỡ Nhìn!
"Vợ, quần áo em cần anh đã mang tới rồi đây. Em nhìn xem có phải cái này hay không?" Tần Phi không để ý đến khıêυ khí©h của Chu Hướng Tiền, vội vàng đi tới mở hộp đựng ra.
"Nguyệt Đồng, bộ váy áo này anh thấy em mặc cũng lâu lắm rồi. Anh biết hôm nay em có chuyện quan trọng nên đã đặc biệt mua cho em một món quà."
Vừa nói, Chu Hướng Tiền mở Audi A8, lấy ra một cái hộp viền vàng, bên trên có rất nhiều chữ tiếng Anh, nhìn một cái là thấy vô cùng mắc tiền. , kim ty tương bên, phía trên có thật nhiều chữ Anh mẫu, nhìn một cái liền hết sức
Ở trong hộp, là một cái váy hợp thời màu đỏ. Bộ váy này nhìn qua là biết hết sức quý giá, mặc lên người, nhất định vừa hấp dẫn lại vừa có khí chất.
Nhiều năm trước, Tần Phi từng trông coi công ty thời trang của nhà họ Tần, rèn luyện khả năng một chút. Cũng biết rất nhiều nhà thiết thế thời trang nổi tiếng. Nếu như nhớ không lầm, chiếc váy này hẳn là thuộc về một nhà thiết kế người Mỹ, Marc Jacobs, chiếc váy có tên Daisy. Năm đó chỉ sản xuất hạn chế 999 món.
Bởi vì là nhà thiết kế có tiếng, hơn nữa thiết kế tinh tế, duy mĩ, bộ sư tập này vừa tung ra đã bị giành mua hết sạch.
Giống như chiếc Valentino khi nãy, người mua trang phục này phần lớn đều là danh môn thế gia. Cho dù bây giờ có đủ tiền cũng chưa chắc mua được.
Chiếc váy trong tay Chu Hướng Tiền này mặc dù được chế tác rất tốt, nhưng liếc mắt nhìn hồng ngọc bên trên một cái cũng biết là hàng giả.
Daisy đính hồng ngọc màu máu bồ câu đỏ rực của Myanmar. Cái trên tay hắn ta liếc một cái là biết hàng giả.
"Nguyệt Đồng, anh biết em thích thời trang. Là anh vô dụng, tìm rất nhiều chỗ cũng không tìm được hàng thật."
Chu Hướng Tiền cũng không nói láo, đưa chiếc váy ra: "Cho nên anh đã bỏ hơn một trăm ngàn tệ, bắt chước theo mẫu chiếc váy kia, Mặc dù là bắt chước, nhưng nghiên cứu rất kĩ càng. Em cho anh một tháng, anh nhất định sẽ mua được chiếc hàng thật cho em."
"Không cần." Giang Nguyệt Đồng lắc đầu một cái, nhưng vẫn nhận lấy chiếc váy này, cười khổ nói: "Vốn cũng không thể mua được Daisy thật. Dù cho có mua được, gái cả cũng sẽ rất cao. Năm ngoái ở buổi đấu giá Nam Hải, một món trong bộ sưu tập Daisy bán đến hơn ba chục triệu. Đừng lãng phí thời gian nữa. Cảm ơn tấm lòng của anh. Chiếc váy này dù có là bắt chước kiểu mẫu thì tôi cũng rất thích."
"Cái này…" Chu Hướng Tiền có chút lúng túng, đúng vậy, toàn bộ tài sản của hắn ta cũng chẳng qua chừng ba mươi triệu. Không thể đem hết ra mà mua một cái váy chứ?
"Được rồi, em thích thì tốt rồi. Anh nghe nói công ty em xảy ra chút vấn đề, cần đầu tư gấp ba triệu. Anh bằng lòng làm người đầu tư cho em, chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn này."
Chu Hướng Tiền nhìn Giang Nguyệt Đồng ánh mắt tràn đầy nhu tình, lời nói thâm tình.
