"Tần Phi... Tần Phi? Anh sao thế? Anh đang suy nghĩ gì đấy?" Đang lúc Tần Phi rơi vào trong hồi ức, liền nghe được thanh âm kỳ quái của Tiêu Ngọc.
Tần Phi lắc lắc đầu, đánh bay hết như ưu tư kia: "Ừm, không có gì, xin lỗi, tôi thất thần."
Tiêu Ngọc hơi sững sờ: "Hóa ra anh cũng không nhận ra Hoắc Trung Nguyên, có phải là hối hận hay không?"
"Có chút hối hận, sớm biết thế thì tôi đã cho hắn thêm mấy cái bạt tai!" Tần Phi giống như đang đùa giỡn, lại chợt nói: "Tôi sẽ cẩn thận hơn, nhưng chuyện này tôi làm cũng không hối hận, dám khi dễ vợ tôi, tôi bất kể hắn là ai!"
Tiêu Ngọc nhếch miệng: "Tóm lại tiếp theo nhớ coi chừng một chút."
Bọn họ hôm qua mới biết nhau, nhiều nhất coi là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, Tiêu Ngọc nói chuyện đến đó thì ngưng. Chẳng qua là một đôi mắt đẹp không nhịn được nhìn Tần Phi thêm mấy lần. Trước đó cô ta cảm thấy Tần Phi có chút không bình thường, lại không nghĩ rằng anh lại đến ở rể nhà Giang gia!
Nhưng với Tiêu Ngọc, cô cũng không để bụng chuyện này, cũng tuyệt sẽ không bởi vì thân phận của Tần Phi mà có chút xem thường nào. Thậm chí cô ta còn cảm thấy, Tuyết Ẩm Bá Đao nhận Tần Phi làm chủ nhân, cũng là có đạo lý!
Coi như là ở rể, cũng không phải người bình thường!
Tiêu Ngọc kinh ngạc trong lòng, thật ra thì, Giang Nguyệt Đồng càng kinh ngạc hơn!
Kết hôn ba năm, cô căn bản cũng không biết Tần Phi còn có thực lực cường đại như vậy, hơn nữa kinh ngạc Tần Phi tại sao biết nhiều người như vậy?
Một người là Thẩm Gia Văn, Giang Nguyệt Đồng cũng không tin bởi vì hai người bọn họ đều là phụ nữ, có chung một đề tài, đối phương sẽ trợ giúp mình như vậy, trong này nhất định có Tần Phi đang giúp đỡ, cho nên Thẩm Gia Văn mới đem cơ hội đầu tư quay bộ phim “Qủy án 2” cho cô.
Hôm nay, lại là Tiêu gia Đại tiểu thư Tiêu Ngọc, chẳng những là cô gái đẹp, hơn nữa ở trong giới quý tộc Tùng Hải, cũng rất có phân lượng. Tần Phi là tại sao biết cô ta?
Nhìn Tần Phi cùng Tiêu Ngọc hai người trò chuyện với nhau, Giang Nguyệt Đồng là vợ của Tần Phi, nhưng có vẻ như càng ngày càng không quen biết Tần Phi nữa.
"Cô ấy tới..." Tiêu Ngọc chú ý tới bóng người Giang Nguyệt Đồng đi đến, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Cô Tiêu, rất vui được gặp." Giang Nguyệt Đồng chào hỏi trước, mặt mũi xinh đẹp, thanh âm ôn uyển.
Tiêu Ngọc ngẩng đầu, sắc mặt lộ vẻ cười: "Rất vui được gặp."
Tần Phi mới vừa muốn nói gì, nhận ra được Giang Nguyệt Đồng nháy mắt với mình, cười nói: "Tôi đi lấy ít đồ uống trước, có chút khát."
Giang Nguyệt Đồng có vẻ có quen biết cùng Tiêu Ngọc, đề tài giữa phụ nữ với nhau, anh cũng không tiện chen miệng.
Tần Phi một mình chiếm một cái bàn, tự mình ăn, cũng không có ai nói gì. Dĩ nhiên, cũng sẽ không có người đến gần.
Mặc dù, Tần Phi một lần bạo phát, hung hăng dữ dội, lấy được Giang gia rất nhiều tán thưởng của lới trẻ Giang gia, nhưng anh cũng đắc tội Hoắc Trung Nguyên,. Sau lưng của Hoắc Trung Nguyên là Hoắc gia. Bản thân Tần Phi cũng liền trở thành một phiền phức lớn, ai cũng không muốn gây phiền toái trên người!
Tần Phi cũng không thèm để ý, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà quét về phía Giang Nguyệt Đồng cùng Tiêu Ngọc ở nơi đó, hai đại mỹ nữ đứng chung một chỗ, thật là cảnh đẹp ý vui.
Thật ra thì, Giang Nguyệt Đồng cùng Tiêu Ngọc chẳng qua là gặp mấy lần, không hề coi là quen biết nhau, Giang Nguyệt Đồng hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng, Tiêu Ngọc cùng Tần Phi quen biết nhau như thế nào?
"Ngày hôm qua mới quen, anh ta đi phố đồ cổ mua mấy món đồ cổ. Anh Tần đối với đồ cổ cũng rất có kiến thức cùng mắt nhìn, cho nên cũng làm quen." Tiêu Ngọc khẽ mỉm cười, giọng hết sức tán thưởng: "Anh ta có món đồ cổ phải để ở chỗ tôi cùng hỗ trợ nghiên cứu. Hôm nay anh ta đến đó lấy, vừa vặn nhận được điện thoại, tôi thấy anh ta rất sốt ruột, liền lái xe đưa anh tới."
"Chính là cây đao trong tay chồng tôi kia sao?" Giang Nguyệt Đồng khẽ gật đầu, trong lòng nhưng có chút khó chịu cùng kinh ngạc.
Tần Phi đối với đồ cổ còn có nghiên cứu?
Hiểu biết rất sâu?
Ai mà không biết, Tiêu gia là đồ cổ thế gia, Tiêu Ngọc lại tán dương Tần Phi như thế?
Mà chính là bởi vì Tiêu Ngọc tán dương Tần Phi, lại khiến cô liên tưởng đến tình cảnh mới vừa nãy bọn họ trò chuyện với nhau. Không biết làm sao, trong lòng Giang Nguyệt Đồng lại có một tia cảm giác vô hình, cho nên lúc nói cái chữ “chồng” còn cố ý nhấn mạnh.
Cô muốn Tiêu Ngọc biết, cô là vợ của Tần Phi!
"Ừ." Tiêu Ngọc nhẹ khẽ gật đầu, nhìn Giang Nguyệt Đồng, mắt lộ vẻ hâm mộ: "Cô tìm được một người chồng tốt."
Tiêu Ngọc thật rất hâm mộ, hôm nay cô cũng là người độc thân, cô cũng muốn tìm một người mình thích, hơn nữa còn nguyện vì mình mà bỏ ra tất thảy. Dù là người đàn ông này không có tiền, không có thế lực gì!
Mà người đàn ông này, trùng hợp bị Giang Nguyệt Đồng gặp được, cô ta làm sao không hâm mộ cho được?
Giang Nguyệt Đồng bị nói thế thì ngẩn người một chút, sắc mặt ửng đỏ, không khỏi liếc nhìn Tần Phi ngồi ở cách đó không xa đang nhìn hướng bên này, có chút ngượng ngùng gật đầu: "Chồng tôi đúng là đối với tôi rất tốt."
Phụ nữ, là động vật kỳ quái. Giang Nguyệt Đồng mặc dù ngượng ngùng, trong lòng lại không nhịn được suy nghĩ nhiều, Tiêu Ngọc tán dương Tần Phi như vậy, có phải trong lòng cũng thích Tần Phi hay không?
Mặc dù loại chuyện này nói ra, ngay cả chính cô cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng cô luôn là không ức chế được nghĩ như vậy.
Bởi vì có chuyện của Hoắc Trung Nguyên xảy ra, lần này việc ăn mừng của Giang Nguyệt Đồng cũng chỉ không giải quyết được gì.
Bà cụ Giang đã sớm nhận ra Tiêu Ngọc, còn chào hỏi, Tiêu Ngọc cười trả lời: "Bố cháu thân thể có bệnh, ngày mai không thể tới cửa chúc thọ, nhưng đã chuẩn bị xong lễ thọ, ngày mai cháu sẽ còn tới cửa viếng thăm, hy vọng bà cụ Giang không thấy phiền."