Người nói cho hắn ta chuyện này, dĩ nhiên là bạn tốt Chu Lộ của Giang Nguyệt Đồng rồi.
Chu Lộ vẫn luôn xem thường Tần Phi, vì vậy đem chuyện này nói cho Chu Hướng Tiền, người vẫn luôn ôm lòng nhớ mãi không quên với Giang Nguyệt Đồng. Cho nên, hôm nay Chu Hướng Tiền không chỉ là tới đưa váy, mà còn giúp người khi gặp nạn.
Vì, chính là muốn làm Giang Nguyệt Đồng cảm động, thuận tay ôm mỹ nhân về!
Giang Nguyệt Đồng sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp lại một lần nữa sáng lên.
Nhưng mà giờ khắc này, Tần Phi lập tức chui lên, giành lại chiếc váy, ném xuống đất!
"Vợ, anh không muốn lấy đồ của người khác. Nếu như em thích, anh sẽ mua cho em." Tần Phi vừa nói, vừa nắm tay cô lên, kéo cô đi về hướng công ty.
"Tần Phi, anh nói nhăng nói cuội gì đấy?" Giang Nguyệt Đồng thấp giọng nói.
Tòa nhà thương mại Nguyệt Lam là khu thương vụ của thành phố Tùng Hải, tất cả văn phòng ở đây đều là văn phòng cao cấp. Công ty của Giang Nguyệt Đồng cũng chẳng qua là mướn một tầng làm việc mà thôi.
Này này là bãi đậu xe chung của tòa nhà, có rất nhiều nhân vật lớn ra ra vào vào, Giang Nguyệt Đồng cũng không tiện nổi giận. Cô theo bản năng muốn rút tay về nhưng Tần Phi lại nắm chặt.
"Đứng lại cho tôi!" Chu Hướng Tiền lập tức trợn mắt, mẹ nó, chiếc váy Daisy này hắn mất hơn trăm ngàn tệ để mua đấy!
Cứ thế bị ném xuống đất à?
"Anh có ý gì?" Chu Hướng Tiền sải bước đuổi theo, chỉ Tần Phi tức giận mắng: "Anh là cái thứ gì? Anh biết chiếc Daisy này tốn bao nhiêu tiền không? Nếu bị rách hay hư mất anh đi làm mười năm cũng không trả nổi!"
Tần Phi quay đầu liếc Chu Hướng Tiền một cái.
"Thứ nhất, Giang Nguyệt Đồng là vợ tôi, mong anh cách xa cô ấy chút."
"Thứ hai, vợ tôi gặp phải khó khăn, tôi sẽ giúp cô ấy, cùng cô ấy đồng cam cộng khổ phải là tôi, không phải anh!"
"Thứ ba, vợ tôi thích cái gì cũng phải do tôi đưa cho cô ấy. Vợ tôi đẹp như vậy, chưa khi nào phải mặc hàng giả. Nếu bị người khác phát hiện thì không phải quá sức mất mặt hay sao? Tối hôm nay, tôi sẽ mua cho vợ tôi chiếc váy đẹp hơn như thế, tốt hơn nhiều lần so với thứ hàng nhái rách rưới kia của anh. Hơn thế, còn là hàng thật!"
"Thằng nghèo hèn như anh! Một chiếc váy trăm ngàn mà dám nói là đồ rách rưới? Anh chạy cái xe điện cà tàng như kia thì tư cách đâu để mà nói mấy câu này hả?" Chu Hướng Tiền lập tức cả giận, là người thừa kế Chu gia, bao nhiêu năm qua cũng chưa có ai dám nói với hắn ta như thế.
Mà điều khiến Chu Hướng Tiền thiếu chút nữa nổi đóa chính là Tần Phi chẳng thèm phản ứng lại hắn ra. Nói xong thì kéo Giang Nguyệt Đồng lên lầu.