"Làm sao có thể chứ? Cô Tiêu muốn đến thì cứ việc đến. Nhờ cô thay tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Tiêu gia chủ." Bà cụ Giang vẻ mặt tươi cười nói.
"Tôi nhất định chuyển lời của bà cụ Giang." Tiêu Ngọc cười gật đầu, dung nhan ôn thiện xinh đẹp, còn có kia một khí chất bát nhã của nhà có dòng dõi thư hương, khiến cho mấy nam thanh niên trong Giang gia nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút, ngay cả Tần Phi cũng không ngoại lệ.
Tiêu Ngọc rời đi, mọi người Giang gia cũng giải tán.
Tần Phi cùng Giang Nguyệt Đồng cùng mẹ vợ rời đi, Giang Phụng Vân tự mình đưa tiễn, ánh mắt nhìn Tần Phi cũng không giống nhau.
Ông ta cũng giống như Giang Nguyệt Đồng vậy, vốn không thích Tần Phi, cũng không phải là bởi vì Tần Phi không bản lãnh, mà là Tần Phi du thủ du thục. Người khác nói anh phế vật, anh liền không có một chút cốt khí, xuất thân quân nhân như Giang Phụng Vân, dĩ nhiên xem thường loại đàn ông này nhất!
Nhưng bây giờ không giống nhau, chỉ là vì Tần Phi liều mình như vậy bảo vệ con gái của ông ta, cũng đủ để cho Giang Phụng Vân coi trọng một chút, bọn họ mới thật sự là người một nhà!
Giang Phụng Vân tự mình đưa tiễn, giọng cũng biến thành thân thiện rất nhiều: "Phi, con có muốn có việc làm hay không? Chuyện công việc bố có thể giúp con tìm người. Nhất định phải làm thật tốt. Chúng ta cũng không coi là thiếu tiền, không cần con kiếm bao nhiêu tiền. Đàn ông mà, cũng phải có một sự nghiệp."
"Bố mẹ, hai người có chỗ không biết, bây giờ Tần Phi có việc làm rồi. Anh ấy đi làm ở công ty điện ãnh Vạn Tường, là trợ lý cao cấp của Phó tổng. " Giang Nguyệt Đồng nhìn Tần Phi một cái, chủ động giải thích.
Nếu là lúc trước, Giang Nguyệt Đồng tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng bởi vì phát sinh chuyện đêm nay, Giang Nguyệt Đồng cũng rốt cuộc biết cái gì là nhân tình ấm lạnh, thời điểm mình bị khi dễ, tất cả người Giang gia cũng chỉ nhìn, chỉ có bố mẹ cùng Tần Phi ngăn cản.
"Một chức trợ lý mà thôi, một năm có thể có bao nhiêu tiền lương?" Thẩm Hoa ở một bên nói lầm bầm.
"Phụ nữ biết cái gì?" Giang Phụng Vân trợn mắt nhìn Thẩm Hoa một cái.
Giang Phụng Vân trải qua quá nhiều gió to sóng lớn, thậm chí là sinh ly tử biệt, cho nên cho tới bây giờ, tâm tính của ông ta cũng càng trở nên ôn hòa hơn nhiều. Nhưng đây cũng không phải nói ông ta không biết nóng giận, mà là nhìn sự việc theo bản chất của nó để mà hành xử mà thôi.
Mà chuyện mới vừa phát sinh, cũng đủ để nhìn ra bản tính của Tần Phi, ông ta chấp nhận người con rể Tần Phi này rồi.
"Nguyệt Đồng, con đỡ con rể một chút, đừng để Phi té." Giang Phụng Vân thấy nhịp bước của Tần Phi có chút khập khiễng, nhắc nhở một tiếng nói.
Tần Phi mới vừa trải qua một trận đại chiến, người khác có lẽ chẳng qua là xem náo nhiệt, nhưng xuất thân quân nhân như ông ta lại biết, mới vừa nãy Tần Phi cùng Hoắc Trung Nguyên đυ.ng độ xảy ra điều gì, đó nhất định chính là liều mạng.