"Mẹ nó! Thứ phế vật này!" Chu Hướng Tiền tức giận một cước đá vào trên xe điện, đạp đổ chiếc xe điện vô tội, thậm chí chưa nguôi giận còn bồi thêm mấy cước nữa.
Công ty Kỳ Thái, phòng làm việc tổng tài.
Giang Nguyệt Đồng ngồi ở trên ghế lãnh đạo, lạnh lùng nhìn Tần Phi, tức giận đến run cả người. Nhà Chu Hướng Tiền là làm sản xuất linh kiện xe hơi, sau lưng anh ta là gia tộc siêu khủng ở Giang Nam, Tô gia!
Công ty Kỳ Thái của cô đang cần một khoản đầu tư ba triệu, vốn là Chu Hướng Tiền đã chính miệng nói đầu tư. Lần này thì hay rồi, Tần Phi nói như vậy, cô cũng không thể mặt dày mày dạn lại đi tìm người ta bàn chuyện đầu tư.
Thật không nên để cho Tần Phi xuất hiện ở nơi này! Được việc chưa thấy bại việc có thừa, những lời này vừa hay dùng để hình dung anh!
"Anh còn đứng ở đó làm gì? Cút ra ngoài" Giang Nguyệt Đồng trợn mắt nhìn Tần Phi một cái, lạnh giọng mắng.
"Ừ" Tần Phi lầm bầm một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ sao cũng được kia của anh, Giang Nguyệt Đồng giận không chỗ phát trút, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Những năm này, chị em tốt bên cạnh xôn xao đi làm dâu nhà người. Chồng bọn họ ai cũng không tệ. Người kém nhất cũng là thành phần trí thức cao cấp trong công ty nào đó, tiền đồ vô lượng. Thậm chí còn có người thành đạt, giá trị bản thân không dưới trăm triệu.
Lại nhìn đến Tần Phi, Giang Nguyệt Đồng càng nghĩ càng tủi thân. Tần Phi căn bản là loại ván mục không đóng được thuyền hoa. Bây giờ không nói đến việc chẳng được tích sự gì, thế mà lại còn học thói mạnh miệng!
Muốn mua cho mình váy áo đẹp hơn? Còn muốn cùng cô đồng cam cộng khổ? Cái kiểu gì thế này?
Tối nay chính là buổi họp mặt hàng năm của nhà họ Giang rồi. Người trong gia tộc không ít người đều lấy Tần Phi ra mà cười nhạo cô. Tối nay e rằng lại phải chịu châm chọc không ít.
...
"Chó má thật, ai đập xe điện của tôi thế này"
Dưới lầu tòa nhà thương mại Nguyệt Lam, Tần Phi lớn tiếng la hét.
Mẹ, xe điện này đã làm bạn với anh hơn hia năm rồi! Không cần nghĩ cũng biết nhất định là thằng ôn Chu Hướng Tiền kia!
“Chu Hướng Tiền, dám đập xe tôi, còn muốn cướp người phụ nữ của tôi? Thù này không báo thì uổng một kiếp người!”
Tần Phi thở hổn hển, vừa lẩm bẩm, vừa lấy điện thoại di động, bấm dãy số của Trương Trung Diệp.
"Đại thiếu gia?"
"Ừ, tôi là Tần Phi, ông đưa cho tôi món đồ Valentino kia đi. Với cả, ông biết người tên Chu Hướng Tiền chứ?"
"Biết, làm linh kiện xe hơi, nhà họ Tô và tập đoàn Vạn Tường chúng ta còn có hợp tác, dĩ nhiên, là chúng ta chiếm thế chủ động." Trương Trung Diệp nói.
Bởi vì lúc đầu tập đoàn Vạn Tường thành lập, việc kinh doanh chính là mua bán xe hơi.
"Tôi muốn anh ta mất tất cả. Cái này ông làm được chứ?"