Nhất là trong lúc dùng sức mà đánh nhau, sau khi cơ bắp bộc phát sức mạnh lớn nhất, con người sẽ có một lúc mệt lả, toàn thân bủn rủn vô lực.
"Vâng." Giang Nguyệt Đồng dường như mới nhớ tới, thấy mẹ đỡ bố, lúc này mới vội vàng đưa tay đỡ Tần Phi.
Tần Phi trong lòng có chút kích động, một màn như vậy, là anh nghĩ cũng không dám nghĩ!
Hít thở mùi thơm cơ thể tự nhiên trên người vợ mình, một cánh tay cũng không tránh khỏi ôm trên eo nhỏ của Giang Nguyệt Đồng.
Giang Nguyệt Đồng dáng dấp đẹp, đây là điều mọi người công nhận, mà vóc người của cô không thể nghi ngờ cũng là hết sức chấn động. Ba năm sớm chiều sống chung, dù là Giang Nguyệt Đồng cẩn thận bao nhiêu, cũng sẽ bị Tần Phi nhìn lén đến một ít thứ, tỷ như eo trắng như tuyết.
Cách một tầng váy mỏng, Tần Phi thậm chí có thể tưởng tượng được, cái eo trắng mềm của vợ mình, bàn tay cũng trở nên có chút run rẩy...
Thân thể mềm mại của Giang Nguyệt Đồng mại cũng hơi cứng đờ, ban đầu chẳng qua là đỡ Tần Phi cho có, nhưng rất nhanh liền hoàn toàn dán lên, chỉ khiến cho gương mặt cô ửng đỏ, trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không ngăn cản.
Thẩm Hoa cũng đỡ Giang Phụng Vân giống vậy, trước đó Hoắc Trung Nguyên đẩy ông ta một cái, đυ.ng phải eo: "Nhà có dầu nóng, để lát về tôi xoa dầu nóng cho ông."
Thẩm Hoa mặc dù không phải là kiểu người khiến người khác ưa thích, nhưng đối với Giang Phụng Vân, vẫn rất cố gắng.
"Chờ lát rồi hãy nói, tôi còn muốn trở về lại một chuyến." Giang Phụng Vân cười lắc đầu, Giang Phụng Sương thật khó khăn lắm mới tới một lần, ba anh em bọn họ dĩ nhiên cũng muốn tụ họp một chút.
Trên đường trở về, trong xe yên tĩnh vô cùng, ánh mắt Thẩm Hoa nhìn Tần Phi cũng trở nên có chút phức tạp, lòng người cũng là máu thịt. Tần Phi lần này hỗ trợ, quả thực ngoài dự liệu của bà ta, nhưng bà ta vẫn xem Tần Phi là sao chổi như cũ. Lần này chồng bà ta về lại kia, rõ ràng chính là thương lượng đối sách, bởi vì Tần Phi đã đắc tội Hoắc Trung Nguyên!
Nhưng Giang Phụng Vân đã chấp nhận Tần Phi, hơn nữa con gái cũng không đồng ý cùng Tần Phi ly dị, bà tà cũng không tiện nói gì nữa.
Bởi vì tiệc ăn mừng không được gì, nửa đường Giang Nguyệt Đồng xuống xe tìm mua chút thức ăn, mẹ vợ Thẩm Hoa mang về nhà ăn, cũng không ăn cùng nhau.
Hiển nhiên, phát sinh chuyện như vậy, ở cùng nhau ăn cơm sẽ có chút lúng túng.
"Mẹ tôi chính là người như vậy. Bà ấy quá xem trọng đồng tiền. Thật ra trong lòng bà ấy cũng là vì muốn tôi tốt. Anh không nên tức giận." Giang Nguyệt Đồng giải thích.
"Tôi không tức giận, tôi biết." Tần Phi gật đầu một cái, có chút kinh ngạc, Giang Nguyệt Đồng lại chủ động giải thích cùng mình?
Giang Nguyệt Đồng tâm tư tinh tế, dẫu sao trước cũng là mẹ đuổi Tần Phi ra khỏi nhà.
“Ừ, thế… Chúng ta về nhà đi.” Giang Nguyệt Đồng nói. Nói ra một câu đề nghị như vậy chỉ khiến cho gương mặt cô ửng đỏ.
"Ừ, về nhà!"