"Đại thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng ló đầu ra rồi?" Trương Trung Diệp có chút kích động.
Đối với chuyện của Tần Phi, ông ta cũng biết một ít, cũng biết nhà họ Tần hôm nay đã sớm suy thoái. Đại thiếu gia phải đi ở rể. Chẳng qua hôm nay gặp mặt, ông ta không có nói nhiều đến chuyện này.
Mà bất kể là giao cho anh công ty điện ảnh Vạn Tường hay món đồ Valentino kia cũng là muốn cho Tần Phi vùng dậy. Để những người xem thường thiếu gia kia phải mở mắt mà nhìn cho kỹ một chút!
“Tôi chỉ là có chút nóng giận mà thôi.” Tần Phi nói lầm bầm.
“Ha ha, dù cho cậu không nói, tôi cũng muốn ra tay với Chu Hướng Tiền rồi.” Trương Trung Diệp nói.
Cướp người phụ nữ của Đại thiếu gia, đó nhất định chính là tự tìm cái chết. Thương trường như chiến trường. Trương Trung Diệp đã lăn lộn bao năm trên thương trường rồi, có thể xây dựng được cơ nghiệp như thế này, vốn cũng không phải là dạng hiền lành gì.
“Hay là thế này, món Valentino này tôi sẽ trực tiếp đưc cho vợ cậu vậy.”
Qùa gặp mặt quý giá, hơn nữa ông ta còn dùng danh nghĩa tổng tài của tập đoàn Vạn Tường đến thăm, rõ ràng Trương Trung Diệp cho thấy muốn cho Tần Phi được nở mày nở mặt.
“Không được, ông ẩn danh, chọn dịch vụ giao hàng bình thường chuyển cho cô ấy là được. Tôi có quyết định của mình.” Tần Phi do dự một chút rồi nói.
“Được, ngày mai tôi phải về Thượng Hải rồi. Lần sau trở lại, nhất định tôi sẽ qua thăm vợ cậu.”
“Đến lúc đó rồi tính.”
Tần Phi mới vừa cúp điện thoại, điện thoại di động liền truyền tới hai tiếng ting ting, báo nhận được hai tin nhắn.
Một là ngân hàng nhắc nhở nhận được một ngàn tệ. Một tin nhắn khác là Giang Nguyệt Đồng gửi tới, chỉ có một câu: “Cầm lấy đi mua một bộ quần áo đàng hoàng. Tối nay là buổi họp mặt hàng năm của nhà họ Giang đừng có làm cho tôi mất mặt!”
...
Chạng vạng tối, công ty Kỳ Thái.
Giang Nguyệt Đồng làm thêm ngoài giờ đến hơn bảy giờ. Liếc mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, bây giờ cô mới lấy chiếc váy mà Tần Phi đưa tới đi đến nhà vệ sinh thay, chuẩn bị đi tham dự buổi họp mặt thường niên của nhà họ Giang.
“Thời gian không còn sớm. Mọi người tan làm thôi.” Đi tới khu làm việc, Giang Đồng nói với một nhân viên.
"Giang tổng, có hàng chuyển phát nhanh cho cô này."
Ngay tại lúc này, nhân viên lễ tân mang theo một cái hộp tới để trước mặt Giang Nguyệt Đồng, không nhịn được mà liếc cô thêm một cái.
Bởi vì món đồ chuyển phát nhanh này quá cao cấp. Thứ bên trong chắc chắn là món đắt tiền.
Nhân viên trong công ty đang chuẩn bị tan ca, thấy kiện hàng chuyển phát nhanh này, nhất thời ngạc nhiên hô lên.
Đây… Đây là hàng chuyển phát nhanh gì thế?
Chuyển phát nhanh cũng chuyển cả hộp quà mạ vàng thế này á?
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Đô Thị
- Ngạo Khí Ở Rể
- Chương 3: Tình Địch So Chiêu, Thê Thảm Không Nỡ Nhìn!